Người đăng: Sakura1360
Kế hoạch của Hyper tính ra thì cũng không phức tạp. Nó đầu tiên là tung tiền
thuê thật nhiều vệ sĩ rồi tạo ra ảo giác là bọn nó vô cùng sợ hãi nên liền hấp
tấp chạy trốn đến cái xó xỉnh như Sikil. Sau đó thì thuê khách sạn lớn nhất
thành phố rồi ru rú trong phòng cho đối phương thả lỏng cảnh giác.
Nó chính là muốn cho đối phương tin tưởng rằng bọn nó chỉ dám ở trong phòng
với sự bảo vệ tận răng thì mới cảm thấy an toàn, tiến đến mê hoặc bọn họ rằng
chỉ cần vệ sĩ còn tại thì bọn nó cũng chỉ ở trong phòng mà thôi.
Bước quan trọng nhất cuối cùng là nhờ vào mớ bảo bối của chúng nó, lặng lẽ
không một tiếng động biến mất. Hyper không tin tưởng bất kì ai ngoại trừ chính
bản thân nó và Harvey nên nó không nguyện ý đem an nguy của hai đứa nó đặt
trong tay một đám người xa lạ.
Hyper thói quen nắm thế chủ động chứ không phải là bị động ngồi chờ. Nếu đối
phương không có ý định trực tiếp ra mặt thì nó cứ để cho đối phương chờ. Chờ
đến khi đối phương phát hiện ra không thích hợp thì cũng đã quá muộn, nó và
Harvey đã cao chạy xa bay rồi!
Nó không biết cái kế hoạch đơn giản này có thể lừa gạt đối phương bao lâu
nhưng đây là kế hoạch tốt nhất mà hiện tại nó có thể nghĩ ra được. Nếu cho nó
vài năm nữa để xoay sở thì chắc chắn nó sẽ không chật vật như bây giờ. Nhưng
tất cả lại chỉ là “nếu” và Hyper thì không có thời gian cho cái “nếu” này.
- Chúng ta đi đâu?
Harvey chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo Hyper chỉ đạo là được vì nó không phải là
đứa giỏi dùng đầu óc nhưng không có nghĩa là nó không tò mò.
- Trở lại rừng Vĩnh hằng. Bất kể đối phương đến từ đâu và vì mục đích gì, bọn
họ sẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ trốn ở nơi đó.
Sự thực thì là không có bất kì một ai có đầu óc bình thường sẽ nghĩ đến việc
vào rừng Vĩnh hằng để trốn kẻ thù cả. Thanh danh của rừng Vĩnh hằng đủ doạ nín
khóc trẻ con nhưng ai chưa từng tự mình trải qua sẽ vĩnh viễn cũng không biết
sự thật so với truyền lưu chỉ có thể càng khủng bố. Không phải ai cũng có được
nhiều trợ giúp như chúng nó.
Và tất nhiên là sự khinh thị đối với những đứa trẻ chưa trưởng thành sẽ dạy
cho những người lớn một bài học với giá thật đắt. Khi đối phương không còn
kiên nhẫn chơi mèo vờn chuột nữa mà trực tiếp vọt vào phòng khách sạn để bắt
hai đứa trẻ thì trong phòng đâu còn có bóng dáng đứa trẻ nào. Đừng nói bắt
được, bọn họ ngay cả một cọng tóc của hai đứa bé cũng tìm không đến!
Các vệ sĩ cũng thật bất ngờ khi phát hiện ra là cố chủ của mình lại có thể từ
dưới mi mắt của bọn họ mà bốc hơi không tăm tích. Tiền Hyper đã thanh toán
trước đến cả năm nên trừ khi như hôm nay có kẻ xông vào, bọn họ cũng không
muốn quấy rầy đến cố chủ.
Thực ra tạo thành kết quả này cũng có một phần tại bọn họ đã quen cao cao tại
thượng, nhìn những người năng lực không bằng mình qua nửa con mắt. Sự thực
trước mắt đánh cho bọn họ một đòn nghiêm trọng, dạy bọn họ một bài học nhớ
đời.
Không biết cả kẻ địch và vệ sĩ của mình suy nghĩ gì, hiện tại Hyper và Harvey
phảng phất trở lại hai năm trước, khi mà cả hai chật vật từ rừng Vĩnh hằng tìm
đường đến Thần tích đại lục. Nếu có khác chăng thì chỉ là lần này bọn nó đã có
chuẩn bị nên không khổ cực như trước đây mà thôi.
Rừng Vĩnh hằng dù trải qua bao lâu thì cũng vẫn không thay đổi. cho người cảm
giác như thời gian đã từ bỏ nó. Sự yên tĩnh đến đáng sợ của rừng Vĩnh hằng
luôn là nỗi ám ảnh đối với bất cứ ai đã từng đi qua.
- Chúng ta trở lại Vinh quang đại lục sao?
Harvey hỏi để phá tan không khí trầm mặc đáng sợ. Nó chưa bao giờ là kiểu
người có thể chịu được im lặng lâu lắm.
- Không. Chúng ta chỉ trốn một thời gian rồi sẽ trở lại. Đối phương sẽ không
nghĩ đến việc chúng ta sẽ còn trở lại chỗ mà chính chúng ta đã vất vả để trốn
ra.
Hyper cố bình tĩnh hết mức có thể. Nó cũng không thích sự yên tĩnh này. Sự yên
tĩnh của khu rừng luôn làm nó nhớ lại những kí ức không vui trong cả cuộc đời
ngắn ngủi của nó.
Thời gian mà nó được sống vui vẻ an nhàn quá là ngắn ngủi so với những khoảng
thời gian nó phải lưu lạc. Tuy rằng nó cũng cảm ơn những sóng gió này cho nó
gặp được Harvey nhưng với một đứa trẻ tám tuổi thì những chuyện này thật sự
vẫn có chút vượt quá sức chịu đựng của nó, kể cả hiện tại đã qua hai năm thì
với cái tuổi mới lên mười, Hyper cũng vẫn còn quá nhỏ.
Nó không trách Harvey vì đây cũng không phải ý nguyện của thằng bé. Thế nhưng
điều đó không đại biểu Hyper có thể tha thứ những người tạo ra hoàn cảnh hiện
tại cho bọn nó.
Nó nhớ lại sự hy sinh của mẹ nó cho mạng sống của nó. Nó nhớ lại sự hy sinh
của Cyprus phu nhân vì cho bọn nó một đường thoát. Nó hiện tại còn sống đều là
do những người phụ nữ vĩ đại hy sinh bản thân dành cho. Tính mạng của nó quá
nặng!
Nó không hy vọng Harvey chia sẻ gánh nặng này nên đến hiện tại Harvey vẫn còn
ngây thơ chờ mong có thể trở về Vinh quang đại lục tìm lại mẹ của mình. Mỗi
khi tưởng tượng đến ngày Harvey biết sự thật nó lại không cầm được nước mắt
nhưng nó lại chỉ có thể lén giấu những giọt nước mắt này cho riêng mình.
Harvey không biết Hyper đang suy nghĩ gì nhưng nó nhận thấy cảm xúc của Hyper
đang vô cùng trầm trọng. Từ khi bọn nó trốn khỏi Vinh quang đại lục thì cảm
xúc của Hyper vẫn luôn rất không vui. Harvey không thể hiểu tại sao nhưng nó
cũng biết để một đứa bé mười tuổi phải chống lên một cái nhà là thật sự rất
tàn nhẫn.
Nó cũng muốn giúp Hyper nhưng thân phận mẫn cảm của nó khiến nó ở Thần tích
đại lục không thể tự do hành động. Tuy rằng bảo bối của bọn nó nhiều nhưng
không ai có thể đảm bảo không có một ngày một cao thủ đứng đầu lại sẽ rảnh rỗi
chạy đến gần chỗ bọn nó dạo chơi. Tỷ lệ tuy rằng nhỏ nhưng nó không thể để
Hyper gặp nguy hiểm chỉ vì sự bất cẩn của nó.
Sự thực chứng minh lo lắng của nó là đúng. Nó đã tận lực hạn chế bản thân thế
nhưng lần này nó vẫn bị bức ra mặt và không biết có phải là trùng hợp hay
không nhưng nó dường như đã bị nhận ra.
Harvey không biết người vẫn săn đuổi mẹ con nó là ai, có thế lực như thế nào
và làm vậy vì mục đích gì nhưng chỉ việc người đó còn có thể tìm đến bọn nó dù
cho đã trốn đến Thần tích đại lục cũng đủ chứng tỏ đối phương đáng sợ dường
nào. Harvey không biết nó có thể làm được gì nhưng nó chắc chắn là nếu đến
cuối cùng không thể không đối mặt thì nó sẽ tận lực không để người vô tội như
Hyper bị liên luỵ vào.
Hyper là đứa em trai nó đã chăm sóc, thương yêu, cưng chiều bao năm nay. Không
gì có thể làm tổn thương đến thằng bé mà không hỏi ý kiến của nó!
---------
Lang thang vô định luôn làm lòng người bất an đồng thời cũng làm cho thời gian
trở nên như dài vô tận. Chỉ mới có hai tuần lễ thôi mà với cả Harvey và Hyper
thì đều có cảm giác dài lâu như vài năm đã đi qua.
Chỉ có hai đứa trẻ trong cả khu rừng rộng lớn, im lặng và rình rập đầy nguy
hiểm. Hơn nữa là nguy hiểm lại còn không chỉ đến từ những Ma thú ác liệt trong
rừng!
- Chúng ta trở về đi.
Hyper đánh vỡ im lặng. Nó chịu đủ rồi! Dù sao thì vẫn chỉ là một đứa trẻ và nó
đương nhiên vẫn còn sự bốc đồng trong trí óc. Nó thà trở lại và đối đầu với kẻ
thù còn hơn là tiếp tục trốn chui trốn nhủi như những con chuột thế này!
- Ừ.
Harvey không phản đối. Thực ra thì từ đầu nó cũng không có ý định trốn. Thật
khó khăn nó mới có thể nắm được cái chóp đuôi của kẻ đã chia rẽ nó và mẹ nó,
nó muốn từ chút ít vết tích này tìm ra ai mới là kẻ đứng sau tất cả. Tìm ra
người này thì cơ hội tìm ra mẹ nó mới lớn hơn. Chứ nếu để một mình nó lung
tung tìm kiếm trên cả toà đại lục rộng lớn thì không biết khi nào mới có thể
tìm được.
Có mục đích trở về thì thời gian luôn nhanh hơn là lang thang, chỉ vài ngày
bọn nó đã lại một lần nữa đặt chân lên cổng thành của Sikil. Trong thành vẫn
còn đang bàn tán về việc một đám người xông vào khách sạn lớn nhất muốn bắt
người nào nhưng cuối cùng lại tay không ra về. Việc khiến cho câu chuyện này
đến nay còn không hạ nhiệt chính là hai vị Đại kiếm sư cùng một Võ sư làm vệ
sĩ mà cũng không biết thân chủ của mình đã đi nơi nào!
Nhờ ham thích tán chuyện của loài người mà Hyper có thể dễ dàng thám thính ra
những gì nó muốn biết. Dựa theo những gì thu thập được thì đối thủ của bọn
chúng sau khi bắt người không thành đã chia ra tìm kiếm thật lâu nhưng cũng
không thấy nên đã đi rồi. Vệ sĩ của bọn nó thì cũng không ngồi chờ mà cũng đã
đi tìm bọn nó.
Tóm lại là hiện giờ thì tại Sikil, không chỉ kẻ thù của chúng nó không có mặt,
đến cả đồng minh của chúng nó cũng đã đi xa. Hyper cùng Harvey im lặng trở lại
khách sạn. Bọn nó đã trả trước tiền nên cho dù có chuyện rắc rối đã xảy ra
nhưng ông chủ vẫn giữ phòng cho bọn nó và hai đứa có thể dễ dàng lần thứ hai
vào ở lại nơi này.
Một lần nữa có thể ngủ trên đệm êm, Hyper cảm thấy mỏi mệt chưa từng có. Kẻ
thù của bọn nó vẫn còn lảng vảng ngoài kia nên nó chỉ có thể nghỉ ngơi trong
chốc lát thôi rồi sẽ lại phải tiếp tục phân tích, tính kế để bảo đảm an toàn
cho hai đứa nó. Thế nhưng nó lại không muốn thế chút nào.
Nó thật hy vọng mình có thể được ngủ một giấc thật ngon, không mộng mị, không
suy nghĩ gì, khi nào muốn tỉnh thì tỉnh chứ không phải là hạn định thời gian
nghỉ ngơi đủ là lại lao vào chiến đấu như thế này. Nó thậm chí từng có suy
nghĩ bất chấp, cứ ở yên một chỗ chờ đối phương tìm đến xem bọn họ muốn gì. Thế
nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ mà thôi. Cho dù chỉ là vì Cyprus phu nhân thì nó
cũng không thể để bọn nó rơi vào nguy hiểm được.
Mấy ngày sau đó, Hyper dùng tiền còn lại mua chuộc thật nhiều những đứa trẻ
khu dân nghèo giúp mình tìm hiểu tin tức. Những đứa trẻ gầy gò, bẩn thỉu, xấu
xí, đen đúa này luôn bị người khác coi thường nhưng rõ ràng, bọn nó mới là
công cụ thu thập thông tin nhanh, chính xác, an toàn và ít bị nghi ngờ nhất.
Chúng nó lại không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần trả đủ tiền là được.
Nhờ những đứa trẻ này mà tuy rằng không rời khách sạn nhưng Hyper vẫn có thể
nắm được lượng tin tức đầy đủ để nó suy tính những bước tiếp theo. Ngay khi nó
còn đang suy tư là nên rời đi hay tiếp tục ở lại Sikil thêm một thời gian nữa
thì một trong những đứa trẻ của nó đưa đến tin tức: Jack sắp đến Sikil và muốn
gặp bọn nó.
Hyper đã nhờ vào Jack thật nhiều nên nó không muốn giữa bọn họ có quá nhiều
liên luỵ để tránh đối phương cũng gặp nguy hiểm. Nhưng cũng bởi vì đã được
giúp thật nhiều nên Jack muốn gặp thì nó lại không thể từ chối.
----------
Nửa đêm ở thành Sikil cùng với ban ngày về cơ bản thì chỉ khác nhau một chút
về số lượng người trên đường chứ cũng không có gì thay đổi. Các cửa hàng hầu
như vẫn kinh doanh thâu đêm, phục vụ cho những lính đánh thuê cùng người mạo
hiểm có thể trở về bất cứ lúc nào từ rừng Vĩnh hằng.
Đi theo thằng bé liên lạc xuyên qua những con phố vẫn sáng đèn của Sikil,
Harvey có chút cảm khái. Yêu tinh vẫn có một phần thiên tính của dã thù nên
hầu như rất ít có cuộc sống về đêm. Tuy rằng thế giới đã tiến bộ rất nhiều
nhưng yêu tinh lại vẫn tuân thủ quy luật sinh hoạt từ ngàn xưa nên thật khó có
thể nhìn thấy cuộc sống ban đêm rầm rộ như thế này, cho dù Sikil chỉ là một
thành nhỏ nơi biên giới!
Rời xa những con phố sáng đèn, ba người tiến vào một con ngõ nhỏ tối tăm. Nơi
này đã là bắt đầu của khu dân nghèo nên dường như cách biệt một thế giới với
những con phố sầm uất ngay gần nó. Bản năng khiến Harvey cảm thấy nơi này thật
nguy hiểm nhưng vì lí do gọi là an toàn theo như lời Jack thì nó vẫn im lặng
cùng Hyper đi theo đứa bé này đi sâu vào con ngõ nhỏ tăm tối.
Gần đến cuối ngõ thì thằng bé đột nhiên dừng lại.
- Ngài Jack nói hai vị ở lại đây chờ một lát, ngài ấy sẽ tới ngay thôi.
Nó nói xong liền không chờ hai đứa trẻ kịp phản ứng đã chạy mất hút. Tuy rằng
đã ở qua nơi này một đoạn thời gian nhưng bọn nó vẫn không phải dân bản xứ nên
đường xá vẫn không quá thuộc, hơn nữa lại còn là nửa đêm tối om.
Harvey bắt kịp được thân hình thằng bé chạy mất nhưng nó lại không thể để
Hyper ở lại một mình nên đành phải để thằng bé chạy đi. Gió đêm lạnh buốt thổi
qua con ngõ nhỏ dài bẩn thỉu gợi lên một mùi hôi thối khó chịu. Bóng đêm, sự
yên tĩnh cùng với mùi hôi thối khiến Hyper khó chịu vô cùng. Tuy rằng nó biết
Jack hẹn bọn nó là có chuyện quan trọng, hẹn ở chỗ này cũng là vì an toaanf
nhưng nó vẫn có cảm giác nao nao.
Không chờ nó làm rõ cảm giác này là gì thì Harvey đột nhiên túm lấy tay nó kéo
mạnh về một phía. Nó lảo đảo suýt ngã nếu không phải đúng lúc túm được Harvey
để giữ cân bằng nhưng thứ nhìn thấy sau khi ổn định lại lại làm cho nó toàn
thân lạnh buốt: một đàn người mặc đồ đen che kín toàn thân đã lặn im bao vây
chúng nó.
Hình ảnh này đối với hai đứa bé thật sự là vô cùng ám ảnh. Chúng không hẹn mà
cùng nhớ tới đêm chúng nó cùng Cyprus phu nhân trốn khỏi Avelyne. Cũng là đột
nhiên như thế này, cũng im lặng không tiếng động như thế bọn họ đã bị bao vậy!
Chúng nó vừa sợ vừa tức giận. Chúng cảm giác như mình trở lại đêm hôm đó, bất
lực nhìn Cyprus phu nhân một mình đối đầu với kẻ thù.
Đối phương cầm trong tay những thanh kiếm thép sắc bén, ánh mắt không thân
thiện bắn về phía chúng. Hyper cũng bất chấp đối phương là muốn làm gì, nó
tung ra thành quả nó nghiên cứu suốt hai năm nay mới thành công duy nhất một
tấm bùa chú “Không gian giam cầm”. Thừa dịp những người áo đen bị giam cầm
không thể di chuyển, Hyper lôi kéo Harvey phá vòng vây chạy ra ngoài.
Nhưng đối phương mạnh hơn nó tưởng. Khi nó và Harvey còn chưa chạy được bao xa
thì đám người kia đánh tránh thoát giam cầm đuổi theo bọn nó. Hai đứa trẻ hoàn
toàn không thể là đối thủ của những chiến binh được huấn luyện bài bản. Bọn nó
thậm chí còn không kịp dùng bảo bối để dấu đi tung tích của mình.
Đám người mặc áo đen dường như bị việc bọn chúng chạy trốn chọc tức, bọn họ
không cố kị vung kiếm chém tới chỗ hai đứa trẻ. Harvey vốn đem Hyper dấu phía
sau để đón đỡ đòn đánh này nhưng đột nhiên một cảm giác nguy hểm xuất hiện từ
phía sau khiến nó rùng mình. Nó vội quay lại nhưng chỉ kịp nhìn thấy một thanh
kiếm chảy đầy màu máu đỏ đã đâm xuyên qua lồng ngực của Hyper.
Có một người áo đen đã im lặng giấu đến phía sau bọn nó từ lúc nào không biết.
Nó rõ ràng là được Hyper cứu vì nếu không phải Hyper thì thanh kiếm này đâm
vào chính là cơ thể nó. Nó muốn kéo Hyper về bên nó nhưng bàn tay dính đẫm máu
của Hyper đã trước nó một bước vuốt lên túi áo trái nơi đặt hạt giống Vô tình
của nó.
Harvey cảm thấy từ phía trái tim có một luồng nhiệt bốc lên và một vầng sáng
bao phủ lấy nó. Nó nhìn thấy đám người áo đen liên tục chém về phía nó nhưng
công kích của họ đều bị quầng sáng chặn lại. Hyper đẩy nó một cái, nó muốn tóm
lấy Hyper nhưng dường như có một lực cản ngăn cách hai đứa. Một chùm sáng loé
lên và thứ cuối cùng nó nhìn thấy chính là khuôn mặt cười của Hyper và câu
nói: “Đừng trở lại!”.
-----Hết chương 20-----