Mười Phút?


Người đăng: Tiêu Nại

Luc nay, lại co vẻ phong lưu như vậy, giống như la vi dục vọng của hắn, thật
oan uổng nha! Lanh Tử Tinh khong khỏi cắn cắn moi.

"Ha ha!" Loi Tuấn Vũ đột nhien lại cười rộ len!

Khuon mặt Lanh Tử Tinh giấu dưới ao đa nong bừng, vội vang nắm lấy ao, chỉ sợ
hắn bỏ lớp che mặt nay ra, co sẽ vo cung xấu hổ!

Khong hề bao trước, hắn đột nhien vui đầu vao giữa hai chan co…

"Á! Đừng! Tuấn Vũ, anh lam gi vậy?!" Lanh Tử Tinh nằm tren giường sợ tới mức
muốn ngồi dậy, nhưng lại bị một ban tay của hắn đe len ngực, khong ngừng xoa
nắn.

"Tắm rồi thi cang tiện, thật ngọt!" Giọng noi mờ am của Loi Tuấn Vũ vang len.

"Á!" Lanh Tử Tinh lực bất tong tam! Hai chan te dại, muốn trốn cũng khong
xong, chỉ co thể khong ngừng ren rỉ xin tha.

Y ta ngoai cửa dường như khong dam tin vao tai minh, xấu hổ đến đỏ bừng mặt!
Trời ạ! Vợ chồng nay thật sự coi nơi nay la khach sạn! Rốt cuộc khong nghe
tiếp được nữa, xấu hổ đến mức vội vang tranh đi!

Lần nay về đến nha, Lanh Tử Tinh cứ cảm thấy coo khong đung, nhưng cũng khong
noi ro được.

Tom lại, hắn luon xuất quỷ nhập thần xuất hiện ben cạnh co. Bất kể la luc lam
bữa sang hay đang đọc sach. Co lẽ hắn đa quen với bong tối, co lẽ hắn qua mức
dựa dẫm vao co?

Khong biết đa bao lau khong len QQ rồi. Hom nay, luc hắn ngủ trưa, co một minh
vao thư phong, len QQ.

Tin nhắn của hắn liền theo nhau tới. Ha ha, thật buồn cười. Hoa ra lại toan la
mấy dong ký tự vo nghĩa ma co tự viết. Khoe miệng khong khỏi cong len.

Khong biết mắt hắn bao lau mới khỏi được. Chuyen gia lại noi phải về nước đa,
chuyện phẫu thuật tiếp theo phải thảo luận them. Mấy ngay nay co cũng khong
sốt ruột lắm, co lẽ la đa quen với với việc chăm soc sinh hoạt cho hắn? Hắn
đối với co ngay cang dịu dang, khiến co co cảm giac được sủng nịnh.

Tit tit tit, biểu tượng của Hoa Ba nhảy len. Lanh Tử Tinh ngạc nhien vội vang
bấm mở.

Hoa Ba: Tử Dạ, co đo khong? Đa lau khong gặp, vẫn khỏe chứ?

Lanh Tử Tinh vội vang trả lời: Vang, đa lau khong gặp. Anh vẫn con ở trong
nước sao?

Hoa Ba: Phải. Vai ngay nữa sẽ trở về, em va anh ta… vẫn khỏe chứ?

Lanh Tử Tinh cười cười: Cam ơn anh, bọn em rất khỏe.

Khong ngờ hom nay vừa len mạng liền gặp Hoa Ba. Trong long thật sự rất kich
động.

Hoa Ba: Anh muốn gặp em!

Lanh Tử Tinh dừng một luc lau, viết: Em hiện giờ cả ngay đều chăm soc anh ấy,
e la…

Hoa Ba: Sẽ khong chiếm qua nhiều thời gian của em.

Lanh Tử Tinh: Xin lỗi, la em khong tốt. Hoa Ba, anh co thể tha thứ cho em
khong?

Hoa Ba: Tử Dạ, đừng noi ngốc như vậy. Em khong nợ anh gi cả. Chỉ la anh… co
chut nhớ em.

Lanh Tử Tinh nhin chằm chằm khung đối thoại kia, im lặng hồi lau. Anh chưa bao
giờ noi chuyện như vậy. Anh sẽ khong tăng them bất kỳ ganh nặng tinh thần nao
cho co. Nhưng luc nay đay, sao co lại như sắp vĩnh viễn mất đi anh vậy. Tim
bất giac trống rỗng một hồi, hoảng hốt khong biết phải lam sao.

Tiếng Loi Tuấn Vũ đột nhien xuất hiện sau người co: "Đang lam gi?"

Hắn lại đang ở ngay phia sau co, hai tay đặt len vai co, khong cho co quay đầu
lại, đột nhien cả kinh, nhưng mau chong nghĩ lại mắt hắn khong nhin thấy. Trai
tim bất an mới được thả lỏng.

"Ừm, đang noi chuyện với một người bạn." Lanh Tử Tinh trong long rối loạn,
nhin khung đối thoại với Hoa Ba, ngay ngẩn cả người.

Tit tit tit, khung đối thoại của Hoa Ba lại nhấp nhay: Tử Dạ, ngay mai gặp mặt
được khong? Đưa cả Tử Tử đến, anh rất nhớ Tử Tử.

Cảm giac được lực đạo tren vai mạnh hơn, Lanh Tử Tinh mới ý thức được Loi Tuấn
Vũ đang ở ngay sau co, vi thế liền go vao một chữ "Được." rồi vội vang thoat
mạng. Trong long vẫn đang hoảng loạn. Mặc du Loi Tuấn Vũ khong nhin thấy,
nhưng sao co lại co cảm giac như minh đang ngoại tinh. Co co nen giấu chuyện
về Hoa Ba khong?

"Sao vậy? Em hinh như rất căng thẳng?" Giọng Loi Tuấn Vũ rất binh thản, khong
hề gợn song.

"Xin lỗi, Tuấn Vũ, người bạn vừa nay toi đang noi chuyện thực ra la… chồng
toi."

Im lặng một lat. Ngon tay đặt tren vai co kẹp chặt co, co chut đau.

"Rồi sao?" Loi Tuấn Vũ ở phia sau co, hắn co thể cảm nhận được đầu vai co len
xuống vi căng thẳng. Đập vao mắt la bong lưng co đang hit thở thật sau.

"Anh ấy co lẽ một thời gian nữa phải đi xa, hẹn toi va Tử Tử ngay mai gặp. Toi
nghĩ… toi nen noi với anh." Lanh Tử Tinh khong biết vi sao minh lại phải noi
như vậy. Chồng gi gi đo, co hoan toan khong muốn noi. Nhưng khong biết la lam
sao, co lại noi ra. Co lẽ nếu quả thật co một ngay co bỏ đi, hắn sẽ khong qua
nhớ nhung co?

Tử Tử quả nhien la con của Hoa Ba! Nhưng hắn khong hiểu co đa ở Mỹ ba năm với
Hoa Ba, vi sao con muốn quay về với hắn? Chỉ vi mắt hắn bị mu, co ay nay,
thương hại hắn nen mới trở về?! Vậy thi cuối cung co vẫn sẽ lựa chọn bỏ đi

"Han, gặp anh ta la quyền của em, anh khong co quyền can thiệp!" Loi Tuấn Vũ
đang tức giận, Lanh Tử Tinh đương nhien biết.

Đầu vai của co đa co chut te dại rồi!

"Nhưng anh co điều kiện!"

Lanh Tử Tinh chờ lời noi kế tiếp của hắn.

"Lấy long anh!"

Lạnh như băng khiến tim Lanh Tử Tinh đập lỡ mất một nhịp!

"Tuấn Vũ, toi…"

"Anh cho em mười phut, nếu em khong lam được, thi… đừng mơ được gặp hắn!" Ngon
tay Loi Tuấn Vũ bấm sau vao xương quai xanh của co, khiến co vốn đa te dại lại
cang them đau đớn.

"Á!" Lanh Tử Tinh bất giac keu đau ra tiếng, ban tay tren vai lập tức buong
lỏng!

Hai tay khoanh trước ngực, tầm mắt hắn hướng ra ngoai cửa sổ, giống như co
khong tồn tại vậy, sau đo lạnh lung thuc giục: "Thời gian của em khong con
nhiều!"

"Tuấn Vũ, toi biết anh rất giận. Toi noi với anh anh ấy chết rồi thật ra la…"

"Con chin phut!"

"Tuấn Vũ!"

"Vậy được, ngay mai anh quyết định bay đi Mỹ kiểm tra sức khỏe, em cũng phải
đi theo…"

"Khong! Toi… Tuấn Vũ, toi sẽ lấy long anh!" Lanh Tử Tinh cuống quýt đap.

Tren khuon mặt lạnh như băng tran đầy tức giận, co biết hắn rất giận! Sớm biết
thi co đa khong noi như vậy! Nếu muốn gạt hắn, thi vi sao khong lừa gạt hoan
toan luon đi? Việc gi phải chọc giận hắn chứ?! Cứ noi với hắn đối tượng ma co
noi một người bạn khong phải la xong rồi sao?

Khong chut để ý định cởi quần ao, mới cởi được hai cuc ao lại nghĩ tới hắn
hoan toan khong nhin thấy, cho du co trần như nhộng trước mặt hắn thi cũng co
tac dụng gi?!

Co khong hề do dự liền đi đến trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần ao hắn.

Nhưng lại bị hắn giữ tay co lại, dung một cai khăn bịt kin mắt co, giọng noi
lạnh lung: "Khong được đụng vao anh! Em con tam phut!"

"Loi Tuấn Vũ! Anh…" Ro rang la lam kho co ma, hắn khong nhin thấy! Lại khong
cho co đụng vao hắn! Hắn ro rang la khong muốn để co đi ma! Một nỗi nhục nha
từ trong xương tủy lập tức dang trao, hắn dựa vao cai gi ma tức giận?! Người
ta đi gặp "chồng" của minh, chẳng lẽ la sai sao?! Co thậm chi con hoan đổi vai
với Han tiểu thư, thay Han tiểu thư đoi cong bằng! Lam người tinh của hắn hay
la thế nao? Lại con hạn chế co như vậy?!

"Cởi quần ao ra!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #343