Ngày 9 Tháng 4: Ở Đây Là Văn Phòng.


Người đăng: Tiêu Nại

Chuyện Lanh Tử Tinh mang thai, lập tức trở thanh tin tức bung nổ ở hai nha Loi
Lanh.

Ông ba Loi, ong ba Lanh, cac anh trai của co dường như đột nhien khong co việc
gi lam vậy, cứ vai ngay lại chạy tới nha Loi Tuấn Vũ, an cần hỏi han, lam cai
nay, tẩm bổ cai nọ cho co! Khiến co thấy rất phiền. Co vốn khong phải la kiểu
người muốn người khac hầu hạ như vậy!

Tuy nhien, bởi vi bọn họ co con trước, nen hai ben thong gia liền quyết định
phải nhanh chong chuẩn bị hon lễ của hai người, nếu khong, đợi đến thang năm,
Lanh Tử Tinh sẽ lộ ra bụng b người ta nhin thấy thật khong ra gi. Vi thế, bọn
họ hua với nhau, định ngay cưới la 19 thang 4, la một ngay hoang đạo! Chỉ con
co mười ngay nữa! Kể ra thi cũng rất gấp!

Hai ben thong gia đa ban bạc kỹ rồi, đoi trẻ khong phải lam gi cả, chỉ cần đặt
lễ phục cần mặc trong ngay cưới, thong bao cho bạn be ma bọn họ cần mời la
được, con những việc khac đều giao cho bốn người gia bọn họ thu xếp!

Lanh Tử Tinh cũng chỉ con cach nghe theo bọn họ. Du sao chinh minh cũng khong
cần qua lo lắng. Nếu để co lựa chọn, co lại cảm thấy cứ như thế đi đăng ký la
tốt nhất.

"Đang nghĩ gi vậy?" Loi Tuấn Vũ nhin Lanh Tử Tinh đang cười yếu ớt ben cạnh.
Những ngay nay, hắn noi mai mới thuyết phục được mẹ đẻ va mẹ vợ, để Lanh Tử
Tinh cung hắn đi lam, noi la để co thư gian đầu oc, thực ra, la để tiện cho
chinh hắn. Như vậy, thi co thể ngay ngay nhin thấy Lanh Tử Tinh rồi! Hắn hiện
giờ một khắc cũng khong rời khỏi co gai nhỏ nay!

"Khong co gi." Lanh Tử Tinh xấu hổ cười cười, nghịch ngợm chia khoa trong tay.
Co thật sự cũng thấy nham chan, luc khong co người thi nằm tren ghế so pha của
hắn, xem hắn lam việc.

Loi Tuấn Vũ nhin sườn mặt của co, đột nhien thấy xuc động, hắn cố tỏ vẻ thản
nhien đi qua, ngon trỏ nang cằm co len, nhẹ nhang in xuống một nụ hon, noi:
"Co phải cảm thấy ap lực rồi khong? Sao vậy? Khong muốn gả cho anh?"

Lanh Tử Tinh vội vang đẩy tay hắn ra, nhin ngo ben ngoai, sợ bị ai đi qua nhin
thấy, cau may noi: "Em đa mang thai với anh rồi? Khong gả cho anh, con ai chịu
lấy em nữa?"

Loi Tuấn Vũ nở nụ cười, bỗng nhien anh mắt chợt loe len, đi ra khoa trai cửa
lại, treo len tấm bảng chớ lam phiền. Sau đo ba đạo ngồi xuống cạnh co, om co
trước người minh, chắn hết người co.

Du la ai đi ngang qua cũng chỉ co thể nhin thấy bong lưng của Loi Tuấn Vũ,
hoan toan khong thể nhin thấy Lanh Tử Tinh ở trong long hắn.

Lanh Tử Tinh ngơ ngac nhin hanh động của hắn, mở lớn hai mắt. Hắn sẽ khong
phải la muốn… Trong đầu Lanh Tử Tinh trong nhay mắt ngay ngốc…

Loi Tuấn Vũ lam ra vẻ thản nhien, một tay om lấy vai Lanh Tử Tinh, giọng noi
gợi cảm, ngữ khi may moc noi: "Thư ký Tử Dạ! Cấp tren của em hiện giờ rất buồn
phiền, hẳn la em nen ch sẻ với anh ta một chut nhỉ?"

Tảng đa lớn trong long Lanh Tử Tinh liền buong xuống, hoa ra hắn co chuyện
muốn noi với co. To mo nhin hắn, hỏi: "Buồn phiền? Sao vậy?"

Một tay Loi Tuấn Vũ nhan cơ hội trượt xuống cổ ao co, bận rộn cởi ao ngực của
co.

"Nay! Anh đứng đắn một chut! Buồn phiền cai gi? Anh hả?" Lanh Tử Tinh vội vang
keo tay hắn. Hắn như vậy, co sẽ phan tam, hoan toan khong thể tập trung tinh
thần để suy nghĩ được.

"Anh muốn em! Bay giờ!" Trong giọng Loi Tuấn Vũ co sự gấp gap ma co đa quen,
động tac tren tay cang them vội vang, chỉ chốc lat nơi đẫy đa của co đa thu
gọn trong tầm mắt hắn.

"Oai! Anh lam gi vậy?! Ở đay la cong ty! Co người…" Lanh Tử Tinh cuống quýt
keo lại quần ao của minh, co phải hắn qua can rỡ rồi khong! Tuy bọn họ từ sau
hom đo vẫn chưa lam, nhưng chẳng qua cũng mới co hai ba ngay ma thoi! Hắn lại
con ở đay…

"Khong việc gi, anh đa khoa trai cửa rồi!" Ánh mắt Loi Tuấn Vũ trở nen sau
thẳm, ban tay to lớn bắt đầu treu đua than thể co.

"Đừng, chung ta về nha hay…"

"Anh khong chờ được nữa… lại đay, vợ yeu, len đay…" Loi Tuấn Vũ vẫn duy tri tư
thế kia, nhưng lại cởi thắt lưng.

Lanh Tử Tinh kinh ngạc nhin xuống than dưới của hắn, ong trời ơi! Đien rồi thi
phải!

"Anh! Như vậy khong vệ sinh…" Lanh Tử Tinh quả thực đa bị hắn lam cho u me đầu
oc, trốn trong long hắn khong dam lo đầu ra, chỉ sợ bị đồng nghiệp nhin thấy
dang vẻ quần ao xộc xệch của co.

"Co bao, khong sao!" Lanh Tử Tinh giật minh nhin thấy hắn rut từ trong tui ra
một cai bao cao su! Trời ạ! Tren người hắn lại con mang theo cai thứ nay!

"Giup anh đeo vao, ngoan!" Dang vẻ vội vang của Loi Tuấn Vũ thật sự khiến cho
Lanh Tử Tinh khong nỡ, co vội vội vang vang giup hắn đeo vao, sau đo xấu hổ
cởi quần, cong người ngồi tren đui hắn. Loại kich thich nay lam cho than thể
hắn xảy ra sự biến đổi nho nhỏ, dường như nơi nao đo bắt đầu dang trao, xấu hổ
đến mức co đỏ bừng đến tận mang tai!

Cũng may voc dang hắn đủ cao to, Lanh Tử Tinh giấu người trong vai hắn, khong
nhin thấy cảnh ben ngoai, khuon mặt đa đỏ bừng hết len rồi!

Đay la đang lam gi vậy? Vợ chồng lại đoi khat đến mức lam chuyện đo trong văn
phong? Truyền ra ngoai, co phải sẽ bị người ta cười đến rụng răng khong?!

Loi Tuấn Vũ rất nhanh liền tiến vao cơ thể co, trong luc vận động tiếng ren
mỗi luc một lớn hơn, dọa Lanh Tử Tinh sợ đến mức phải vội vang cảnh cao: "Anh
nhỏ tiếng một chut! Để người ta nghe thấy!"

Loi Tuấn Vũ cười đến mức lộ ra hai ham răng trắng bong, sau đo chợt vui đầu
vao khuon ngực rộng mở của Lanh Tử Tinh, cắn mut một hồi…

"Á! Đừng! Để người ta nhin thấy đo!" Lanh Tử Tinh vội vang đẩy đầu hắn ra, nửa
cai đầu của minh lộ ra ở phia tren, co thể nhin ro hanh lang ben ngoai, nếu co
người đi qua, nhất định sẽ biết bọn họ đang lam cai gi!

"Ai dam nhin!" Hai tay Loi Tuấn Vũ chống len thắt lưng Lanh Tử Tinh, giup co
chuyển động len xuống, con minh thi cang lưu luyến trước ngực co, khong chịu
rời đi.

"Đừng ma!" Lanh Tử Tinh xấu hổ đến muốn chui xuống đất, vội vang thuận thế nga
xuống so pha, khong chịu phối hợp, hai người đang kết hợp vi thế ma bị tach
ra.

Loi Tuấn Vũ dường như ngay giay tiếp theo liền phủ len, sao co thể cho co chạy
trốn, tach chan co ra, liền tiến vao nơi trơn mịn kia…

Quả la khong thể tưởng tượng! Bọn họ lại đoi khat ma lam chuyện đo trong văn
phong…

Lanh Tử Tinh vội vang đứng dậy sửa sang lại quần ao, lại sửa sang so pha, vẫn
thấy khong thỏa đang, vội vang đẩy hắn ra, hờn dỗi noi: "Mau keo quần len!"

Loi Tuấn Vũ khong nhịn được cười, noi: "Sao vậy? Dung xong rồi liền một cước
đa văng đi?"

"Anh! Noi cai gi vậy! Để người ta nhin thấy, thật la xấu hổ đo!" Lanh Tử Tinh
cũng biết hắn hiện giờ rất mệt mỏi, nhưng nếu để người ta nhin thấy cảnh nay
trong phong, thi ảnh hưởng thật khong tốt nha!

Loi Tuấn Vũ vươn tay om lấy eo co, ban tay to lớn luồn vao trong ao co, cach
một lớp ao ngực xoa nắn ngực co, khiến co từng cơn run rẩy.

"Lam gi vậy? Đừng noi với em la anh chưa ăn no?" Lanh Tử Tinh tức giận đập
mạnh vao tay hắn.

"Anh sợ em chưa ăn no! Em vừa nay khong keu ra tiếng!" Loi Tuấn Vũ dong dạc
noi.

"Ở đay lam sao em dam keu…" Lanh Tử Tinh vội đưa tay bịt miệng, co lại con bị
hắn giỡn, nhin thấy hắn cười can rỡ, co thật muốn nhổ hết răng của hắn!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #301