Người đăng: Sakura1360
Thật sự thì Harvey cũng không có nhiều tin tưởng trong việc có thể nhanh chóng
tìm ra một công việc nào đó nhưng nó cũng không định từ bỏ. Mẹ vẫn dạy nó: nếu
từ bỏ một việc giữa chừng thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được kết quả là
tốt hay xấu. Là một người biết chịu trách nhiệm cho quyết định của mình thì
phải biết kiên trì.
‘- Người xấu nếu dám làm đến cùng cũng có thể lưu danh thiên cổ chứ không phải
chỉ có vĩ nhân mới có thể vĩnh hằng. Vấn đề chỉ là lựa chọn của mỗi người khác
nhau mà thôi.’
Đó là châm ngôn mà Cyprus phu nhân tâm đắc nhất. Bà dạy nó rằng người tốt hay
xấu là từ lập trường của người nhận xét quyết định chứ không phải từ bản chất
của sự việc quyết định. Nếu như hy sinh một vài người để cứu rất nhiều người
thì ai cũng sẽ coi đó là đương nhiên nhưng như thế thì với những kẻ bị hy sinh
ấy có công bằng không?
Trong mắt của mọi người thì nhóm nhỏ người bị hy sinh đó chỉ là nhân nhượng vì
lợi ích toàn cục nhưng nếu đứng từ những người bị từ bỏ đó thì hành động này
cũng là mất nhân tính và không thể bị tha thứ. Nó không biết tại sao suy nghĩ
của mẹ nó luôn cùng với đại đa số người không giống lắm nhưng mẹ là người đã
nuôi lớn nó, cho nó chống lên một khoảng trời để nó có thể sống bình yên. Với
nó, mẹ mới là người lợi hại nhất và nó sẽ ghi nhớ những gì bà nói. Và vì thế
nó lại càng không thể bỏ cuộc được.
- Bác Giorge, bác có chuyện gì không vui à?
Harvey ngạc nhiên nhìn thấy ông Giorge mặt mũi nhăn nhó. Giorge là một trong
số ít những người có cửa hàng riêng mà vẫn còn ở lại khu Đông mặc dù cửa hàng
của ông cũng không lớn lắm. Ông là một người hiền lành và đặc biệt là đối xử
với lũ trẻ con rất tốt. Nó còn từng thấy ông vụng trộm cho mấy đứa trẻ thường
xuyên bị đói đồ ăn. Một người hiền lành và hay cười như vậy mà hôm nay lại
nhăn nhó như thế thì chắc chắn phải có chuyện gì lớn lắm xảy ra rồi.
- Harvey à? Cũng không có gì, chỉ là người giúp việc trong cửa hàng của bác
theo đoàn thám hiểm đi thành phố lớn rồi. Bác đang lo không có người giúp thì
phải làm thế nào bây giờ.
Harvey cũng hơi nhíu mày nhưng rồi nó bỗng trợn to mắt, đây không phải là cơ
hội của nó sao? Cửa hàng của ông Giorge bán sơ cấp thảo dược, phụ việc cũng
cần có kiến thức về thảo dược nên ông mới lo lắng như thế vì nếu có tay nghề
thì hoặc là đến cửa hàng lớn làm việc hoặc tìm cách đến thành phố lớn phát
triển chứ mấy người chịu ở lại cái cửa tiệm bé tí tẹo này.
Người phụ việc cũ trong cửa hàng cũng là vì có quan hệ bà con với ông nên mới
đến giúp ông. Chắc cũng vì thế mà ông không thể ngăn cản anh ta đi tìm kiếm
chân trời rộng lớn hơn chi mình. Hiện tại ở trong thành, người không tìm ra
việc thì không có kiền thức, người có kiến thức thì chướng mắt tiền lương ít
ỏi hầu như không có khả năng thăng tiến trong cửa hàng của ông. Mẹ nó cũng đã
dạy nó kha khá kiến thức về thảo dược sơ cấp mặc dù nó chả hiểu mẹ nó dạy nó
nhiều thứ lan man thế để làm gì nhưng đây không phải vừa lúc dùng đến sao. Chỉ
cần có thể nắm chặt cơ hội này thì vấn đề của nó không phải là đã giải quyết
sao? Quá tuyệt! Chỉ còn lại thuyết phục ông chủ tương lai nữa thôi.
- Bác cần người phụ việc đúng không? Thuê cháu đi, cháu có thể làm được.
Giorge nhìn thằng nhóc lùn xủn còn chưa đến ngực ông buồn cười.
- Con nít con nôi biết gì mà nói. Vẫn là về nhà nghịch cỏ dại của cháu đi.
Lần sau mua kẹo bác để dành phần lớn cho chú mày được chưa?
Giorge cười xoà. Trong mắt ông Harvey chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch,
nghe nói có công việc muốn tự mình tiến cử kiếm tiền mua đồ ăn vặt mà thôi. Lũ
trẻ trong khu dân nghèo hầu như đứa nào cũng thế. Gia đình của chúng lo cho
chúng nó đủ ăn đã khó khăn lắm rồi, mấy nhà còn dư dả mua đồ ăn vặt cho con
cái nữa. Ông cũng là sống qua tuổi thơ khốn khó như vậy nên mới không đành
lòng được mà muốn giúp đỡ mấy đứa bé khó khăn đó. Thấy Giorge không tin mình,
Harvey nhìn quanh rồi nhanh chân chạy tới một cái bồn cây trong góc.
- Kim ngân hoa, thời kì trưởng thành, thời gian sinh trưởng ước chừng hai đến
ba tháng, cần khoảng bốn tháng nữa đến kì nở hoa. Hoa kim ngân là thành phần
chủ yếu của thuốc Sinh cơ, giá bán thành phẩm vào khoảng từ hai mươi đến bốn
mươi tiền đồng một bông tuỳ phẩm chất. Đặc biệt hoa Kim ngân hái từ cây cổ thụ
đã sinh trưởng trên một trăm năm trong rừng Vĩnh hằng bảo quản hoàn hảo có thể
có giá đến tám mươi tiền đồng một bông. Một cây một lần thông thường nở từ bốn
đến sáu bông. Cây năm càng lớn có thể nở hoa càng nhiều. Quan trọng nhất …
Giorge vốn không mấy để ý hành động của Harvey nhưng càng nghe càng thấy cậu
bé nói năng rõ ràng mạch lạc chứng tỏ thật sự có hiểu biết qua. Đang chăm chú
nghe thì Harvey cố tình kéo dài giọng không nói tiếp khiến ông sốt ruột.
- Quan trọng nhất là gì?
Thấy gian kế của mình thực hiện được, Harvey cũng không kéo dài nữa mà nở một
nụ cười thật tươi.
- Cây Kim ngân thích râm. Tốt nhất là nên trồng nơi có ánh sáng nhưng không
có nắng trực tiếp chiếu vào. Cây Kim ngân này của bác để góc ngoài gần cửa sổ
buổi chiều chắc là thường bị nắng chiếu vào đúng không? Bị nắng chiếu tuy
không làm chết cây nhưng sẽ làm giảm sản lượng hoa, nếu phơi nắng thời gian
dài còn có thể ảnh hưởng đến chất lượng hoa. Chỉ có cây Kim ngân trên năm mươi
năm mới có khả năng chống chịu ánh nắng trực tiếp. Vì từ rừng Vĩnh hằng ngắt
lấy đều là cây niên linh lớn nên không chịu hạn chế nên cho dù cây non luôn
nằm dưới tán cây lớn thì người ta cũng chỉ cho là cây rụng quả dưới gốc gây
nên.
- Làm sao cháu biết?
Giorge thật sự là quá ngạc nhiên rồi. Đừng nói là ông, cho dù là người trồng
hay buôn bán dược thảo ở cả toà thành này đều không biết điều này. Thậm chí
ông còn dám bảo đảm là ở cả mấy toà thành quanh đây không ai biết. Ông có từng
nghe một vị khách phương xa nói qua là thích hợp phơi nắng có thể làm cây Kim
ngân phát triển nhanh hơn nên hoa ra ít hơn và chất lượng hơi kém một chút
cũng là đương nhiên.
Ở thành phố lớn họ trồng hàng trăm, hơn ngàn cây thì một chút tổn thất số
lượng và chất lượng có thể được chu kì sinh trưởng bù đắp nhưng cái cửa hàng
nhỏ của ông chỉ có mấy chục gốc cây. Nếu tất cả đều là hoa phẩm chất tốt thì
tất nhiên ông có thể kiếm nhiều hơn là hoa thứ phẩm. Đó là còn chưa kể đến nếu
có vị dược tề sư nào đó vì phẩm chất hoa của ông tốt mà đặc biết chiếu cố cửa
hàng của ông một chút… Chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến ông hưng phấn không
thôi. Đứa bé này ông nhất định phải bắt lại! Nếu để tiệm khác biết được khả
năng của nó thì ông chắc chắn không có khả năng giữ được. Tuy là người tốt
nhưng thương nhân bản chất vẫn khiến ông kiềm chế cảm xúc không để cho Harvey
phát hiện mình kích động.
Harvey không biết những kiến thức mẹ dạy nó khiến nó vô tình trở thành Giorge
trong mắt chí bảo. Nếu nó biết những kiến thức mẹ dạy nó không tầm thường thì
nó chắc đã không vất vả vấp phải nhiều trắc trở thế trong công cuộc đi tìm một
công việc. Phải biết chỉ một chút kiến thức này thôi cũng đủ để nó ở một cửa
tiệm dược thảo lớn trong thành phố được đến đãi ngộ tốt. Thế nhưng thì nó vẫn
còn quá nhỏ để hiểu hết giá trị của những gì nó có trong đầu và đương nhiên nó
dễ dàng bị vẻ ngoài thản nhiên của Giorge lừa gạt.
- Xem ra cháu thật sự có chút kiến thức. Ta cũng thật sự đang thiếu người nên
miễn cưỡng sẽ dùng cháu. Nhưng không biết cháu có nghe đến đạo luật bảo vệ ấu
tể hay không?
Harvey gật đầu. Nói đùa gì thế, cái đạo luật chết tiệt nay cản trở nó làm bao
nhiêu việc sao có thể không biết cho được.
- Thế thì cháu cũng phải hiểu là thuê lao động trẻ em là phạm pháp?
Harvey lại gật đầu.
- Vậy nên cho dù cháu làm việc ở đây nhưng không thể nói cho ai biết, cũng
không được nói cho ai khác những tri thức về thảo dược cháu biết nếu không
việc cháu thường xuyên ra vào cửa hàng của ta có thể khiến người khác đoán
được ta đang thuê cháu làm việc. Như vậy thì cả ta và cháu đều gặp rắc rối lớn
đấy. Hiểu chưa?
- Cháu biết rồi ạ.
Nó muốn tìm việc chứ không phải tìm rắc rối nên đương nhiên dại gì mà để lộ
ra.
- Nhưng có một việc.
- Việc gì?
- Buổi sáng cháu phải đi học nên chỉ có thể đến vào buổi chiều và cuối tuần
thôi được không ạ?
Đáng thương Harvey vì quá ngây thơ nên đã đem cả ngày nghỉ của mình cũng đáp
đi vào. Sau này nghĩ lại nó mới rút được kinh nghiệm: nhanh mồm nhanh miệng
lắm lúc là sẽ thiệt đến thân.
- Vậy à?
Giorge giả vờ do dự nhưng thực ra trong lòng đã cười nở hoa. Harvey chỉ cần
chịu nói ra kiến thức của nó về thảo dược cho ông thì bắt ông tự mình làm hết
việc cũng được chứ đừng nói là nó còn muốn giúp ông. Nhưng nói gì thì nói,
hiện giờ ông mới là người nắm đằng chuôi. Nếu không nhân cơ hội chiếm chút
tiện nghi thì cũng quá hổ thẹn với bằng đó năm mở cửa tiệm của ông. Nhìn thấy
sự chần chờ của ông, Harvey còn tưởng là ông không muốn nên lại một lần nhanh
mồm nhanh miệng cam đoan.
- Cháu chỉ là thiếu đến một buổi thôi nhưng chắc chắn sẽ không thiếu làm việc
đâu. Việc trong ngày ông cứ để đấy đến chiều cháu sẽ làm đầy đủ hết. Nếu không
kịp thì cháu về muộn một lúc cũng được không sao đâu. Dù sao thì buổi tối cháu
cũng không có việc gì.
Lần này thì Giorge thật sự là có thể cười toét miệng được rồi.
- Thôi được rồi. Bình thường phụ việc ta trả công năm mươi đồng một tuần,
cháu chỉ đến buổi chiều thôi thì ta sẽ trả cháu ba mươi đồng một tuần. Công
việc ta cũng không bắt cháu làm hết, dù sao cháu cũng còn bé mà.
Harvey hoan hỉ vội đồng ý và hứa hẹn từ mai sẽ bắt đầu làm việc.
Trở về nhà Harvey liền vội vã kể lại chiến tích của mình cho mẹ và Hyper nghe.
Cyprus phu nhân chỉ nghe qua liền biết con mình bị hớ rồi nhưng bà vẫn không
nói gì. Đôi khi, tự mình nhận ra sai lầm của mình mới là bài học sâu sắc nhất.
Hơn nữa, bài học quan trọng hơn là tự mình chịu trách nhiệm và tự tìm ra giải
pháp cho hành động của mình thì Harvey đã hoàn thành xuất sắc rồi. Chịu một
chút thiệt thòi cũng không có gì đáng ngại. Sai lầm sẽ là kinh nghiệm quý giá
để trưởng thành.
Hyper thì vô cùng vui vẻ. Nó vẫn luôn biết Harvey là người tốt nhưng không ngờ
lại lợi hại như vậy. Nó tự nghĩ là cho dù mình tám tuổi thì cũng chưa chắc đã
có thể tìm ra được việc gì để làm chứ đừng nói là còn tìm ra nhanh chóng như
vậy. Đúng là Harvey của nó vẫn là lợi hại nhất.
Do Harvey đã tìm được công việc nên Cyprus phu nhân cũng không khắt khe gì
khẩu phần ăn của nó nữa. Nhìn một bàn đầy thức ăn, Harvey cuối cùng cũng biết
nó đã vượt qua thử thách của mẹ nó chứ cái tiền lương ba mươi đồng một tuần
của nó sao có thể để cho nó ăn ngon thế được.
Mẹ nó không phải khắt khe, không yêu thương nó hay không có đồng tình tâm, mẹ
nó chỉ đơn giản là dùng cách riêng của mình để dạy nó trưởng thành. Cũng như
nó không hiểu tại sao mẹ nó lại phải dạy cho nó nhiều kiến thức không cần
thiết cho cuộc sống ở cái toà thành nhỏ này, nó không hiểu được tại sao mẹ
luôn chọn cách khắc nghiệt nhất để dạy dỗ nó nhưng bất chấp sự khó hiểu đó, nó
vẫn tin là mẹ nó không sai.
Những gì mẹ dạy có thể giúp nó tìm được công việc ở cái tuổi vị thành niên này
thì chẳng có lý do gì khi nó trưởng thành lại không thể tự nuôi sống bản thân
thế nhưng mẹ lại vẫn luôn nghiêm khắc yêu cầu nó nhiều hơn thế chắc chắn phải
có lí do riêng. Hiện tại mẹ không nói có thể do mẹ nghĩ nó chưa đủ trưởng
thành hoặc là chưa cần thiết nhưng nó vẫn luôn tin rằng nhất định một ngày nào
đó nó sẽ biết hết những lí do này và chắc đó phải là một lí do đủ để giải
thích cho tất cả hành động của bà. Và dù vì cái gì đi nữa thì hiện tại nó chỉ
cần sống vui vẻ với mẹ và Hyper là được rồi. Chuyện tương lạai hãy để cho
tương lai lo đi.
Từ khi bắt đầu công việc trong tiệm dược thảo, thời gian của Harvey hoàn toàn
là bị nhồi đầy. Sáng đi học, chiều đi làm, có khi cần tăng ca đến tối, cuối
tuần liền làm cả ngày. Thời gian rảnh rỗi của Harvey thường chỉ còn lại buổi
tối cuối tuần mà thôi. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian của nó dành cho
Hyper cũng giảm đi đáng kể. Đồng thời, cường độ công việc cao đối với một đứa
trẻ đang lớn như nó quả là khổ cực. Bằng chứng là gương mặt tròn phúng phính
của nó nhanh chóng gầy xuống.
Cho dù mẹ nó đã không còn hạn chế việc ăn uống nhưng vẫn không bù lại nổi sự
vất vả hàng ngày. Chỉ có cật lực làm việc nó mới thiết thực hiểu được việc mẹ
nó, một người phụ nữ một mình tìm việc nuôi sống cả gia đình là ý nghĩa như
thế nào. Nó muốn nhanh chóng lớn lên. Như thế thì nó có thể càng dễ dàng hơn
giúp đỡ mẹ nó san xẻ gánh nặng gia đình trên đôi vai bà. Chỉ cần nó đủ trưởng
thành nhất định nó sẽ không bao giờ để cho mẹ nó phải vất vả nữa. Mẹ nó đã vất
vả đủ rồi.
Trong khi Harvey cố gắng làm việc thì Hyper lại thấy mình vô dụng hơn bao giờ
hết. Nó hiện tại chỉ có thể giúp đỡ quét dọn nhà cửa, ngoài ra không còn có
thể làm được gì khác nữa. Dù sao thì với sức lực nhỏ bé của một đứa trẻ sáu
tuổi loài người, thậm chí giúp đỡ việc bếp núc với nó cũng là quá nguy hiểm.
Nó không biết mình có thể giúp đỡ gì cho cái gia đình này.
Nó không muốn Harvey buồn nhưng cũng không muốn mình là người vô dụng. Nó chợt
nhớ đến những đứa trẻ khác ở khu dân nghèo khi rảnh rỗi cũng thường rủ nhau đi
vào ven rừng tìm đồ vật. Tuy thường thường là chúng chẳng tìm được gì nhưng
nếu tìm được thì so với đơn thuần là ở nhà ngồi không cũng là tốt hơn nhiều.
Có lẽ ngày mai nó cũng có thể thử đi ven rừng thử thời vận xem sao. Nó cảm
thấy làm một đứa bé có thể từ lãnh địa của loài người vượt qua cả toà rừng
Vĩnh hằng đến lãnh địa của yêu tinh mà vẫn còn sống sót, thậm chí còn gặp được
những người tốt như Harvey và Cyprus phu nhân thì vận may của nó không thể nào
kém được.
-----Hết chương 3-----