Em Có Hận Anh Không?


Người đăng: Tiêu Nại

"Ồ? Vậy sao?" Loi Tuấn Vũ lấy tay tom lấy canh tay Lanh Tử Tinh, dọa Lanh Tử
Tinh giật nảy minh!

Than minh cao lớn của Loi Tuấn Vũ lập tức giam cầm Lanh Tử Tinh đang định chạy
trốn, om co vao long, ban tay to lớn luồn vao trong ao co, nụ cười xấu xa nở
tren miệng: "Em muốn thoi việc? Vậy sao khong nhan luc anh đang ngủ ma bỏ đi?
Co phải cũng thich anh rồi khong? Hử? Han tiểu thư?"

Lanh Tử Tinh cả kinh khong dam thở mạnh, hắn thật đng la tự đại! Tự đại sieu
cấp!

"Loi tien sinh! Xin anh bỏ toi ra! Sở dĩ toi khong bỏ đi, la vi toi thương hại
anh! Toi khong muốn bỏ rơi một người mu! Chẳng lẽ anh khong hiểu sao?!" Lanh
Tử Tinh cực lực muốn phan ro quan hệ với hắn, khong ngờ lại noi ra những lời
tổn thương hắn như vậy!

Than thể Loi Tuấn Vũ cứng đờ, lực đạo tren tay cang mạnh them. "Vậy co phải
toi nen quỳ xuống cảm tạ long tốt của Han tiểu thư khong?"

Lời noi cham chọc khiến Lanh Tử Tinh sửng sốt, vội vang sửa lời: "Loi tien
sinh, anh mời toi đến lam hộ lý, nếu anh con co yeu cầu khac, vậy thi, toi chỉ
co thể noi, toi bất lực. Toi nghĩ… hẳn la sẽ co rất nhiều người thich cong
việc nay."

Lời lẽ ngầm cong kich nay của Lanh Tử Tinh khiến Loi Tuấn Vũ khong khỏi nhiu
may. Co vẫn khong quen được chuyện trước đay của hắn?! "Xin em hay tin, toi
khong phải la người tuy tiện!" Loi Tuấn Vũ đột nhien cam kết như một đứa trẻ.

Lanh Tử Tinh giương mắt nhin hắn, tren khuon mặt tuấn tu co chut lo lắng,
giống như đang nong long giải thich điều gi. Co khong khỏi cảm thấy buồn cười,
hắn co gi phải giải thich với co chứ?!

"Muốn để toi tin lời anh, xin anh hay bỏ toi ra!" Lanh Tử Tinh dong dạc noi.
Co thật sự khong muốn tiếp xuc gần gũi với hắn nữa. Hanh vi nay khong hợp tinh
hợp lý.

"OK!" Loi Tuấn Vũ giơ hai tay len cao, thể hiện thanh ý của minh.

Co khong khỏi lắc lắc đầu, người đan ong nay luc nay lại thật nghe lời!

Thu dọn bat đũa xong, Loi Tuấn Vũ liền yeu cầu Lanh Tử Tinh đưa hắn về thư
phong. Thực ra, hai ngay nay đa quen, hắn đa co thể sờ soạng tự đi được.
Nhưng, sao co lại cảm thấy hắn cố ý muốn gần gũi co nhỉ? Nheo mạnh minh một
cai, noi với minh chuyện nay chẳng qua la do co qua nhạy cảm ma thoi!

Loi Tuấn Vũ xưa nay khong phải la người như vậy! Luc trước sở dĩ co hanh động
như vậy, hẳn la đầu oc co vấn đề!

"Em ngồi xuống, mở may tinh ra, đăng nhập QQ của anh." Loi Tuấn Vũ khoanh hai
tay trước ngực đứng trước ban may tinh.

Lanh Tử Tinh nhin mặt hắn, vẫn khong khỏi co chut đỏ mặt, hắn dường như nhin
thấy co vậy, khiến cho co cả người khong được tự nhien.

Thuần thục mở may tinh, đăng nhập tai khoản QQ của hắn, đợi mệnh lệnh tiếp
theo của hắn.

"Noi chuyện với Tử Dạ!" Giọng Loi Tuấn Vũ rất nhẹ.

Trong long Lanh Tử Tinh lại như mặt hồ tĩnh lặng bị một vien đa nem vao, gợn
len từng vong song.

"Co ấy co đo khong?"

"Hả?" Lanh Tử Tinh đang ngay người khong nghe thấy lời hắn noi.

"Co ấy co tren mạng khong?"

"Ồ, khong… khong co. Cũng khong nhắn lại." Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo tron
mắt, nếu co mới la lạ!

"Vậy được, anh noi em go lại lời nhắn." Một tay Loi Tuấn Vũ bắt đầu lướt dọc
theo ban may tinh, giống như đang đanh đan vậy, cho thấy suy nghĩ của hắn.

Lanh Tử Tinh lại nhin n của hắn đến ngay người. Hắn muốn noi gi với minh?! Sau
khi len giường với hộ lý chăm soc đặc biệt, muốn khoe khoang với minh sao? Hay
la đột nhien lương tam thức tỉnh, nghĩ đến minh đang ở Mỹ, lẻ loi hiu quạnh,
cho nen an ủi một chut.

Khong khỏi nghĩ đến ba năm qua, những lời đối thoại của co va hắn. Thời gian
hắn xuất hiện, những lời hắn noi, chẳng lẽ đều la trong hoan cảnh nay sao?
Khong khỏi trong long nổi song.

"Han tiểu thư? Em co nghe anh noi khong?" Giọng Loi Tuấn Vũ ro rang hơn rất
nhiều, khuon mặt phong đại ở gần trong gang tấc.

"Áck!" Lanh Tử Tinh thở dốc vi kinh ngạc, vội vang ngả người dựa sau vao trong
ghế, ấp a ấp ung noi, "Anh… anh… noi cai gi?"

"Han tiểu thư, hinh như em rất khong tập trung!" Loi Tuấn Vũ nghiền ngẫm
nghịch ngợm ngon tay, khoe miệng con mang ý cười.

"Ồ, xin lỗi. Loi tien sinh, ngai vừa noi gi?" Lanh Tử Tinh xấu hổ hỏi.

Dường như la "nhin chằm chằm" Lanh Tử Tinh một luc lau, hắn tham tinh noi: "Tử
Tinh, anh rất nhớ em!"

Tay Lanh Tử Tinh run len, tim cũng như ngừng lại theo. Hắn… hắn noi cai gi?!
Đứng vội len, co dường như nảy sinh ý định muốn nhanh chong bỏ trốn.

"Sao vậy? Han tiểu thư, em sao vậy? Lời anh vừa noi, em đa viết chưa?" Loi
Tuấn Vũ sửng sốt noi. Hắn nghe thấy co đột nhien đứng dậy, trong long khong
khỏi hoảng hốt, tuyệt đối đừng dọa co chạy mất! Khong khỏi co chut gấp gap.

"Hả? Ừm…" Hoa ra hắn noi với QQ! Lanh Tử Tinh khong khỏi buồn cười vi bộ dạng
chim sợ canh cong của minh.

Xấu hổ kich vao biểu tượng xam xịt của minh, sau đo viết: Tử Tinh, anh rất nhớ
em!

Hắn đay la muốn lam gi vậy? Trong long Lanh Tử Tinh thật bất an nha! Thật sự
đoan khong ra hanh vi của hắn! Nếu hiện giờ co con đang ở Mỹ, thi sẽ thế nao?
Co phải la sẽ vui mừng khong? Hắn lại con dung phương thức nay để theo dấu co
ba năm. Mặc du co cũng co nghi ngờ, nhưng cho tới bay giờ vẫn chưa xac định.
Hắn luc nay, la muốn bộc bạch tất cả

Loi Tuấn Vũ tiếp đo chậm rai noi: "Anh khong thể xin em tha thứ, nhưng xin em
hay tin anh, sau khi kết hon khong lau anh đa yeu em đến vo phương cứu chữa
rồi." Dừng một chut, noi, "Han tiểu thư, em viết xong chưa?"

"Hả? Ừm, đang viết…" Lanh Tử Tinh nhanh chong go mấy chữ nay. Ngon tay run rẩy
lien tục go sai. Hoan hồn lại, du sao hắn cũng khong nhin thấy, vi thế liền go
lung tung như bay tren ban phim, sau đo vờ binh tĩnh noi: "Xong rồi."

Loi Tuấn Vũ noi tiếp: "Anh ghen khi em tiếp xuc với bất kỳ người đan ong nao,
ghen khi em mỉm cười với bọn họ. Anh nghĩ, luc đo, anh thật sự đa yeu em mất
rồi!"

"Em co lẽ khong thể nao chấp nhận chuyện ghe gớm ma anh đa lam với em! Anh
cũng thừa nhận, luc đo anh đa bị u me đầu oc vi chuyện em cố chấp bỏ đi. Noi
thật long, anh đa xem hết toan bộ tiểu thuyết tren mạng của em. Anh kinh ngạc
vi tai hoa của em, cũng cang them hiểu thế giới nội tam của em. Khi anh vo
tinh biết em mang từng chut từng chut cuộc sống chung với anh viết vao tiểu
thuyết, anh liền mất đi lý tri. Anh cho rằng, em vi muốn tim kiếm kich thich,
trải nghiệm cuộc sống, mới dung phương thức nay để ở ben cạnh anh. Long tự ton
đan ong của anh khong cho phep anh chấp nhận sự nhục nha như vậy! Vi thế, anh
liền lam ra chuyện tang tận lương tam! Sau ngay đo, anh liền hối hận! Anh nhin
em đau khổ, anh cang đau long hơn! Căm hận hanh vi của chinh minh. Anh tưởng
rằng chuyện nay, vĩnh viễn sẽ được chon giấu! Nhưng, khong ngờ… Haiz, co phải
em vẫn con hận anh khong?"

Loi Tuấn Vũ đột nhien ngừng lại. Ma ngon tay đang go như bay của Lanh Tử Tinh
cũng dừng lại, cả người bắt đầu run rẩy. Sao co lại cảm thấy Loi Tuấn Vũ như
đang hỏi co vậy?

"Han tiểu thư, em cảm thấy Tử Tinh con hận anh khong?" Loi Tuấn Vũ cười khổ
hỏi.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #327