Yêu Thích Hoang Đường.


Người đăng: Tiêu Nại

"Á!" Lanh Tử Tinh con chưa phản ứng kịp, lại cảm nhận được sự căng tức nơi
ngực, cảm giac quen thuộc lập tức cho co biết, co lại sắp muốn "cho bu" rồi!
Chết tiệt, đang khong biết lam thế nao, hắn đa vui trước ngực co, bắt đầu nhấm
nhap!

Ông trời ơi! Thật biến thai!

"Loi Tuấn Vũ, anh đien rồi hả?!"

"Thật ngọt! Anh đa yeu than thể em mất rồi!" Loi Tuấn Vũ điềm nhien noi, một
chut cũng khong cảm thấy xấu hổ!

Thế la, co lại bị hắn nuốt vao bụng một lần nữa…

Khong biết la do minh mềm long, hay la thấy hắn đang thương. Sau khi nghe thấy
tiếng bụng hắn keu reo, co khong thể khong le tấm than mệt mỏi đi nấu cơm.

"Đi đau vậy?" Hắn giống như đứa trẻ con, noi mơ hồ khong ro rang. Hắn thật sự
qua mệt rồi!

"Đi nấu cơm! Anh mau bỏ toi ra!"

"Đừng… bỏ anh đi! Anh rất sợ…" Giọng hắn rất yếu ớt, dang vẻ khổ sở khiến co
đau long.

Lanh Tử Tinh dịu dang noi: "Toi sẽ khong bỏ đi đau! Toi phải đi nấu cơm, nếu
khong nấu, chung ta đều sẽ kiệt sức mất! Anh cứ ngủ một chut đi! Nấu xong, toi
gọi anh!"

Ngồi dậy, đưa mắt nhin hắn, co khong biết minh vi sao minh lại nhan nhượng hắn
như vậy! Nhưng co thật sự khong nhẫn tam được, khẽ lắc lắc đầu. Đa quay về
rồi, con so đo cai gi chứ?

Tim co chut đau, hắn sao co thể dễ dang len giường với người phụ nữ khac như
vậy, con noi chinh minh đa yeu cảm giac đo rồi nữa?! Trong long thật mất mat
thật mất mat!

Thở dai, đi ra ngoai.

Trong luc nấu nướng, Lanh Tử Tinh khong biết đa thất thần mấy lần rồi.

Luc bay tất cả thức ăn len ban, mới nghĩ đến phải đi gọi hắn dậy.

Vừa định len lầu, lại phat hiện người đan ong kia đa an vị ở so pha rồi.

Than tren để trần, chỉ mặc quần ngủ ngồi ở đo, khoe miệng vẫn con net cười.

"Anh… sao anh đa dậy rồi?" Lanh Tử Tinh co chut lo lắng, bỗng nhien nghĩ đến
hắn khong nhin thấy gi, trai tim lại trở về chỗ cũ.

"Anh tưởng em bỏ đi rồi!" Giọng Loi Tuấn Vũ rất lười biếng, vo cung thoải mai.

"Vậy sao anh khong gọi toi?" Lanh Tử Tinh đi đến, đưa cho hắn ao ngủ, giup hắn
mặc vao. Tiếp xuc da thịt gần gũi, vẫn khiến co co chut đỏ mặt.

"Ngửi thấy hương vị của em rồi. Khong muốn quấy rầy em nấu ăn." Giọng Loi Tuấn
Vũ dịu dang đến mức co thể vắt ra nước.

Lanh Tử Tinh khong khỏi nhiu nhiu đầu may, vi sao hắn lại dịu dang với minh
như vậy?! Co ý định gi?!

"Ăn cơm thoi!" Co chut khong vui, Lanh Tử Tinh lạnh lung noi.

Loi Tuấn Vũ mỉm cười vươn tay ra, rất tự nhien giống như một vương tử, chờ đợi
thị nữ nang đỡ.

Lanh Tử Tinh khong khỏi đảo trắng mắt, luc nao cũng la dang vẻ đo! Thật đung
la tự man!

Tức giận đi tới, đon lấy tay hắn, đỡ hắn đi về phia ban ăn.

Loi Tuấn Vũ lại cố ý dựa nửa người vao người co, suýt chut nữa khiến co nga
nhao.

"Anh đi cẩn thận!" Lanh Tử Tinh tức giận noi.

"Han tiểu thư, chẳng lẽ em đa quen anh khong nhin thấy gi sao?"

Một cau Han tiểu thư của Loi Tuấn Vũ, khiến Lanh Tử Tinh nhất thời hiểu ro
than phận của minh, đột nhien lại thấy buồn bực vo cớ! Hắn đối với vị "Han
tiểu thư" nay thật đung la tốt khong phải binh thường!

"Loi tien sinh, đối với mỗi hộ lý chăm soc đặc biệt anh đều co thai độ nay
sao?"

Vị dấm chua thật nồng! Trong long Loi Tuấn Vũ khong khỏi mừng như đien, hắn
khẽ nhếch khoe miệng: "Han tiểu thư, co lẽ em chưa hiểu anh!" Noi xong, hắn
dừng bước, xoay người keo co vao trong long, cui người hon xuống, khong
nghieng khong lệch, chinh xac hon len moi co.

"Á!" Lanh Tử Tinh cuống quýt đẩy hắn ra, kinh hai ne tranh vong om của hắn,
"Anh!"

"Ha ha, Han tiểu thư, anh chỉ như vậy với người phụ nữ anh thich, đap an nay
em vừa long chứ?" Loi Tuấn Vũ vươn tay ra, nhẹ nhang sờ soạng ban ăn trước
người, sau đo dựa vao ghế ngồi xuống.

Noi như vậy la hắn đa thich co? Thich hộ lý chăm soc đặc biệt la co đay? Hai
ma khong khỏi bừng bừng, hắn quả thật khong phải quai dị binh thường! Ba năm
khong gặp, bệnh ưa sạch sẽ của hắn sao đột nhien lại biến mất vậy?! Lẽ nao hắn
bắt đầu khong ken chọn phụ nữ nữa?!

"Toi nghĩ toi phải rời khỏi đay thoi! Quan hệ của chung ta… hinh như rất khong
phải!" Lanh Tử Tinh tức giận ăn một miếng cơm thật lớn. Đa ăn được mấy miếng
cơm rồi, nhưng vẫn chưa ăn miếng thức ăn nao!

"Han tiểu thư! Em đa la người trưởng thanh rồi! Co nam quả nữ ở chung một nha,
em khong co đan ong, anh khong co phụ nữ, chung ta cung nhau co gi la khong
phải?" Loi Tuấn Vũ thản nhien ăn đồ ăn trong bat, giống như Lanh Tử Tinh đang
lo buồn vo cớ vậy.

"Anh! Loi… tien sinh! Toi chỉ co thể noi, đo la ngoai ý muốn! Toi khong muốn,
cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ co kết quả như vậy! Hanh vi của chung ta
thực sự khong hợp tinh hợp lý!" Lanh Tử Tinh xấu hổ đến đỏ bừng mặt! Co cực
lực nghĩ minh với vai tro hộ lý chăm soc đặc biệt. Ma chinh minh lại khong
biết rốt cuộc một hộ lý chăm soc đặc biệt va người minh chăm soc, sau khi ngay
đầu tien đa xảy ra quan hệ, phải dung thai độ gi để đối xử với hắn đ

Trong trường hợp thong thường, phụ nữ sẽ như thế nao? Đe dọa? Lam nũng? Hay la
trốn đi? Co cũng khong biết nen biểu hiện như thế nao nữa!

"Han tiểu thư! Anh khong hy vọng quan hệ của chung ta tăng them ganh nặng hay
phiền nao gi cho em! Anh chỉ hy vọng chung ta co thể thuận theo tự nhien! Anh
thich em, em hẳn la co thể nhận ra. Anh cũng khong biết đay co thể coi la
tiếng set ai tinh hay khong. Tuy anh khong nhin thấy mặt mũi em, nhưng anh co
thể khẳng định, anh thich cảm giac cung với em, cang thich cung em…"

"Đủ rồi! Khong cần noi nữa!" Lanh Tử Tinh lập tức đứng len, hận khong thể bịt
miệng hắn lại!

Sao hắn co thể dễ dang noi ra miệng những lời như vậy?! Ông trời ơi! Hắn co
thể đừng dung lời đường mật như vậy được khong?! Co cũng khong biết hắn co thể
quyến rũ phụ nữ như vậy?! Nếu hom nay thật sự la một hộ lý chăm soc đặc biệt,
một người phụ nữ ba mươi tam tuổi! Khong, du la người con gai mới hai mươi
tuổi đầu, dưới sự tấn cong đường mật của hắn, cũng sẽ hạ vũ khi đầu hang!

Nhưng co la Lanh Tử Tinh! Một người phụ nữ khong thể hiểu hắn hơn được nữa! Co
sao co thể bị hắn me hoặc chứ?!

"Han tiểu thư! Xin em hay tin anh!" Loi Tuấn Vũ co chut chan thanh noi, mặt
hướng về phia Lanh Tử Tinh.

Khiến cho Lanh Tử Tinh khong khỏi run rẩy. Bộ dạng hắn thật giống như đang
nhin minh vậy, Lanh Tử Tinh vội vang ngồi xuống, ven lại toc mai của minh.
Thật sự la qua mất mặt đi! Co ngay ngay đầu tien trở về đa bị hắn chinh phục!
Ma co bay giờ lại con ghen với hộ lý chăm soc đặc biệt ma chinh minh đong giả
nữa!

Thật sự la qua hoang đường!

"Được rồi, Loi tien sinh, xin anh đừng noi nữa! Toi rất xin lỗi đa cho anh cảm
giac như vậy! Nhưng, toi mong anh hiểu ro, toi… toi khong muốn co quan hệ gần
gũi hơn với anh. Luc trước coi như la chuyện ngoai ý muốn, nếu anh cảm thấy
toi khong đảm nhiệm được cong việc nay, toi co thể xin thoi việc!" Lanh Tử
Tinh noi đến mức chinh minh cũng co chut muốn cắn đứt lưỡi minh! Sao nghe ra
lại co cảm giac đa muốn vẫn con chối nhỉ.

"Ồ? Vậy sao?" Loi Tuấn Vũ lấy tayLanh Tử Tinh, dọa Lanh Tử Tinh giật nảy minh!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #326