Ngày 2 Tháng 1 – Bữa Sáng


Người đăng: Tiêu Nại

Chột dạ hướng hắn ngại ngung cười cười, co thoang đỏ bừng mặt. Hai ong ba Lanh
Huyền Thien va Mạnh Han Di cung nhin thấy, khong khỏi nhếch khoe miệng…

Lanh Huyền Thien cho tới giờ đối với con rể nay cũng rất thưởng thức, t

hấy hắn đi tới liền ha hả cười noi: "Tuấn Vũ a! Con cũng đừng trach chung ta
sang sớm đa nhiều chuyện, nhạc mẫu con sợ hai đứa bị đoi, cố ý đưa bữa sang
tới sớm một chut. Phụ nữ ma, thường hay lo nghĩ nhiều! Mới sang sớm đa đanh
thức hai đứa, đừng để bụng nhe! Nhan luc đồ ăn con nong, con va Tinh Nhi mau
cung ăn đi!"

"Ha ha, đau co ạ! Ba, mẹ, Tử Tinh co đề cập qua với con về truyền thống của
gia đinh, bọn con cảm ơn con khong kịp ý chứ!" Loi Tuấn Vũ ngoai miệng noi,
trong long thi nghĩ thầm: "Hai vị thế nay nhưng vẫn con phải gọi hai lao nhan
gia kia bằng sư phụ! Hai giờ sang đến kiểm tra, co từng gặp qua sao?"

Lanh Tử Tinh vội vang chạy vao phong bếp lấy hai chiếc bat, nhanh chong đem
bữa sang nong hổi dọn ra, rất ra dang vợ hiền dau thảo.

"Đung rồi, Tinh Nhi a, cũng đa lập gia đinh rồi, đừng co cả ngay khong lam gi
cả. Co thời gian thi chịu kho giup Tuẫn Vũ lo liệu việc nha." Mạnh Han Di bắt
đầu lải nhải. Đối với Lanh gia ma noi, gả cho Loi gia co thể noi la treo cao!
Khong chỉ Loi gia gia sản lớn, ma quan trọng la Lanh Tử Tinh căn bản khong
phải người xuất sắc gi! Ai! Mạnh Han Di từng nghĩ, nếu đứa nhỏ nay co được một
nửa sự thong minh của anh trai, nếu vậy co phải la ba con co chut mặt mũi
khong?

Lanh Tử Tinh nhu thuận gật đầu đap. Lam sao ma co lại cả ngayco việc gi chứ?
Ai! Sống đến hai mươi lăm tuổi, lao ba lao mẹ thế nhưng căn bản khong hiểu gi
về co! Ngay cả co thich cai gi, lam việc gi cũng khong biết! Chẳng hiểu đay la
may mắn của co hay vẫn la bi ai đay?

Loi Tuấn Vũ cười tươi roi, đưa tay keo Tử Tinh om vao long, quay về phia Mạnh
Han Di cam đoan: "Mẹ yen tam đi! Tử Tinh ở với con sẽ khong phải chịu thiệt
thoi. Con sao lại bắt co ấy lam việc nha được ạ? Con sẽ thue người giup việc!
Bay giờ con chưa thue la vi sợ Tử Tinh chưa quen thoi ạ, đung khong? Tử Tinh?"
Vừa noi Loi Tuấn Vũ vừa nhẹ hon tran Lanh Tử Tinh, bộ dang rất an ai!

"Đung vậy, mẹ! Mẹ cứ yen tam! Con cũng nghĩ sẽ thử lam xem sao, khong cần thue
người giup việc!" Lanh Tử Tinh nhu thuận tuy ý để Loi Tuấn Vũ om, con thuận
thế dựa vao trong long hắn. Hắn muốn diễn chứ gi, co cũng sẽ khong để kem! Đay
cũng la một trong những điều khoản của thỏa thuận, trước mặt người ngoai,
chinh la hai chữ: phối hợp. Kỳ thật, trong long co cảm thấy buồn non! Lam sao
ma hắn co thể cười tự nhien được như thế chứ?! Thật giống như hai người đa
từng lam những việc tương tự vo số lần. Vừa xong, khong phải hắn mới… Ôi trời!
Thật đang ghet! Hắn hinh như con chưa co rửa tay?! Lanh Tử Tinh cảm giac dạ
day như muốn cuộn len, cố gắng tươi cười để đe ep no đi xuống.

"Đung vậy, mẹ cũng nghĩ như thế! Nha chung ta cũng khong thue giup việc, mọi
việc đều do mẹ lam, rất hạnh phuc! Tử Tinh, con cũng thử lam một lần xem sao.
Tốt lắm, Tuấn Vũ, cac con tranh thủ đồ vẫn con nong mau ăn sớm một chut!" Mạnh
Han Di thuc giục noi.

"Dạ… Vang! Cảm ơn mẹ. Sau nay cũng khong cần phiền toai mẹ thế nay!" Loi Tuấn
Vũ nhin bữa sang con nong hoi hổi, noi thật anh cũng khong co tam trạng muốn
ăn. Vừa định cầm chiếc thia tren ban len đa bị Lanh Tử Tinh nắm lấy canh tay.
Loi Tuấn Vũ nhướn may khong hiểu nhin co, lam sao thế? Cha mẹ co ngoai đưa cơm
con co chuyện gi khac hay sao?

Lanh Tử Tinh nhin sau cặp mắt đang hướng về phia minh, co lập tức tươi cười,
học giọng noi nũng nịu của Kiều Nhi: "Tuấn Vũ, đi rửa tay trước đa, khong
vội!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #11