Người đăng: Sakura1360
Chui vào trong hang sau nó mới phát hiện đây không phải là một cái hố nhỏ như
nó nghĩ mà là một cái động tuy không lớn lắm nhưng đủ cho vài người hoạt động
bên trong. Trong hang khá tối nên nó cũng không nhìn rõ hang tó đến thế nào
nhưng dựa vào lượng ánh sáng ít ỏi từ bịu cỏ xuyên vào nó có thể phát hiện đây
hoàn toàn không phải là một hang động tự nhiên mà là có người cố ý đào ở đây.
Nó lần theo vách tường đi vào bên trong. Càng đi nó mới càng cảm thấy nơi này
không bình thường. Cái mà nó nghĩ là hang động thật ra chỉ là một cái cửa vào
được che giấu tốt sau đó là một hành lang dài mà nó đi mãi nãy giờ chưa thấy
đến cuối.
Trong lúc nó còn đang suy nghĩ là nên đi tiếp, dừng lại hay đơn giản là quay
trở ra vì chỗ như thế này thấy thế nào đều không đơn giản, thế nhưng mùi ẩm
mốc trong hành lang lại cho nó biết nơi này ít nhất là đã thật lâu không có
người đến quá. Nó đang do dự thì bức tường nó bám vào đột nhiên biến mất. Nó
hoảng loạn quơ quào xung quanh đến lúc lại chạm được góc tường thì nó mới định
thần lại để nhận ra là bức tường không biến mất mà là nó đã từ hành lang bước
vào một không gian rộng lớn hơn.
Không biết là biết đã đi hết hành lang hay là vì bóng tối yên tĩnh bao trùm
khiến nó bình tĩnh hơn, nó lúc này mới nhớ ra là nó có mang theo mồi lửa trong
balo. Nhanh chóng lấy mồi lửa ra thổi lên, thông qua ánh sáng mong manh của
mồi lửa nó có thể thấy chu vi khoảng một mét xung quanh. Có thể nhìn thấy giúp
nó thêm cam đảm.
Nó từ từ dọc theo bên tường đi vòng quanh trong phòng. Đi được vài bước nó
liền nhìn thấy trên tường cắm một cây đuốc đã tàn. Tuy chỉ còn lại một chút
nhưng cũng tốt hơn cái mồi lửa trên tay nó. Đem cây đuốc châm, nó cuối cùng
cũng coi như có thể bình thường nhìn đường. Giơ cây đuốc lên cao nó mới thấy
gian phòng này cũng không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông là cùng. Bốn phía
vách tường đều cắm mấy cây đuốc đã tàn như nó cầm trên tay.
Đem tất cả mấy cây đuốc châm, nó đánh giá căn phòng này. Có một cái giường,
một cái bàn, vài cái ghế, mấy cái giá. Tất cả đều được làm bằng gỗ và chỉ nhìn
qua thì cũng biết là làm thủ công, chắc đều là do chủ nhân trước của nơi này
tự làm.
Trên bàn còn có vài cái chén và cái ấm đã tích đầy bụi. Trên một cái giá cõ
mấy cái bát đĩa cũng bám một lớp bụi dày. Một cái giá khác có vẻ như bày mấy
quyển sách nhưng cũng như tất cả những chỗ khác trong phòng, nó đương nhiên là
cũng phủ bụi. Hyper không mấy hứng thú với những thứ gia cụ bình thường bám
đầy bịu và hiển nhiên là đã không còn mấy tác dụng kia. Nó bước thẳng đến cái
giá sách.
Gọi là giá sách cho oai chứ thật ra nó chỉ là một cái giá gỗ bày vài đám giấy
được đóng lại thành tập. Kết hợp với bài trí trong phòng có thể thấy đây cũng
là chủ nhân cũ tự mình đóng lại từ những trang giấy vụn. Hyper thật sự rất tò
mò là loại người gì đã từng sống ở đây và trên mấy quyển sách này ghi lại thứ
gì mà lại được chủ nhân cũ của chúng có vẻ trân trọng đến đóng riêng một cái
giá để bày chứ không phải tuỳ tiện bày trên bàn hoặc để trên giường.
Mấy quyển sách đã ố vàng cả nhưng lại vẫn còn chắc chắn một cách đáng ngạc
nhiên. Hyper đem mấy quyển sách vỗ vào nhau cho bay bớt bụi đi rồi lật xem
từng quyển. Tuy đã đóng bụi nhiều năm nhưng chữ viết vẫn còn rõ ràng có thể
đọc được và Hyper thật ngạc nhiên vì chúng được viết bằng Minh văn, loại văn
tự độc đáo chỉ các thầy tu cao cấp của Quang mình thần điện mới thông thạo.
Minh văn không phổ biến không phải vì cao quý hay tàng tư gì mà chỉ đơn giản
là nó quá phức tạp. Các thầy tu nói Minh văn là ngôn ngữ của thần, là thần dạy
cho các sứ giả của mình để giao lưu với thần. Nếu có ai có thể tìm hiểu được
những huyền ảo trong Minh văn thì có thể đạt được thần sủng ái, còn có thể
được thần tự mình tiếp đi thần quốc sống một cuộc sống sung sướng.
Thế nhưng cũng vì Minh văn quá khó nên chỉ những thầy tu cao cấp thường xuyên
phải sử dụng Minh văn trong tế lễ mới có thể thông thạo còn các thầy tu bình
thường thì chỉ biết một số chữ cơ bản thường dùng. Vâng, quan trọng ở đây là
thông thạo hoàn toàn khác với thông hiểu. Điều này cũng giống như một bức
tranh, mọi người đều có thể xem thấy nhưng rất ít người có thể vẽ lại và càng
rất ít người có thể hiểu được cái hồn trong đó.
Hyper cũng là rất ngẫu nhiên mới học tập Minh văn nhưng có lẽ nó là một trong
số rất ít những người được ưu ái nên học tập rất nhanh. Chỉ hai năm nó đã nắm
được một số lớn kí tự Minh văn, thậm chí còn nhiều hơn một số thầy tu vừa
thăng lên cao cấp. Điều này giúp nó đọc mấy quyển sách này rất dễ dàng.
Càng đọc thì nó càng ngạc nhiên và sợ hãi. Tất cả những quyển sách này đều là
những quyển nhật kí ghi lại cuộc đời của một Giáo chủ! Phải biết rằng hiện tại
cả Thần tích đại lục cũng chỉ có ba vị Giáo chủ mà thôi. À, tiện thể thì Thần
tích đại lục là cách mà loài người gọi lãnh địa của mình, yêu tinh thì gọi
lãnh địa của họ là Vinh quang đại lục. Còn về tên gọi chân chính của mảnh lục
địa này thì từ rất lâu đã bị mai một trong sông dài lịch sử. Đến tồn tại cổ
xưa nhất của Thần tích đại lục là đài Hiến tế cũng không có ghi chép. Yêu tinh
có biết về tên gọi chân chính của cả mảnh lục địa này hay không thì nó không
được biết rồi.
Quay trở lại với nhật kí của Giáo chủ, Hyper sau khi đọc xong quyển đầu tiên
thì đã phẫn nộ rồi. Vị giáo chủ này tên là Metheous, vốn là giáo chủ đứng đầu
của Thần tích đại lục hơn một ngàn năm trước. Lịch sử Quang minh thần điện ghi
về giáo chủ Metheous liền nói ông là một trong những giáo chủ gần với thần
nhất, thậm chí trong đời ông còn từng ba lần đạt được thần dụ giúp loài người
vượt qua ba kiếp nạn lớn. Ông đã từng là hy vọng lớn nhất của cả Thần tích đại
lục là người đầu tiên sau rất nhiều năm có thể thông hiểu Minh văn để được
thần ưu ái. Không cần nói nếu có thể được thần tự mình hiện thân tới đón là
bao nhiêu vinh dự cùng có thể đem đến cho đại lục bao nhiêu chỗ tốt, chỉ cần
là đạt được thần ưu ái cũng đủ cả đại lục ăn mừng. Thế nhưng nhật kí của
Metheous mà nó cầm trên tay lại cho nó thấy một lịch sử hoàn toàn khác.
Theo nhật kí thì bản thân Metheous vốn không muốn tiến vào Quang minh thần
điện. Thế nhưng thần không chiều lòng người, cha mẹ của Metheous cùng lúc bị
nhiễm dịch bệnh mà nhà thì quá nghèo không đủ tiền mời mục sư đến chữa trị nên
Metheous đành phải tự bán mình vào làm nô bộc cho thần điện để đổi lấy cơ hội
chữa trị cho cha mẹ.
Được thần điện nhận vào và bán mình cho thần điện là hai thân phận hoàn toàn
khác nhau. Những người có thiên phú tốt được thần điện tuyển từ khắp nơi đến
được coi như là học sinh dự tuyển, sau ba năm học tập nếu có thể thành công
lĩnh hội Quang minh lực, tiến giai thành sơ cấp Mục sư liền có thể ở lại thần
điện tiếp tục học tập, những người khác thì bị đưa trở về nơi sinh ra nhưng
cũng sẽ được nhận vào thần điện phân điện làm người phục vụ. Có thể nói là đãi
ngộ không tồi.
Nhưng bán vào thần điện thì khác. Thần điện chỉ có kí kết sinh mệnh khế ước
cho nên đã bán vào thần điện liền là cả đời không thể chuộc thân. Phải hiến
dâng sinh mệnh cho Quang minh thần, không thể tự mình lập gia đình, đồng thời,
họ còn là cấp thấp nhất nô lệ, tuỳ thời có thể hy sinh tính mạng vì những mục
đích vĩ đại của thần điện.
Hyper thật sự chấn kinh rồi. Nó chưa từng biết thần điện lại còn có nô lệ.
Quang minh thần điện trong mắt nó từ trước đến nay đều là một nơi thần thánh,
đối xử ngang hàng với mọi sinh linh. Nó thật sự không muốn tinh những gì mình
vừa đọc được nhưng nó lại được viết rõ ràng giấy trắng mực đen bằng Minh văn!
Một trong những lí do khiến những công văn và nghi lễ của thần điện đều phải
sử dụng Minh văn bởi vì một khi dùng Minh văn thì không thể viết xuống những
lời dối trá. Điều này cũng khiến cho việc Minh văn là ngôn ngữ của thần là
điều không một ai nghi ngờ. Trước mắt của thần là không có sự dối trá! Chính
vì thế nên bất kể người viết những quyển nhật kí này có phải Metheous bản thân
hay không thì những gì được viết trong đây đều là sự thật.
Metheous bán mình thành nô lệ cho thần điện cũng chỉ đổi lại cho cha mẹ mình
cơ hội được sơ cấp mục sư chữa trị mà thôi. Tuy rằng họ có đỡ hơn nhưng không
thật sự khỏi hẳn nên không lâu sau đó cả hai đều qua đời. Metheous vì bất lực
không thể cứu cha mẹ nên đối với thần điện thật sự tốt đẹp hay không nảy sinh
nghi ngờ. Nếu thần điện thật sự tốt đẹp, đối xử với mọi sinh linh ngang hàng
thì tại sao nó đã bán thân cho thần điện rồi vẫn không đổi được chữa khỏi cho
cha mẹ nó? Thế nhưng với thân phận của một nô lệ thì đây là câu hỏi vĩnh viễn
không có lời giải đáp. Để tìm ra câu trả lời cho bản thân đồng thời có thể cứu
giúp những người tuyệt vọng như nó không thật sự mất đi hy vọng, Metheous đặt
quyết tâm trở thành Mục sư.
Nghĩ thì dễ hơn làm. Làm một nô lệ, hàng ngày, những công việc bẩn nhất, mệt
nhất trong thần điện đều qua tay nó. Nó hầu như không có một chút thời gian
nghỉ ngơi nào trong ngày. Một ngày của nó bắt đầu vào lúc sáng sớm khi chưa
một ai thức dậy và kết thúc vào lúc đêm khuya khi người cuối cùng trong thần
điện đã đi ngủ.
Nó không có cách nào đành phải áp súc thời gian ngủ của mình để học lén những
nội dung mà những mầm non được đưa về từ khắp nơi được học. Nó vừa không có
người dạy, vừa không có bao nhiêu thời gian học tập, lại càng không có đủ nội
dung học tập vì những gì nó học chỉ là nội dung nó nghe lén được trong lúc làm
việc mà thôi. Thế nhưng có lẽ nó thật sự là thiên phú hơn người, cuối cùng sau
ba năm cũng cho nó cảm nhận được Quang minh lực, trở thành sơ cấp Mục sư đồng
thời chính thức bước vào cánh cửa tu hành.
Khi các thầy tu biết được nó dĩ nhiên có thể dùng Quang minh lực thì thật sự
là quá bất ngờ. Những mầm non bọn họ tỉ mỉ tìm kiếm bồi dưỡng cũng còn có phần
lớn là sau ba năm cũng không cách nào cảm nhận được Quang minh lực vậy mà một
nô lệ không có hệ thống học hành lại có thể làm được điều này. Sau rất nhiều
lần hội họp, cuối cùng thì các thầy tu cao cấp cũng quyết định cho nó chính
thức theo tu hành nhưng vẫn không giải trừ thân phận nô lệ cho nó!
Khi biết quyết định này, vì đối với Quang minh thần điện cũng không có bao
nhiêu hy vọng nên Metheous cũng không thấy bất ngờ lắm. Dù không được giải trừ
thân phận nô lệ nhưng chỉ cần có thể chính thức tu hành thì cũng đã đạt được
bước đầu tiên trên con đường đến mục tiêu của nó.
Cuộc sống sau đó của Metheous hết sức buồn tẻ, chỉ có khổ tu và đi ra chữa
bệnh. Niềm vui duy nhất của nó có lẽ chỉ là khi ra ngoài chữa bệnh nó còn có
thể thuận tiện đi ngang qua khu dân nghèo cứu giúp những người bệnh nghèo
không có tiền mời Mục sư mà thầy thuốc thông thường lại không cứu được. Nó
đương nhiên cũng không quên dặn những người được nó cứu phải giữ kín chuyện
này vì nếu các thầy tu cao cấp biết được mức dự trữ năng lượng của nó cao hơn
những Mục sư cùng cấp thì nó sẽ không còn cơ hội giúp họ miễn phí nữa. Nó cứ
quanh đi quẩn lại những ngày như thế cho đến ngày nó được thăng cấp lên thầy
tu cao cấp.
Những thầy tu cao cấp khác nếu không có gia tộc lớn hậu thuẫn thì cũng đã từ
khi mới bắt đầu sớm đầu nhập vào những thầy tu cao cấp khác. Nói chung là đến
cấp độ thầy tu cao cấp thì ai cũng đã có thế lực riêng của mình, chỉ có một
mình Metheous bởi vì xuất thân nô lệ không ai muốn cùng nó giao du lại thường
xuyên nhốt mình trong phòng khổ tu cũng không giao thiệp với ai nên lên đến
thầy tu cao cấp vẫn cứ là một thân một mình.
Nếu Metheous là một người biết thời biết thế tìm thế lực dựa vào thì vốn cũng
sẽ chẳng có chuyện gì nhưng chàng trai trẻ ngoại trừ tu luyện thì cũng chỉ có
chữa bệnh này thì đâu hiểu những quan hệ rắc rối khó gỡ ấy. Metheous không
thích Quang minh thần điện cho nên dĩ nhiên cũng không chịu thuận theo những
thế lực khác đưa ra lời mời.
Quá mứa độc lập lại không chịu phụ thuộc ai cho nên tất nhiên Metheous trở
thành công địch của tất cả những thầy tu cao cấp khác bởi vì thiên phú của
Metheous thật sự là quá tốt, nếu không thể cho mình sử dụng thì chắc chắn là
chướng ngại vật lớn trên con đường trở thành giáo chủ của bọn họ. Và lẽ dĩ
nhiên, trong tối, ngoài sáng, Metheous bắt đầu bị các thế lực chèn ép hãm hại.
Tuy không có nguy hiểm tính mạng vì dù sao nếu giết chết một thầy tu cao cấp
thì mục tiêu cũng là quá rõ ràng. Bất kể là ai thất thủ thì tất cả các thế lực
khác cũng sẽ rất vui lòng vì người đã khuất đòi lại công bằng mà khiến bọn hắn
không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được nữa. Metheous cũng bị bó tay bó
chân, hầu như tìm không ra cơ hội rời khỏi thần điện để đi chữa trị cho người
nghèo thì mới giật mình phát hiện mình đã mất tự do.
Lúc này cho dù Metheous có muốn tìm một thế lực để dựa vào cũng không thể được
nữa rồi vì vào lúc này nếu có người dám vươn tay thì sẽ trở thành bia ngắm cho
các thế lực khác. Cho nên để giải quyết vấn đề của bản thân thì chỉ còn một
cách là dựa vào thực lực. Thế nhưng trừ khi bị chỉ đích danh còn không thì bất
kể chữa bệnh hay tế lễ thì Metheous cũng chỉ có thể làm kẻ đứng xem. Không có
đất dụng võ thì thực lực có cao đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ chỉ có thể bị mai
một mà thôi. Để có thể cho mình một đường ra, Metheous liền tìm đến với thứ
khó nhất mà những người khác không dễ dàng gì đi khiêu chiến: Minh văn.
-----Hết chương 5-----