Ngày 15 Tháng 1 – Kiều Chi Ảnh


Người đăng: Tiêu Nại

Cổ Dương cười ha hả. Chuẩn bị đơn giản, hai người len xe Cổ Dương. Viện cớ Loi
Tuấn Vũ đang la "bệnh nhan", Cổ Dương xung phong lai xe.

Tren đường, Cổ Dương thật sự khong kim nổi, hỏi: "Vũ, bay giờ ong… rốt cuộc la
bị lam sao? Tại sao đột nhien lại khong lam được?"

Tuấn Vũ lườm hắn, khong noi năng gi.

Cổ Dương sốt ruột: "Ê, Vũ! Toi đang quan tam đến ong đấy! Ông mau noi đi, toi
sẽ chữa cho ong!"

"Ông la kiến truc sư, lam sao tự nhien lại bắt đầu hanh nghề bac sĩ vậy?" Tuấn
Vũ tức giận hỏi.

"Được rồi được rồi, ong xấu hổ với toi lam gi chứ! La luc bắt đầu khong la
được, hay la sau đo… khong lam được?" Cổ Dương kỳ thực chưa từng gặp tinh
huống nay, nen cũng khong noi chắc được.

"Sau đo!" Loi Tuấn Vũ bực bội gạt gạt toc mai xoa trước tran, ngữ khi vo cung
ảo nao.

"Noi cụ thể hơn chut đi!" Cổ Dương nhiu may lo lắng.

"Toi đa thử vai lần, nhưng đều như vậy. Vao luc mấu chốt cuối cung, toi phảng
phất nghe thấy tiếng het ghe người chết tiệt của con nhoc kia, dường như nhin
thấy anh mắt kinh hai của co ta, sau đo đột nhien xiu xuống! Khốn kiếp! Co ta
quả đung la ma chu ma!" Tuấn Vũ buồn bực hung hăng đập vao thanh xe.

"A nhẹ tay chut! Cẩn thận khong phong đạn bừa bai ra đấy!" Cổ Dương treu chọc,
"Yen tam đi! Ông la qua căng thẳng thoi! Loi Tuấn Vũ tung hoanh tinh trường
bao nhieu năm ma lại bị một tiếng het troi tay troi chan sao? Vũ, khong cần
sốt ruốt qua, đợi vai hom, thả lỏng tam tinh, rồi sẽ ổn thoi!"

Cổ Dương an ủi. Loại chuyện nay chinh hắn cũng chưa từng trải qua bao giờ, nếu
đổi lại la hắn… Trời ạ! Thật khong dam tưởng tượng!

Loi Tuấn Vũ buồn chan cham một điếu thuốc, cầm tren tay rit sau một hơi: "Ông
noi thi hay đấy! Đổi lại la ong thử xem! Toi khong phải la rất muốn lam việc
đo, ma toi chỉ tức khong chịu nổi thoi! Ông bảo cuộc hon nhan nay của toi, co
uất ức hay khong? Khốn kiếp!"

Cổ Dương cười noi: "Được rồi được rồi! Người khac ngưỡng mộ con khong kịp ý
chứ! Ông đo, khong phải toi noi ong, ong qua mức can rỡ! Coi như gặp hạn đi!
Tử Tinh người ta tốt xấu gi cũng la vợ hợp phap của ong, du sao cũng phải ton
trọng người ta chut chứ! Ông thi ngược lại! Hinh tượng uy manh cao lớn kia của
ong khong bay ra trước đoi mắt khong thể thuần phac hơn của co ấy thi khong
được hay sao?"

Loi Tuấn Vũ lườm hắn: "Con khong phải đều do ong a? Người la do ong chọn! Cổ,
ong biết ro nhược điểm của toi, bay giờ toi hoai nghi co phải la do ong an bai
tất cả hay khong? Sao lại trung hợp vậy, toi đi uống nước thi người đan ba đo
cũng trần như nhộng chạy theo toi. Sao lại trung hợp thế chứ, luc bọn toi đang
lam chuyện đo thi Tử Tinh lại xuất hiện? La do ong một tay sắp xếp phải
khong?"

Cổ Dương giơ hai tay đầu hang: "Trời đất chưng giam! Vũ, nếu ong noi vậy toi
lập tức trở về Mỹ cho rồi! Hoan toan la trung hợp ma! Toi lam vậy thi co lợi
gi chứ?"

Tuấn Vũ thấy hai tay hắn đều buong ra khỏi tay lai, miễn cưỡng nhắc nhở: "Được
rồi, lai xe của ong đi! Đung rồi, bao giờ ong về Mỹ?"

"Ngan toi rồi a?"

"Hỏi chut thoi! Ông khong thể trốn tranh như vậy cả đời được!" Hắn đa nghe Cổ
Dương kể qua, Cổ Dương đao hon mới về nước! Ha ha, ten gia hoả nay, lấy hắn
lam bia đỡ đạn!

Cổ Dương thản nhien cười cười noi: "Con noi gi toi, ong luc đo chẳng phải cũng
vậy sao? Luc nao ong mới co thể thoat khỏi bong ma của co ấy vậy? Đừng noi la
toi khong biết chuyện gi nhe! Ông cứ tim kiếm mấy người đẹp ngực bự, chinh la
tim cảm giac của Chi Ảnh phải khong?"

Loi Tuấn Vũ đột nhien trừng mắt nhin hắn: "Ông nhiều chuyện vậy co bị nghẹn
chết khong?"

Cổ Dương cười cười: "Đừng trach toi lắm mồm, Vũ, Chi Ảnh khong xứng đang để
ong vi co ta như vậy."

Tuấn Vũ đột nhien trở nen cực ki cau giận: "Cổ, toi cảnh cao ong, khong được
nhắc đến co ta nữa! Chuyện của toi ong bớt cho mũi vao đi!"

Cổ Dương mim mim moi. Đa 5 năm rồi, Tuấn Vũ vẫn khong thể quen được co ta. Hơn
nữa cơ bản co ta khong xứng đang để hắn yeu. Cổ Dương biết minh noi gi Tuấn Vũ
cũng khong tin, bởi vi Cổ Dương cũng từng đa yeu Chi Ảnh. Khong! Phải noi vẫn
con yeu…

Loi Tuấn Vũ đột nhien mệt mỏi dựa vao ghế, hai tay xoa xoa huyệt Thai Dương,
thầm thi: "Toi khong biết luc đo tại sao co ấy lại bỏ đi! Toi noi rồi, du
khong cưới được co ấy, toi cũng nhất định sẽ lam cho co ấy hạnh phuc. Khi ấy,
toi đa tim được Tử Tinh, co ta cũng đa đồng ý với hinh thức hon nhan nay của
toi. Cổ, Chi Ảnh tại sao lại bỏ đi? Ông noi cho toi biết đi!"

Noi la khong được nhắc đến, nhưng hắn lại nhắc, xem ra khuc mắc trong long Loi
Tuấn Vũ vẫn chưa được cởi bỏ.

Cổ Dương sắc mặt kho coi, hắn định noi lại thoi, chỉ cười cười: "Toi noi rồi,
Vũ, co ta khong xứng!"

"Vi sao?" nheo mắt lại, nhin Cổ Dương chăm chu.

"Toi noi ong co tin khong?" Cổ Dương đua cợt cười cười, rất chua xot.

"Noi đi!" Ngữ khi lạnh lung.

"Co ta cau dẫn người đan ong khac sau lưng ong!" Cổ Dương rốt cuộc đa noi ra
lời noi minh chon giấu trong long suốt 5 năm trời.

Tuấn Vũ sửng sốt, ngơ ngac nhin Cổ Dương. Tiếp đo, hắn cười ha hả! Cười co
chut đien cuồng, co chut khong thể khống chế nổi.

Cổ Dương bị tiếng cười của hắn doạ cho phat run, sau khi hắn ngừng cười thi
hỏi: "Ông cười cai gi?"

Loi Tuấn Vũ vỗ vỗ vai hắn, cười noi: "Toi noi ong đấy, Cổ a! Ông đay la ham mộ
va ghen tị phải khong? Toi co thể lý giải tam tinh nay của ong! Ông muốn an ủi
toi, nen đem tội danh nay vu oan gia hoạ cho co ấy phải khong? Cổ, hay la ong
vẫn yeu co ấy? Yeu co ấy vậy ma con phỉ bang co ấy? Ông biết khong? Co ấy
thuần khiết như vậy, thuần khiết đến mức toi khong đanh long vấy bẩn co ấy,
ong biết khong?"

Loi Tuấn Vũ cang noi cang kich động, tham tinh giống như quay ngược thời gian
trở lại 5 năm trước.

Cổ Dương lắc lắc đầu, hắn sớm biết Tuấn Vũ sẽ khong tin ma. Nếu hắn biết người
đan ong Chi Ảnh cau dẫn chinh la Cổ Dương, thi liệu hắn co phat khung len
khong? Cổ Dương cười nhạo minh.

"Ông cười cai gi? Ông khong tin toi a? Cổ, ong biết khong? Co ấy đa cho toi
lần đầu tien của co ấy, ong biết khong? Co ấy thuần khiết như vậy đấy! Toi
chinh la người đan ong đầu tien của co ấy!"

"Kettttttt!" một tiếng, xe của Cổ Dương đột nhien mất tay lai trượt sang ven
đường, hắn vội vang phanh xe lại! Banh xe phanh gấp tạo thanh một vệt đen keo
dai tren đường quốc lộ, phat ra am thanh choi tai.

Loi Tuấn Vũ bị hắn doạ cho kinh hoảng, kinh hai nhin Cổ Dương: "Ông đien rồi
a? Tuyển thủ đua xe ma lại khong biết lai xe tren đường quốc lộ a?"

Cổ Dương trừng mắt hung dữ go go vao tay lai, tiếng lộp bộp nhất thời vang
len. Hắn nghiem nghị trừng mắt nhin, hỏi: "Ông noi cai gi? Noi lại lần nữa
xem nao!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #106