Chỉ Còn Lại Nước Mắt.


Người đăng: Tiêu Nại

Trai tim dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, Lanh Tử Tinh muốn đẩy cửa đi
vao, lại sợ bị Cổ Dương phat hiện. Ngẩng đầu nhin thấy tren hanh lang co một y
ta, co nảy ra một ý, vội vang chạy đuổi theo…

Co y ta tưởng Lanh Tử Tinh muốn hỏi thăm chuyện gi. Vừa nghe thấy yeu cầu của
Lanh Tử Tinh liền lien tục xua tay.

"Co y ta, cầu xin co. Toi thật sự la co nỗi khổ bất đắc dĩ, toi chỉ đi cung
co, cai gi toi cũng khong lam. Co giup toi một lần được khong? Hom nay toi vừa
mới từ nước ngoai bay về!" Lanh Tử Tinh đang thương cầu xin.

"Co co biết bệnh nhan đo hung dữ thế nao khong? Anh ta lại con la nhan vật rất
lợi hại đo! Nếu vạn nhất co bị phat hiện, giấc mộng thien sứ ao trắng của toi
e la cũng tan tanh rồi!" Co y ta lắc đầu"Co y ta, cai nay co cứ cầm lấy trước
đa! Toi cầu xin co! Toi thật sự rất muốn gặp anh ấy một lần! Chỉ nhin thoi,
nhin một cai toi sẽ đi ngay." Lanh Tử Tinh từ trong tui xach lấy ra một xấp
tiền nhan dan tệ đo đỏ, nhet vao tui co y ta.

Co y ta giống như phải bỏng, vội vang từ chối: "Lam gi vậy?! Được rồi được
rồi, toi chỉ giup co một lần. Co chỉ được phep đứng ben cạnh toi, cai gi cũng
khong được đụng vao. Cai nay co cầm lại đi." Tiền bị trịnh trọng trả lại.

Lanh Tử Tinh mặc quần ao của y ta, đeo khẩu trang, từ trong gương chỉ co thể
nhin thấy hai con mắt trong veo của co. Co cui đầu đi theo y ta đến phong bệnh
của Loi Tuấn Vũ. Tim đập loạn xạ.

Vừa mở cửa, Cổ Dương đung luc đi ra, nhin thoang qua, Lanh Tử Tinh cuống quýt
cui gằm đầu xuống.

Cổ Dương hướng về phia Lanh Tử Tinh noi: "Loi tổng vừa mới nổi giận, cac vị y
ta xin lượng thứ."

Lanh Tử Tinh gật đầu loạn xạ, vội vang theo vao trong.

Vừa nhin thấy hắn, đa khiến co cả người chấn động. Khi chất cao ngạo của hắn
vốn la bẩm sinh rồi. Vẻ tức giận tren mặt con chưa tieu tan, đoi moi mỏng mim
chặt lạnh lung, than minh cao ngất tuy đang dựa tren giường, nhưng vẫn đem lại
cảm giac ap lực vo cung.

Lanh Tử Tinh nhin thấy y ta đỏ mặt, con hit sau mấy lần.

Kỳ thật, co cũng vậy.

Chỉ lo nhin chằm chằm Loi Tuấn Vũ, khong chu ý tới đống hỗn độn dưới đất.

Đoi mắt lạnh lung của Loi Tuấn Vũ nhin về hướng cac co, khiến cho Lanh Tử Tinh
cả người run run. Ánh mắt sắc ben như vậy đau co giống khong nhin thấy?! Sắc
mặt co trắng bệch, chỉ sợ minh bại lộ than phận.

Co y ta vội vang noi: "Loi tổng, đo than nhiệt cho ngai một chut."

Co ta đối với tinh khi của bệnh nhan Loi Tuấn Vũ nay vẫn la hiểu biết, nếu co
ta khong lập tức xưng ten, sẽ bị đuổi văng ra ben ngoai!

Loi Tuấn Vũ lạnh lung noi: "Sao giờ nay lại đến đo than nhiệt?!"

Mặc du rất khong ti, nhưng vẫn vươn tay ra.

Y ta đưa nhiệt kế đặt vao tay hắn, ngọt ngao noi: "Một ngay ba lượt. Cam ơn sự
phối hợp của Loi tổng!"

Sau đo Loi Tuấn Vũ chậm rai đặt nhiệt kế vao dưới nach.

Lanh Tử Tinh ngay ngốc đứng đo, nhin chằm chằm vao mắt Loi Tuấn Vũ, anh mắt
hắn vẫn sắc ben như trước, nhưng khong co tieu cự, dường như khong biết phải
nhin đi đau. Co lẽ la muốn cố ý ne tranh cai gi, hắn liền nhắm mắt lại.

Tinh cảm xa cach ba năm, lập tức ua về, Lanh Tử Tinh xuc động đến mức toan
than run rẩy. Co khong biết phải hinh dung tam trạng của minh luc nay như thế
nao, thật giống như sợi day vo số nut thắt, luc nay muốn cởi cũng khong cởi
được, lại cang thắt chặt hơn.

Giay phut nhin thấy hắn, co mới biết co nhớ nhung hắn manh liệt như vậy! Tim
đau như bị xe rach.

Giọt nước mắt to như hạt đậu tuon rơi, vi đe nen khiến co khong thở nổi, thut
thit khoc ra tiếng.

Loi Tuấn Vũ nhạy cảm mở mắt, nhin về phia Lanh Tử Tinh, dọa Lanh Tử Tinh giật
nảy minh.

Y ta cũng giật nảy minh theo, lặng lẽ ap sat Lanh Tử Tinh hắt xi một cai, vội
vang noi: "Xin lỗi, Loi tổng, toi khong cố ý!"

Loi Tuấn Vũ dừng lại, lấy nhiệt kế từ dưới nach ra, giơ giữa khong trung, y ta
vội vang nhận lấy, nhin thoang qua, noi: "Loi tổng, than nhiệt binh thường.
Ngai phải ổn định tam tinh. Lat nữa, toi sẽ cho người đến quet dọn."

Noi xong, keo tay Lanh Tử Tinh đi ra ngoai.

Đến phong chứa đồ, y ta len lut nhin nhin xung quanh, vội vang thuc giục Lanh
Tử Tinh: "Mau mau mau, mau thay ra! Lam toi sợ muốn chết! Cũng may toi phản
ứng nhanh, nếu khong bị Loi tổng phat hiện, toi sẽ… đung rồi… co… co la thế
nao với Loi tổng vậy?"

Lanh Tử Tinh vội vang lau nước mắt, cởi quần ao y ta ra, gượng cười, lại quang
khăn va đeo kinh ram vao. Sau đo, từ tui xach lấy ra xấp tiền kia, nhet vao
tay y ta, y ta thẳng thừng từ chối. Lanh Tử Tinh hoan toan khong co tam tinh
day dưa với co ta, dui cho co ta, noi một cau cam ơn, liền chạy đi.

Cổ Dương đi mua chut đồ ăn trở về, thấy Loi Tuấn Vũ vẫn bay ra vẻ mặt th khong
khỏi thở dai.

Anh thuận miệng hỏi: "Vừa nay y ta đến hả? Lại kiểm tra cai gi?"

Loi Tuấn Vũ nửa ngay khong len tiếng, ngay khi Cổ Dương nghĩ minh đang độc
thoại vo vị, Loi Tuấn Vũ phun ra ba chữ: "Đo than nhiệt!"

"Hả? Đo than nhiệt? Đo than nhiệt phải cần đến hai y ta sao? Khong phải la
muốn đến xem soai ca đấy chứ?!" Cổ Dương treu chọc.

Cổ Dương la người duy nhất Loi Tuấn Vũ vẫn chịu gặp. Từ sau khi Loi Tuấn Vũ
xảy ra tai nạn xe bị mu, ngay cả ba mẹ cũng khong muốn gặp. Hắn sợ ba mẹ nhin
thấy hắn đau long. Hắn xưa nay luon la một người con hiếu thuận, bay giờ hắn
trở thanh cai dạng nay, sao co thể để ba mẹ ngay ngay nhin thấy chứ?!

Cổ Dương khong hổ la bạn tốt của Loi Tuấn Vũ, thật sự la vượt qua nước soi lửa
bỏng nha!

"Cậu noi cai gi? Hai y ta?" Loi Tuấn Vũ cau may, nhớ lại vừa nay nghe thấy
tiếng nức nở, khong ro rang lắm.

"Sao vậy?"

"Khong co gi!" Loi Tuấn Vũ phiền toai nhắm mắt lại, mặc kệ la mấy y ta! Mười
người thi co lam sao? Nếu mọi người đều đến nhin hắn, khoc một chut, co thể
lam cho mắt hắn hồi phục cũng tốt! Tất cả đều la cho ma!

"Vũ, cậu đừng như vậy. Bac Loi đa mời chuyen gia khoa mắt giỏi nhất nước Mỹ
cho cậu, hai ngay nữa sẽ đến. Điều kiện chữa trị ở đay nếu khong được, chung
ta sẽ đi Mỹ. Đo chinh la địa ban của toi!" Cổ Dương mở lời.

Loi Tuấn Vũ nhếch khoe miệng, khong phản bac.

Lanh Tử Tinh khoc suốt tren đường chạy ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi
lại rồi len xe. Dựa vao ghế xe, khoc khong thanh tiếng.

Lai xe taxi đa lai đi rất xa, thấy cảm xuc Lanh Tử Tinh đa ổn định lại một
chut, mới mở miệng: "Tiểu thư, co muốn đi đau?"

Lanh Tử Tinh cảm kich nhin anh ta một cai, noi địa chỉ.

Lai xe đến một giao lộ, quay đầu. Hoa ra, đa đi ngược hướng.

Đang yen đang lanh, sao bỗng nhien lại khong nhin thấy chứ?

Người đa quen sang mắt, nếu để thế giới của bạn lập tức biến thanh mau đen, la
chuyện vo cung đang sợ! Hắn la người vo cung cao ngạo! Sao co thể chấp nhận
vận mệnh an bai như vậy chứ?!

Lanh Tử Tinh khong biết chinh minh trở về căn hộ như thế nao.

Vừa bước vao phong, nhin thấy Hoa Ba ngồi dưới đất dỗ dang Tử Tử chơi đua,
Lanh Tử Tinh xuc động chạy tới, om lấy Tử Tử khoc oa len


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #315