Ngày 17 Tháng 1 – Mát Xa


Người đăng: Tiêu Nại

Hom nay la chủ nhật, Tử Tinh rời giường, nhin xung quanh, dần dần nhớ lại
chuyện ngay hom qua. Co từ từ ngồi dậy, phat hiện rằng minh cực kỳ choang
vang. Phải ăn thứ gi thoi!

Đi do dẫm đến phong khach, phat hiện ten kia hinh như đa đi lam rồi. Căn bản
la khong hề co tam trạng nấu bữa sang, co chỉ đơn giản rot một bat nước nong,
cho vai miếng điểm tam vao, coi như miễn cưỡng bổ sung chut thể lực cho minh.

Hoa Ba chắc đang tren đường về. Co lắc mạnh đầu, giờ minh lam gi con tư cach
để nghĩ đến anh ấy nữa.

Ăn xong, Tử Tinh để bat bẩn đo, ngay cả tinh thần rửa bat cũng khong co.

Giờ la mấy giờ rồi? Co nhin len đồng hồ treo tường, đa hơn 9 giờ sang. Giờ nay
thi nen lam gi được đay?

Tử Tinh phat hiện minh khong muốn lam bất cứ chuyện gi cả. Trước kia cứ nghĩ
thời gian it ỏi qua khong đủ để sử dụng, nhưng giờ thi dường như tất cả đa trở
nen khong con quan trọng nữa rồi!

Co lảo đảo trở lại phong ngủ, cầm di động len, bật may. Chuyện xảy ra đa xảy
ra rồi, nhưng co vẫn phải sống tiếp. Than thể co tựa như đam lục binh troi dạt
vo định.

Hoa Ba gọi điện đến.

Tử Tinh điều chỉnh lại ho hấp, tiếp điện thoại, đặt ben tai, lắng nghe.

"Alo! Tử Dạ? Phải em khong? Cảm ơn trời đất, em cuối cung cũng mở may rồi! Đem
qua…"

"Hết pin!"

"Cai gi?"

"Hom qua may em hết pin."

"Ồ…" Đầu kia khong co am thanh gi, sau đo lại hỏi: "Em… vẫn ổn chứ?"

"Em khoẻ lắm, mọi người đa quay về lơ đang hỏi.

"Đang tren đường trở về… Em… khong xảy ra chuyện gi chứ?" Hoa Ba vẫn hơi lo
lắng, anh mơ hồ nhận ra vẻ khac thường của co.

"Em co thể xảy ra chuyện gi chứ?"

"Khong phải… hom đo, anh nhin thấy em… rất lo lắng…" Hoa Ba nhớ lại cảnh Tuấn
Vũ bế Tử Tinh, thi trai tim trở nen rối rắm.

"Cảm ơn anh, em khong sao. Tuấn Vũ chăm soc cho em ma. Được rồi, khong co
chuyện gi thi em cup may đay." Tử Tinh rốt cuộc vẫn khong đủ tự tin để noi
tiếp, co sợ minh khong khống chế được sự đau khổ trong giọng noi.

Dập may, Tử Tinh nằm vật ra giường, nhin đăm đăm vao bong đen tren trần nha.
Trời xanh may trắng tren chụp đen phieu dieu dị thường.

Đột nhien, di động lại rung len.

"Alo?" Lần nay Tử Tinh khong nhin số ma nhận điện luon! Ngữ khi rất khong kien
nhẫn.

"Ha ha! Em yeu, ai chọc giận em vậy?" Giọng noi của một co gai cực kỳ vui vẻ.

Tử Tinh tam trạng đa tốt hơn len, đo la Tat Bối Nhi. Đa lau khong noi chuyện
với co ấy rồi! Tử Tinh đột nhien rất muốn gặp bọn họ.

"Ồ, khong co. Cậu tim minh co việc gi a?" Ngữ khi của Tử Tinh đa dịu đi nhiều.

"Khong co việc gi thi khong gọi điện thoại được sao? Ê, Tử Tinh, cậu thật đung
la khong thật tha chut nao nha! Quen với soai ca thi khong them để ý gi đến
bọn minh nữa đung khong? Co phải cậu sợ minh cướp mất soai ca đung khong? Cậu
yen tam đi! Tat Bối Nhi minh tuy rằng gợi cảm me người, nhưng đan ong của bạn
be minh khong bao giờ cướp đoạt. Co muốn ra ngoai hit thở khi trời chut
khong?" Tat Bối Nhi vừa mở miệng đa bắn như sung lien thanh khong ngừng.

"Cac cậu đang ở đau thế?" Tử Tinh vội vang muốn trut ra hết những oan hận
trong long minh. Co khong muốn ở trong nha một minh suy nghĩ

Trước lạ sau quen, Tử Tinh lại đến hội quan tư nhan Thần Vũ.

Chu Nhan, Tat Bối Nhi, Quach Oanh Tuyết đang mat-xa trong phong bao.

Nữ nhan vien phục vụ đưa Tử Tinh vao, Tat Bối Nhi lập tức bo từ tren giường
dậy keu len: "Trời ơi! Tử Tinh, cậu sao thế nay? Nhin cậu tiều tuỵ qua!"

Chu Nhan va Quach Oanh Tuyết cũng ngồi dậy theo, anh mắt đầy lo lắng nhin Tử
Tinh.

Tử Tinh cảm động cười cười: "Khong sao đau, chỉ la co chut khong thoải mai
thoi!"

Tat Bối Nhi bước len keo Tử Tinh ngồi vao chiếc giường trống ben cạnh, noi:
"Qua đay, lam mat-xa đi, sẽ thoải mai hơn đấy!"

Noi xong định giup Tử Tinh cởi ao.

Tử Tinh vội tum lấy tay co, lung tung lắc đầu noi: "Khong! Minh khong muốn
mat-xa đau, cac cậu cứ tiếp tục đi, minh ngồi ở đay la được rồi."

"Trời ơi! Tử Tinh, cậu lam sao thế? Đa xảy ra chuyện gi vậy?" Chu Nhan to mo
nhin Tử Tinh, co trước giờ chưa từng thấy Tử Tinh mệt mỏi như vậy. Trước kia
cac co thường xuyen tụ tập, Tử Tinh luon cười on hoa, cảm giac rất điềm tĩnh,
nhưng hom nay lại lam cho người ta cảm thấy rất thương xot.

"Tử Tinh? Sao vậy?" Quach Oanh Tuyết lo lắng nhin bạn.

Tử Tinh cười cười, noi: "Khong co gi, chỉ la dạo nay ngủ khong ngon lắm thoi."

"Vậy cang phải nghỉ ngơi cho khoẻ, nao, mat-xa cho vị tiểu thư nay đi chị ơi!"
Chu Nhan vội cao giọng gọi.

Tử Tinh khong lay chuyển được cac co, vẫn phải lam mat-xa. Luc cởi quần ao ra,
co lấy một chiếc khăn tắm to quấn chặt vao người, che đi những đốm hoa hồng
mai trước ngực.

Bốn co gai nằm trong căn phong mờ tối hưởng thụ sự dễ chịu của mat-xa đem lại.

Tử Tinh chưa từng hưởng thụ sự phục vụ chu đao như vậy. Sự đau nhức toan than
dường như giảm bớt

"Bối Nhi, lần đầu tien của cậu la cho người cậu yeu hay sao?" Tử Tinh đột
nhien pha lệ rất muốn biết.

Bối Nhi im lặng hồi lau, sau đo cười khan mấy tiếng: "Lần đầu tien của minh la
luc nao minh cũng khong nhớ ro nữa! Sao tự dưng lại hỏi vấn đề nay vậy?"

Tử Tinh lập tức ngượng ngập giải thich: "To mo thoi ma."

Quach Oanh Tuyết lại tiếp lời: "Con gai ai cũng sẽ co lần đầu tien trao than,
đan ong cũng vậy. Lần đầu tien của minh la trao cho lao Trần, minh yeu anh ấy.
Anh ấy cũng vi thế ma cang yeu minh. Tử Tinh, cậu vẫn la xử nữ đung khong? Lần
đầu tien hiến dang cho người minh yeu la chuyện rất tốt đẹp!"

"Đung rồi!" Chu Nhan đột nhien nhớ tới mấy soai ca lần trước họ gặp phải: "Tử
Tinh, mấy soai ca hom đo, cậu quen a? Cậu va bọn họ…"

"Ồ, xem như la quen biết đi." Tử Tinh tim đập "thịch" một tiếng, co thật khong
muốn noi chuyện nay với họ, "Bạn be binh thường thoi."

"Ồ, phải khong? Sao khong thấy vậy nhỉ? Cậu khong co giấu giếm bọn minh chuyện
gi đo chứ?" Chu Nhan hoai nghi nhin anh mắt ne tranh của Tử Tinh.

Tử Tinh thở dai noi: "Minh mệt qua, Chu Chu, chuyện nay để minh noi sau với
cac cậu được khong?"

Ba co gai kia to mo nhin co, cũng khong truy hỏi nữa. Hom nay Tử Tinh thật sự
rất khac thường, co lẽ đa gặp phải chuyện gi buồn bực.

Vi thế, xung quanh liền trở nen yen tĩnh.

Quach Oanh Tuyết nhớ đến lao Trần, hắn đa co vợ con, bản than co nếu đi theo
hắn thi vĩnh viễn sẽ khong thể ra chỗ sang được. Cho du co trước giờ chưa từng
đoi hỏi chuyện gi xa xỉ, nhưng nhin thấy những đoi vợ chồng vai kề vai, tay
nắm tay song vai om ấp nhau tren đường, sao co cảm thấy minh khong hề co tương
lai?

Tat Bối Nhi nhớ đến Cổ Dương hom đo, co đa đanh mất lần đầu tien của minh như
thế, vậy ma hắn con nhớ được đến co mấy phần? Co cười khổ, trong mắt người
khac co hanh vi phong đang, liệu con co ai coi trọng sự thuần khiết của co cơ
chứ?!

Chu Nhan cũng nhớ đến cậu trai si tinh kem minh rất nhiều tuổi kia, co muốn
thoat khỏi hắn nhưng lại khong đanh long. Co yeu một luc rất nhiều người, mục
đich la muốn cho hắn bỏ cuộc, nhưng lam hắn tổn thương như vậy, thi rut cuộc
lại lam cho chinh co đau long hơn.

Bốn co gai đắm chim trong thế giới của chinh minh. Trong phong chỉ thỉnh
thoảng vang len những tiếng đấm lưng mat-xa ma thoi…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #116