Ngày 19 Tháng 1 – Từ Biệt


Người đăng: Tiêu Nại

Tử Tinh sang sớm hom nay đa đến nha xuất bản Hoa Ba, trong nha xuất bản vẫn
chưa co mấy người đến. Co vừa nhin thấy xe của Hoa Ba đỗ dưới nha nen đi thẳng
đến văn phong anh.

Go cửa 3 tiếng, ben trong vọng ra tiếng: "Mời vao."

Tử Tinh bước vao.

Hoa Ba ngẩng đầu len từ ban lam việc, vừa nhin thấy Tử Tinh liền lập tức đứng
dậy đon co.

"Tử Dạ! Sao em đến sớm vậy?"

Tử Tinh co chut xấu hổ, co gạt ban tay Hoa Ba đang đỡ co ra, rồi đi tới ghế so
pha ngồi xuống.

Hoa Ba đứng tựa vao mep ban lam việc, như vậy sẽ cach Tử Tinh gần hơn một
chut.

"Tử Dạ, co phải đa xảy ra chuyện gi rồi hay khong?" Hoa Ba nhin chăm chu vao
khuon mặt co, quan sat thần sắc của co.

"Hoa Ba, em muốn đi xa một thời gian, chắc la phải phụ sự tin nhiệm của anh
rồi!" Tử Tinh yếu ớt noi.

"Em đi đau?" Hoa Ba nở nụ cười dịu dang, anh biết ý khong hỏi nguyen nhan,
muốn biết co định đi đau ma thoi.

"Em khong biết." Tử Tinh gượng cười. Noi thật, co căn bản la khong co mục tieu
nao, chỉ biết la muốn rời khỏi nơi nay, muốn trốn đến một nơi thật xa.

"Khong mang anh theo sao?"

Tử Tinh nang mắt len, nhin vao mắt Hoa Ba, khong hề co một tia đua cợt nao
trong đoi mắt đo. Co vội vang ne tranh tầm mắt của anh, khong đap.

Hoa Ba đi len phia trước, ngồi sanh vai với Tử Tinh, sau đo giơ một canh tay
len om lấy vai co, noi: "Tử Dạ, em biết anh muốn được tiến vao trai tim của em
nhiều thế nao khong? Anh muốn biết em đang nghĩ gi, em muốn cai gi…"

Lời noi chan thanh của Hoa Ba lam sống mũi Tử Tinh cay cay: "Cảm ơn anh! Em
khong sao, chỉ muốn đi xa một thời gian thoi!"

Canh tay choang tren vai co cang om chặt hơn, khuon mặt anh cang ngay cang
tiến lại gần.

Tử Tinh trai tim đập đien cuồng, co ap chế lại nỗi kinh hoang của minh, bắt ep
minh phải ch đợi nụ hon của anh. Co biết la anh muốn hon co!

Du toan than co run rẩy, trong đầu toan la hinh ảnh Tuấn Vũ đang cưỡng bức co,
nhưng co vẫn cố chịu đựng khong đứng dậy. Co hy vọng Hoa Ba co thể dung nụ hon
dịu dang của anh để lam co ấm ap trở lại.

Hoa Ba bỗng ngừng lại, anh thở dai noi: "Tử Dạ, em căng thẳng vậy lam anh cảm
thấy minh như đang khi dễ em vậy, anh rất ay nay!"

Lời noi nhẹ nhang lam giảm bớt sự căng thẳng của co.

Hoa Ba ap chế khat vọng trong tim, buong Tử Tinh ra, quay lại ghế cạnh ban lam
việc của minh, ngồi cach Tử Tinh một cai ban lam việc ma nhin co, như vậy thi
bản than anh sẽ khong dễ kich động như vậy nữa.

"Muốn đi đau vậy? Co thể noi cho anh biết được khong?" Hoa Ba một giay một
khắc anh mắt cũng khong rời khỏi co.

Tử Tinh đưa tay len sờ sờ vao tai, đay la động tac bản năng mỗi khi co căng
thẳng: "Vẫn chưa co mục tieu, hai hom nữa hẵng hay. Em định hai hom nữa thi

"Sẽ khong phải la khong quay trở lại nữa chứ?" Hoa Ba quan sat kỹ.

"Ha ha." Tử tinh dung tiếng cười để lấp liếm cho qua chuyện. Trong long co
đang tich cực đap lại anh: Đung vậy, anh noi rất đung, em khong tinh sẽ quay
trở lại!

"Haizzz, Tử Dạ! Em như vậy la khong cong bằng với anh! Anh kho khăn lắm mới
tim thấy em trong biển người mờ mịt nay, sao em co thể rời bỏ anh một cach vo
trach nhiệm như vậy?" Hoa Ba đột nhien nghiem tuc noi.

Tử Tinh ne tranh tia nhin của anh, gượng gạo cười noi: "Hoa Ba, đừng noi kiểu
lam người ta nổi gai ốc len thế chứ! Em… cai gi cũng khong phải."

Trầm mặc. Đay la khong khi duy nhất ma Tử Tinh cảm thụ được.

Co lặng lẽ ngước mắt len nhin anh, nhin thấy ngọn hoả diễm đang nhảy nhot
trong mắt anh, tựa hồ như phẫn nộ, tựa hồ như cuồng nhiệt.

Co ngẩn ra, anh đang tức giận sao?

Đột nhien, đoi moi co bị một sức lực chế trụ, manh liệt mut mat, đoi khat,
cuồng da…

Tử Tinh cả kinh con chưa kịp phản ứng lại thi cơ thể đa nằm gọn trong canh tay
rắn chắc của anh.

"Hoa Tổng…" Một tiếng thet kinh hai truyền đến, rồi im bặt!

Chu Đồng quả thực khong tin vao hai mắt của minh! Bọn họ sao lại co thể trinh
diễn tiết mục nay trước mắt co được? Hai mắt co ta rực lửa giận, con ngươi đỏ
ngầu tựa hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt! Đoi giay dưới chan phat ra tiếng vang
choi tai, cơ hồ muốn đem Tử Tinh nghiền nat thanh bột dưới chan vậy.

Tử Tinh định thần lại trước tien, co đẩy mạnh Hoa Ba ra, nhin về phia người
vừa tới, trong cơn bối rối vẫn khong quen lấy tay che miệng lại.

Hoa Ba thanh tỉnh lại trong nhay mắt. Anh nhin về phia Chu Đồng kẻ quấy rầy
bọn họ, lại nhin thấy sực tức giận bạo ngược của co ta, giống như toan bộ gia
tai của co ta đa bị cướp sạch sẽ rồi vậy!"Chuyện gi?" Hoa Ba đut hai tay vao
tui quần, lười nhac đứng tựa vao chiếc ban lam việc, noi với Chu Đồng nhưng
vẫn nhin về phia Tử Tinh.

Anh nhin khuon mặt yeu kiều của co, cảm thấy nhin bao nhieu cũng chưa đủ, nếu
Chu Đồng khong xong vao, thi co ấy co thể ngoan ngoan để anh hon cho thoả
thich hay khong? Co ấy co thich được anh hon khong? Ánh mắt anh do hỏi.

Lại co giọng noi vang len: "Dưới nha co tai xế noi la đến đon người nao đo!
Noi la chồng của ai đo muốn đưa co ta đi thử lễ phục gi đo! Hoa Tổng, người
nao đo đa co chồng ma tay tai xế đo nhắc đến, sẽ khong trung hợp chinh la
người ma anh vừa mới…"

"Được rồi! Biết rồi! Co ra ngoai trước đi!" Hoa Ba ngắt lời noi chanh chua của
Chu Đồng, hạ lệnh đuổi khach.

"Hừ! Đe tiện!" Chu Đồng dung khẩu hinh mắng Tử Tinh, hung dữ trừng mắt lườm
co, rồi quay ngoắt người lại đi ra.

Chưa đầy một giay sau, ngoai hanh lang vang len giọng noi tru treo: "Đến nước
cũng be khong xong! Con muốn lam nữa hay khong? Ỷ y minh co chỗ dựa ma lam như
giỏi lắm? Co phải hay khong?!"

Tử Tinh cũng dợm bước đi ra khỏi văn phong của Hoa Ba, co ở lại đay thật sự
rất xấu hổ, đặc biệt la vừa mới bị hắn cưỡng hon nen luc nay cảm thấy hơi sững
sờ.

"Để anh tiễn em!" Hoa Ba vơ lấy ao khoac phủ tren lưng ghế tựa, đuổi theo Lanh
Tử Tinh.

Tử Tinh khong từ chối, hai người vai kề vai sanh bước đi ra.

"Hoa Ba, đay la lần cuối cung." Tử Tinh hạ giọng noi nhỏ ra đằng sau, am thanh
nhỏ như muỗi keu.

Giọng noi của Hoa Ba vang len ben tai co: "Kim long khong được ma thoi." Noi
đoạn cứ đi ben cạnh co che chở cho co đi về phia trước.

Quả nhien, vừa bước ra khỏi cổng, thi một người đan ong mặc au phục đi giay da
đang chờ trước cửa xe, nhin thấy Tử Tinh đi ra thi lập tức tiến len đon co,
cung kinh noi: "Tổng tai phu nhan, mời len xe!"

Tử Tinh tựa hồ co chut khẩn trương nhin chiếc xe kia, dường như mắt luon doi
theo nhin thẳng vao co, lam co sởn gai ốc. Nhưng kinh xe qua tối, khong nhin
ro thứ gi ben trong. Co hit sau một hơi, cười khẩy, sao hắn co thể ở tren xe
được chứ? Nhẫn nại nao! Con hai ngay nữa, đợi đại thọ của Loi lao gia xong
xuoi thi co co thể rời đi rồi!

Hoa Ba cẩn thận đi len trước, khong chờ người tai xế ma tự minh mở cửa xe, mời
Tử Tinh len xe, khong ngờ minh lại đối diện với anh mắt của Loi Tuấn Vũ đang
ngồi ben trong.

Bốn mắt chạm nhau, dừng lại nửa giay.

"Ha ha, hoa ra la Loi Tổng ở tren xe! Vậy toi khong cần phải an cần vậy nữa!
Tử Dạ, nhớ giữ lien lạc nhe!" Hoa Ba gật gật đầu với Tử Tinh, co chut lưu
luyến. Anh cảm giac được lần nay Tử Dạ đến đay la để chao từ biệt anh!

Tử Tinh mỉm cười gượng gạo, co sớm đa phat hiện ra Loi Tuấn Vũ đang ngồi trong
xe, sợ đến mức hồn via len may.

Co khong nhớ ro minh đa len xe như thế nao nữa. Chỉ đến luc ngồi cạnh nhau gần
thế nay thi long tơ toan than co dựng đứng cả len.

"Em…"

"Á…" Tử Tinh cả kinh run lẩy bẩy…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #119