Người đăng: Tiêu Nại
"Ồ? Anh biết xem tướng mệnh a?" Tử Tinh kinh ngạc nhin anh.
"Ha ha, biết một it." Hoa Ba dung một ban tay vẽ theo đường chỉ tay của co,
"Muốn biết khong?"
"Noi em nghe xem nao!"
Hoa Ba liền mở ban tay co ra, lắc lắc, rung rung, nhin ngắm hồi lau, lại cắn
moi chau may, rồi lại lien tiếp lắc đầu.
"Thế nao?" Tử Tinh sốt ruột hỏi.
Hoa Ba chậm rai noi: "Trong đường chỉ tay của con người co 3 đường chinh, lần
lượt la đường sự nghiệp, đường sinh mạng va đường hon nhan. Đường sự nghiệp
của em, xem nay, chinh la đường nay."
Hoa Ba chỉ vao một đường chỉ tay trong long ban tay Tử Tinh noi: "No rất
thẳng, rất dai, chứng tỏ sự nghiệp của em nhất định sẽ phat triển khong ngừng.
Cho nen noi anh rất xem trọng em, tuyển em vao lam la lựa chọn tốt nhất."
"Thật vậy sao?" Tử Tinh hiếu kỳ nhin chăm chu vao đường chỉ tay tho tho kia.
"Đương nhien, đay đều la trong tướng mệnh của em hết." Hoa Ba mặt may nghiem
tuc noi. "Con đường nay."
Hoa Ba lại chỉ vao một đường chỉ tay khac: "Đay la đường số mệnh. Đường số
mệnh của em cũng rất dai, hơn nữa khong bị chia nhanh ra. Chứng tỏ sức khoẻ
của em rất tốt, sẽ sống rất thọ."
"Vậy đường tinh yeu ở đau?" Tử Tinh nghe noi rất co lý. Nhin thế nao cũng thấy
Hoa Ba giống ong thầy boi coi tướng số, noi năng đau ra đấy.
"Ha ha, yen tam đừng nong. Đường tinh yeu chinh la đường chắn nay. Haizzz!"
Hoa Ba lại thở dai.
"Sao vậy? Co vấn đề gi sao?" Tử Tinh hiếu kỳ nhom qua. Co nhin đường chỉ tay
thẳng tắp kia, phia tren đỉnh co đường phan nhanh, keo dai đến tận chỗ giao
với ngon tay.
"Muốn nghe noi thật khong?" Hoa Ba lam ra vẻ kho noi, kỳ thực trong long anh
đa rất buồn ba.
"Đương nhien rồi, noi mau, sốt ruột muốn chết ma!" Tử Tinh vo tư giục.
"Ừm… Đường hon nhan của em chỗ nay đa co phan nhanh, noi ro cai gi nhỉ… noi ro
la hon nhan của em sẽ xuất hiện biến cố…" Hoa Ba ngẩng đầu len nhin vao mắt Tử
Tinh, trong anh mắt tran đầy thương xot.
"Ủa?" Thật sao? Tử Tinh tim rụng đến độp một cai. Nếu hon nhan của co xảy ra
biến cố, thi cũng khong tinh la gi. Cuộc hon nhan nay đối với co chẳng la gi
cả.
"Hơn nữa em nhin đường chỉ tay nay ma xem! No biểu thị xung quanh em co một
người cực ki thich hợp với em, co thể sẽ la người quan trọng nhất trong cuộc
đời sau nay của em!" Hoa Ba tiếp tục giải thich.
"Hiện tại a? Người thich hợp? Ồ? Thật sao?" Tử Tinh hiếu kỳ nhin đường chỉ
tay, ở đay co viết vậy sao? Anh ấy co thể nhin ra sao? Sao co khong nhin thấy
cai gi nhỉ?
"Đung thế, em co thể nhin coi xung quanh em co phải la co người như vậy khong,
nếu co em nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhất định khong được bỏ qua nhe!"
Ban tay to của Hoa Ba phủ lấy tay co, nghiem tuc nhin len mặt co.
Tử Tinh nheo mắt nhin anh, đột nhien ý thức được ý tứ của anh, noi: "Anh khong
phải đang noi anh đo chứ?"
"Chinh thế!" Hoa Ba dong dạc đap.
"Ha ha, Hoa Ba! Anh thật qua đang nha! Người ta tin anh thật đấy nhe!" Tử Tinh
rut phắt tay về, tức giận huých vao vai anh một cai.
"Ha ha ha!" Hoa Ba cười đắc ý, "Anh noi đều la thật ma!" Anh gắt gao nhin chăm
chu vao khuon mặt trai xoan đỏ ửng len vi xấu hổ của co, trong long vo cung
ngọt ngao. Anh thật sự rất to mo, tại sao một co gai đa co chồng rồi lại co
anh mắt thuần khiết như thế nay, lại hay xấu hổ như thế nay, cứ như trinh nữ
vậy.
"Anh… Hoa Ba!" Tử Tinh nghiem mặt noi, "Từ giờ đừng đua giỡn như thế nữa được
khong?"
Hoa Ba cười khong đap.
Tử Tinh khoanh hai tay trước ngực, giấu hai tay dưới nach, khong cho anh co cơ
hội cầm lấy chung nữa. Quả thực bị anh lam cho tức chết ma! Hao phi mất cả nửa
ngay nghiem tuc nghe anh coi tướng tay, vậy ma anh lại đua giỡn co như vậy!
Thật la… co phải tren mặt co co viết chữ "Dễ bắt nạt" hay khong?
Nhin dang vẻ tức tối bĩu moi của co, Hoa Ba ý cười cang sau.
Tử Tinh tức giận ngoảnh mặt ra phia khac, khong them nhin nụ cười đắc thắng
của anh. Thật la! Sớm biết vậy khong cho anh ngồi ben cạnh co nữa!
"Lam sao thế? Tức giận thật a?" Hoa Ba hồi lau khong thấy Tử Tinh co động tĩnh
gi, liền lấy khuỷu tay huých huých co, tỉ mỉ nhin ngắm khuon mặt nhin nghieng
của co.
Tử Tinh khong noi năng gi.
Hoa Ba cười tự giễu, rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Suốt bốn tiếng đi xe, đường tuy rất bằng phẳng nhưng ngồi lau cũng thấy mệt.
Tử Tinh bất tri bất giac ngủ.
Hoa Ba on nhu nhin mai đầu đang dựa vao vai minh, anh mắt trở nen tham thuý vo
cung.
Tử Dạ, em co biết vị tri của em trong trai tim anh khong? Nếuyeu la một binh
rượu, thi anh chỉ co thể noi binh rượu nay cang để lau cang say nồng.
Tại nha của Loi Tuấn Vũ.
Hom nay la cuối tuần, Cổ Dương dậy hơi sớm. Nhưng khong thấy bong dang Tử Tinh
đau. Hắn đi len gac, go cửa vai cai rồi đẩy nhẹ ra. Khong thấy bong dang co.
Hắn đi thẳng vao phong Loi Tuấn Vũ qua canh cửa thong phong, giơ tay keo tuột
chăn của Tuấn Vũ ra.
"Ha! Vũ, ong ngủ khong mặc quần chip a?" Cổ Dương huýt sao!
"Ông rảnh rỗi qua nen phat đien đấy a? Cuối tuần dậy sớm thế lam gi?" Loi Tuấn
Vũ giơ tay len che anh nắng choi mắt.
"Toi muốn ngủ them chut nữa nhưng ong anh ruột của toi thức dậy sớm qua. Đung
rồi, ong đem nữ đầu bếp của toi sung quan đi đau rồi?" Cổ Dương vao phong ngủ
người khac ma khong thấy xấu hổ chut nao, hai tay chống nạnh rất oai phong.
"Cai gi ma nữ đầu bếp?" Tuấn Vũ nhiu chặt may lại. Cổ Dương vừa mới go cửa
phong Tử Tinh, hắn đa nghe thấy. Ro rang hắn hỏi Tử Tinh nhưng Tuấn Vũ khong
co tam trạng để trả lời.
"Đừng giả ngu nữa. Tử Tinh chứ ai, vợ hợp phap của ong chứ ai! Co ấy đau rồi?
Đừng noi la cuối tuần phải lam them đấy! Chắc khong phải trốn ong chứ?"
Loi Tuấn Vũ chậm rai đứng len, vừa mặc quần ao vừa trả lời: "Nha xuất bản kia
cuối tuần đi da ngoại, sao ong một ngay khong nhin thấy co ta thi khong yen
vậy?"
"Ông lượn đi! Á? Ông như thế nay la đang ghen hay sao thế?" Cổ Dương treu
ghẹo.
Hiếm khi nhin được hắn tỏ ra nghiem tuc như vậy.
Loi Tuấn Vũ khựng lại một chut, rồi sau đo lại hung hăng cai cuc ao.
"Vẫn chưa ổn a?" Cổ Dương kinh ngạc nhin bộ mặt dai thuỗn ra của Loi Tuấn Vũ.
"Ồ, đừng lo qua! Mới co mấy ngay thoi ma. Hay hom nay la cuối tuần, theo toi
ra ngoai vận động chut đi. Tinh hinh nay, cang vận động hiệu quả cang tốt!"
Loi Tuấn Vũ lần đầu tien khong phản bac lại lời noi của Cổ Dương, lam cho Cổ
Dương rất kinh ngạc. Hắn đay la đang ngầm đồng ý sao? Trời ơi! Sao lại vẫn
chưa ổn chứ? Tiếng thet choi tai của Tử Tinh kich động vậy sao?
"Toi co hai ve mời VIP của khu trượt tuyết! Đi thoi! Đi vận động chut đi!" Cổ
Dương đương nhien biết chuyện nay co ảnh hưởng thế nao đến Loi Tuấn Vũ. Kho
trach hắn cau bẳn với Tử Tinh như vậy!
"Khong thich!" Loi Tuấn Vũ yếu ớt noi. Từ lần đo trở đi, hắn khong đi trượt
tuyết nữa.
"Vũ, khong nen ngoan cố vậy! Ông khong thể cả đời nay khong trượt tuyết chứ!
Đi đi! Toi đảm bảo sau lần nay ong nhất định tim lại được cảm giac của 5 năm
trước, nhất định sẽ hung phong tai khởi, anh hung tai xuất!" Cổ Dương ai muội
nhay nhay mắt với hắn.
"Xeo đi!" Tuấn Vũ nhếch moi, xem như miễn cưỡng đap ứng. Nhưng trong anh mắt
hắn tựa hồ như đang giấu giếm gi đo, co chut bi thương chợt loe qua.