Rời Đi Bộ Tộc Yêu Tinh Rừng Rậm


Người đăng: Sakura1360

Hank nhìn Harvey đột nhiên cảm xúc suy sụp mà thở dài. Một đứa trẻ còn chưa
trưởng thành phải đối mặt với quá nhiều việc cùng lúc trong một thời gian ngắn
tuy có thể khiến đứa trẻ đó trưởng thành nhanh chóng. Nhưng nó cũng là cái giá
quá đắt để một đứa trẻ hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc đời.

Nếu trước mặt ông là bất kì một đứa trẻ nào khác có lẽ ông sẽ bất chấp quy
định mà giữ nó lại nuôi đến khi trưởng thành nhưng thật đáng tiếc, Harvey lại
không phải là đứa trẻ ông có thể giữ lại.

- Bộ tộc của chúng ta có quy định không tiếp nhận bất cứ người ngoại tộc nào
vào trong lãnh địa của chúng ta. Vì cháu chỉ là một đứa trẻ nên chúng ta có
nghĩa vụ cứu giúp cháu. Vì vậy mà chúng ta mới mang cháu về đây nhưng điều đó
không có nghĩa là cháu có thể ở lại. Sau khi vết thương khỏi hẳn cháu sẽ phải
rời khỏi nơi này.

Hank lại thở dài. Ông không muốn mình có vẻ tuyệt tình thế này nhưng ông lại
không có lựa chọn khác.

- Lãnh địa của chúng ta là một bí mật đối với bất kì một sinh vật nào khác
không thuộc về bộ tộc của chúng ta. Vì vậy cháu cần phải dùng tên của Thần thú
để thề sẽ không tiết lộ về lãnh địa của chúng ta cho bất kì ai khác.

- Cháu thề!

Hank nhìn Harvey đầy soi mói. Bất kì yêu tinh nào cho dù là nhỏ nhất, đều biết
một lời thề trên tên của Thần thú là không thể phản bội! Ông cố gắng tìm một
chút miễn cưỡng trong thái độ của Harvey nhưng không có! Thằng bé bình tĩnh
hơn ông tưởng rất nhiều.

- Ta tin lời thề của cháu. Nhưng còn về đứa bé loài người kia …

- Hyper cũng sẽ không tiết lộ bất kì điều gì. Cháu có thể dùng tên của mình
làm đảm bảo!

Harvey vội ngắt lời Hank. Nó biết rằng yêu tinh không bao giờ đặt niềm tin
hoàn toàn vào một con người cả, nên nó cần phải làm gì đó để bảo vệ đứa em
trai này của nó. Mẹ nó đã không biết tung tích, nó không thể để mất thêm Hyper
được.

Hank trầm mặc lâu hơn. Ông thật sự không tin tưởng con người. Không phải vì
cái lí do xung đột chủng tộc vớ vẩn ấy mà bởi vì con người là một chủng tộc
đặt quá nặng vào lợi ích. Ông không chỉ một lần chứng kiến chỉ vì một chút lợi
ích nhỏ thôi mà bao nhiêu chí thân cũng phản bội lẫn nhau.

Ông không phủ định là cũng có những người tốt nhưng thật sự là quá hiếm hoi và
ông không muốn đặt cược vào một đứa trẻ loài người mà ông còn chưa từng tiếp
xúc qua. Thế nhưng Harvey lại tin tưởng nó. Harvey còn dùng cả tên của mình để
bảo đảm cho nó thì ông không có lí do gì để phản đối.

Ông đã không thể giữ Harvey lại nuôi lớn thì coi như đây là việc ông duy nhất
ông có thể làm cho Harvey. Cho dù sau này đứa trẻ loài người kia có phản bội
Harvey thì ông cũng chấp nhận. Dù sao thì bộ tộc của ông cũng đã sống ẩn dật
lâu lắm. Lâu đến mức thế hệ trẻ tuổi hiện nay hầu như đã quên hai chữ nguy
hiểm là viết như thế nào.

Tất cả những gì mà những đứa trẻ hiện tại biết về nguy hiểm chỉ là làm thế nào
tránh thoát bị ma thú phát hiện. Chỉ thế thôi! Những đứa trẻ trong bộ tộc chưa
từng được phép đặt chân lên Thần tích đại lục. Mà nếu ở Vinh quang đại lục thì
chủng tộc của bọn họ quyết định bọn trẻ sẽ được các chủng tộc khác bảo hộ hết
mực.

Hank đôi khi thật muốn ném những đứa trẻ ngây thơ ấy vào nguy hiểm thật sự để
cho chúng tỉnh ra một chút, để chúng đừng coi cuộc đời này đơn giản đến thế.
Có lẽ bọn họ cũng đến lúc cần phải thay đổi. Bọn họ đã dậm chân tại chỗ quá
lâu rồi.

- Thôi được rồi. Dù sao thì cháu vẫn chưa khoẻ hẳn và đứa trẻ kia thì vẫn còn
chưa tỉnh. Cháu cứ về trước đi. Sau khi cháu hoàn toàn khôi phục, chúng ta sẽ
nói chuyện một lần nữa trước khi cháu rời đi.

Hank nói rồi vẫy tay tiễn khác. Frenzze vốn vẫn ngồi im nãy giờ liền bật dậy
kéo Harvvey rời đi. Hắn không hiểu Trưởng lão đây là muốn làm gì. Cho dù bọn
nó không phải cùng chủng tộc với họ nhưng hai đứa trẻ này mới chỉ là những đứa
trẻ chưa trưởng thành, có cần phải khắt khe với chúng vậy không?

Frenzze không hiểu nên trong lòng của hắn cũng mang lên một cỗ lửa giận vô
danh.

Harvey không biết Frenzze đang nghĩ cái gì. Nó chỉ biết là lúc này nó không
còn cần phải đi gặp ai nữa và bây giờ thì nó muốn trông thấy Hyper. Dù cho
biết Hyper an toàn nhưng cần phải nhìn thấy tận mắt thì nó mới yên tâm được.

Harvey giật giật tay Frenzze hòng kéo sự chú ý nhưng Frenzze lại như không hề
hay biết, chỉ chú tâm lôi kéo nó bước đi. Harvey bất đắc dĩ đành vừa kéo vừa
gọi to tên của Frenzze. Đến lần thứ ba thì Frenzze mới như vừa tỉnh lại mà tò
mò nhìn nó.

- Cháu xin lỗi vì đã làm phiền nhưng có thể dẫn cháu đến gặp Hyper không?

Frenzze lại nhìn nó rồi đập tay lên trán.

- Ta quên mất đấy. Được rồi, đi theo ta.

Frenzze cũng không giải thích gì thêm mà phăm phăm đi trước, dẫn Harvey đến
một chỗ như ngoại vi thành phố. Nhìn những căn phòng thưa thớt ít quét dọn
cũng biết khu này không thường xuyên có người ở. Harvey có chút không vui khi
Hyper phải ở lại chỗ như thế nhưng nó cũng biết phận ăn nhờ ở đậu là không thể
kén chọn nên cũng không nói thêm gì.

Frenzze dừng lại trước một căn phòng nhỏ đúng nghĩa. Vừa định mở cửa thì cánh
cửa đã bật mở, một người phụ nữ lùn xủn bước ra. Harvey biết đây là một người
phụ nữ vì bà để tóc thật dài và mặc váy, chứ nếu chỉ nhìn mặt thì nó cũng
chẳng thể phân biệt được nam nữ của chủng tộc Yêu tinh rừng rậm.

- Heydi. Chị vẫn còn ở đây à?

- Ừ, chị vừa đi đút cho thằng nhóc một chút nước cơm. Mấy ngày rồi không ăn
gì chị sợ nó còn không đủ sức tỉnh lại.

Người phụ nữ có giọng nói rất hiền lành, nhìn thấy Harvey đằng sau lưng
Frenzze còn mỉm cười với nó. Cả việc bà nghĩ đến giúp Hyper có chút gì vào
bụng cũng càng làm Harvey thích người phụ nữ này mặc dù là nhìn bà cười, trong
thẩm mỹ quan của nó thì thật là thê thảm.

- Chị thật là cẩn thận. Cũng may là nhờ được chị trông coi thằng nhóc đó chứ
không phải chả ai sẽ nghĩ đến việc cho thằng nhóc ăn cái gì đâu.

- Đàn ông con trai các cậu chính là vô tâm thế đấy.

Heydi cười khẽ rồi phẩy tay tạm biệt bọn họ. Trông coi Hyper chỉ là thuận
tiện, bà còn phải về nhà làm việc của mình nữa.

- Vào đi. Thằng nhóc còn chưa tỉnh đâu.

Frenzze vừa đẩy cửa vừa ngoái lại nói với Harvey nhưng khi nhìn vào phòng thì
khựng lại. Không biết là thật vì không có gì ăn nên không có sức hay là vì
biết Harvey tới hoặc có thể chỉ là trùng hợp nhưng Hyper chính là đã tỉnh.

Tuy rằng Hyper vẫn còn rất mơ hồ nhưng việc nó tỉnh lại cũng đủ để Harvey vui
vẻ. Nó rất sợ hãi Hyper cũng sẽ giống như mẹ nó, rời bỏ nó mà không một lời từ
biệt.

Tuy đầu óc còn quay mòng mòng chưa xử lí được việc gì nhưng ngay khi tỉnh lại
đã có thể nhìn thấy Harvey cũng đủ để Hyper yên tâm. Nó không cần phải cố gắng
bức ép mình nhanh chóng tỉnh táo làm gì mà có thể từ từ thích ứng.

- Thế nào rồi, trong người có chỗ nào khó chịu không?

Harvey vội vàng chạy tới đỡ Hyper dậy, nhìn một lượt khắp người nó xem liệu có
còn vết thương nào bị bỏ sót không. Nhưng Yêu tinh rừng rậm đúng là lợi hại
như những truyền thuyết, khắp người Hyper không có một vết thương nào trừ
những chỗ ván giường nằm lâu hằn lên vết.

Hyper phải mất một lúc mới tỉnh táo đủ để nói chuyện. Nó thì thào:

- Em không sao. Chỉ là không có sức.

Harvey tự trách mình không cẩn thận. Nó chỉ bận lo lắng Hyper có chỗ nào còn
bị thương không thoải mái không mà quên mất lúc nó vừa tỉnh dậy thì đói như
thế nào. Nó hiện tại chính là hai bàn tay trắng, hoàn toàn là tìm không ra thứ
gì cho Hyper nên đành quay sang cầu cứu Frenzze.

- Được rồi, được rồi! Cứ ở đây nhìn nó đi. Ta đi tìm đồ ăn.

Frenzze nhún vai rồi cũng không nói gì thêm mà quay lưng ra khỏi phòng. Harvey
không kịp nói câu cảm ơn nhưng cũng không sao, đợi Frenzze trở về rồi cảm ơn
một thể cũng được.

- Chúng ta đang ở đâu đây?

Giọng của Hyper vẫn cứ thì thào. Nó dù sao cũng vẫn chỉ là một thằng nhóc loài
người, vài ngày ngủ li bì cộng thêm không ăn không uống khiến nó mất sức lợi
hại.

- Chúng ta đang ở lãnh địa của Yêu tinh rừng rậm. Yên tâm đi, Yêu tinh rừng
rậm là một chủng tộc hoà bình. Chính họ đã cứu chúng ta.

Hyper khẽ gật đầu. Nó còn yếu lắm nên không cử động mạnh được. Harvey thấy
Hyper yếu như vậy thì chợt nhớ đến cái nấm nó được cho lúc nãy. Vì không thích
đồ ngọt lắm nên nó chỉ cắn vài cái, phần còn lại nó vẫn để trong túi áo.
Harvey vội vàng lấy cái nấm ra nhét vào miệng Hyper. Vật mà Yêu tinh rừng rậm
nói tốt thì chắc chắn là không thể xấu được.

Hyper bị Harvey nhét đầy một miệng nấm thì còn hơi nghẹn một chút vì nó mấy
ngày rồi mới chỉ uống một chút nước cơm, miệng còn khô lắm. Gian nan nhai rồi
nuốt miếng nấm xuống bụng, nó liền cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp toàn
thân. Nó cảm giác mình cũng không còn vô lực như trước nữa.

Harvey tận tâm đút hết cây nấm cho Hyper rồi mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Nó cũng
nhận thấy công dụng của cái nấm. Nó không biết là vì Hyper đặc biệt suy nhược
hay vì Hyper là loài người mới có tác dụng như vậy, nhưng chỉ cần có tác dụng
tốt là được rồi.

Nhìn thấy nấm Dạ quang có tác dụng tốt như vậy, Harvey càng củng cố quyết tâm
muốn lấy một ít làm dự trữ. Cho dù không cần bột nấm đến trừ bỏ mùi vị thì chỉ
việc có thể giúp Hyper bổ sung thể lực nó cũng phải làm.

Lúc này thì Frenzze cũng đã trở lại, trên tay hắn xách một cái giỏ lớn không
biết chứa cái gì bên trong. Nhìn thấy Hyper đã khá hơn nhiều cùng một phần
cuống nấm còn chưa kịp ăn hết, Frenzze liền biết chuyện gì xảy ra.

Frenzze vốn là cố tình hái nấm cho Harvey nhưng không ngờ cuối cùng hầu như là
toàn vào bụng Hyper. Không phải Frenzze ghét bỏ gì Hyper, chỉ vì Harvey mới là
yêu tinh vị thành niên. Frenzze có thể kiên trì cứu Hyper nhưng không có nghĩa
là hắn cũng sẵn sàng đem thứ tốt cho nó.

Frenzze vốn đối với Hyper là không mấy để tâm nhưng nhìn Harvey quan tâm Hyper
như vậy, hắn cảm thấy mình đối với Hyper cũng cần phải xem xét lại.

- Ăn cơm đi.

Cũng đã gần giữa trưa nên Frenzze cũng không định chỉ đem đồ ăn cho Hyper mà
là tiện thể đem đồ ăn trưa của cả ba người đều mang đến một lượt luôn. Dù sao
thì hắn biết là Harvey không nhìn thấy Hyper ăn no là sẽ không chịu rời đi. Mà
đến lúc đấy trở về rồi mới lại đi lấy đồ ăn thì cũng quá muộn rồi.

Hyper còn yếu, Harvey thì chăm chút Hyper, Frenzze lại không phải là người
thích lôi kéo người khác cùng mình nói chuyện nên bữa ăn diễn ra trong im
lặng. Đợi Hyper ăn no, Frenzze liền kéo Harvey trở về phòng mình. Dù muốn ở
lại với Hyper nhưng Harvey cũng đành phải đi theo Frenzze rời đi.

Mấy ngày tiếp theo của Harvey chính là ăn, ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngẫu nhiên có
thể chạy đến nhìn Hyper một chút. Khi Harvey nhàm chán đến sắp phát điên thì
Frenzze đến nói cho nó: Trưởng lão lại muốn gặp nó.

----------

- Như lần trước ta đã nói, ta sẽ nói chuyện lại với cháu một lần nữa trước
khi cháu đi nên bây giờ chắc cháu cũng biết tại sao ta gọi cháu tới đi?

Hank bình tĩnh nhấp một ngụm nước trà. Thú thật thì ông cũng chả yêu thích gì
cái thứ đồ uống vừa chát vừa không có mùi vị đặc biệt gì này, nhưng mà những
người có địa vì thì hầu hết đều toàn uống thứ này nên ông cũng đành nhắm mắt
nhắm mũi mà uống thôi.

- Cháu đã biết. Khi nào thì cháu phải đi?

- Ngày mai.

Hank không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng ông là thật luyến tiếc đem một
đứa trẻ vị thành niên đẩy ra cái thế giới đầy nguy hiểm ngoài kia nhưng là ông
lại không có lựa chọn khác.

- Chúng ta không thể giữ cháu lại nhưng vì đạo luật bảo vệ ấu tể nên chúng ta
sẽ cung cấp cho cháu một chút trợ giúp.

Hank đẩy một bọc đồ lớn về phía Harvey.

- Trong này có bột Vô vị. Ta đã nghe Frenzze cho cháu ăn thử nấm Dạ quang.
Bột Vô vị chính là làm từ nấm Dạ quang. Nó có thể giúp cháu che dấu hết mùi vị
của mình không cho người khác phát hiện. Trong này còn có hoa Vô sắc. Hoa này
sau khi ăn có thể cải biến bề ngoài của cháu. Cháu đã nói sẽ đến lãnh địa của
loài người nên thứ này sẽ rất có ích. Hoa Vô sắc có tách dụng trong vòng một
tháng nên khi gần hết thời gian nhớ đúng lúc ăn thêm. Còn có lá Vô hình, có
tác dụng giúp cháu không khiến người khác chú ý. Trừ khi là lực lượng cao cấp
đến cỡ Pháp thánh còn không thì sẽ không ai để ý đến sự tồn tại của cháu. Kết
hợp bột Vô vị và lá Vô hình có thể cho cháu kết quả ngạc nhiên đấy. Còn đây
nữa.

Hank lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ nhét vào trong tay Harvey.

- Đây là hạt giống Vô tình. Nhớ tuỳ thân mang theo nó. Nó có thể giúp cháu
trốn thoát trong tình huống nguy cấp. Nhớ là phải luôn mang theo nó! Cũng
không thể cho thằng nhóc loài người kia. Hạt Vô tình chỉ đối với Yêu tinh có
tác dụng thôi biết chưa?

Hank liên miên nói một tràng rồi không đợi Harvey có phản ứng liền phất tay
bảo Frenzze mang Harvey đi như sợ thằng bé kịp phản ứng.

Harvey là thật không kịp phản ứng! Nó còn đang suy nghĩ làm thế nào để lấy
được một ít bột nấm Dạ quang phòng thân thì Hank đã tống cho nó một đống đồ
còn nhiều hơn nó tưởng tượng! Khi nó đã ngồi trong phòng của Frenzze rồi nó
vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Không đợi Harvey kịp hỏi, Frenzze lại cho nó một gói nữa.

- Đây là nấm Dạ quang khô. Miễn là không mài bột ra thì khi nào cần ăn chỉ
cần ngâm nước là được. Cho dù không được như nấm tươi nhưng cũng không kém bao
nhiêu.

Frenzze nói rồi lại kéo Harvey đi đến chỗ của Hyper. Nhiệm vụ của hắn hôm nay
là đưa hai đứa trẻ rời khỏi bộ tộc.

Giống như Harvey, Hyper cũng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Frenzze kéo cùng
Harvey rời khỏi.

Chỉ khi nhìn thấy xung quanh lại là cây cối cao chọc trời thì bọn nó mới kịp
phản ứng mình thật sự đã rời khỏi lãnh địa của Yêu tinh rừng rậm.

- Ta chỉ đưa hai đứa đến đây thôi. Đoạn đường sau này tự mình cẩn thận.

Frenzze nói rồi lại nhanh chóng biến mất giữa rừng già rậm rạp. Hyper và
Harvey nhìn nhau. Chúng nó có cố gắng theo dõi nhưng cũng không biết Frenzze
là như thế nào biến mất. Chúng nó cũng không tìm được đường quay trở lại lãnh
địa của Yêu tinh rừng rậm cho dù là mới vừa từ đó đi ra.

Lúc này đây, chúng là thật phải tự mình bước trên con đường vô định đầy nguy
hiểm.

-----Hết chương 17-----


Yêu Tinh Đánh Nhau - Chương #17