Rừng Rậm Gian Nan


Người đăng: Sakura1360

Nhìn Hyper ngã xuống, Harvey thật sự hoảng sợ. Nó không biết việc Hyper vừa
làm khó khăn đến mức nào nhưng chỉ cần nhìn mồ hôi không ngừng rơi trên khuôn
mặt Hyper là nó biết đó không phải chuyện dễ dàng. Mẹ nó đã không biết tung
tích, nếu bây giờ đến cả Hyper cũng bỏ nó đi thì nó thật sự không biết mình sẽ
phải làm gì nữa.

Ngay khi có thể cử động được, Harvey vội bò tới chỗ Hyper để xem thằng bé thế
nào. Rất may là Hyper chỉ ngất xỉu đi chứ không phải là đã tắt thở. Harvey vừa
mừng rất nhiều cũng có một phần tự trách. Đúng ra nó lớn hơn Hyper hai tuổi
thì nó mới phải là người bảo vệ Hyper thế nhưng cho đến tận lúc này, ngoại trừ
việc tốn thể lực ra còn lại thì đều là Hyper bảo vệ nó!

Nếu hai năm trước nhặt Hyper trở về chỉ là vì nhất thời tuỳ hứng thì bây giờ,
sau hai năm chúng sống, nhìn Hyper lúc nào cũng nhường nhịn nó, lo lắng cho
nó, có thứ tốt gì cũng đều để dành cho nó, thậm chí như bây giờ chẳng màng an
nguy của bản thân chỉ để cứu nó, Harvey cảm thấy Hyper đã cho nó quá nhiều,
nhiều hơn một miếng cơm và một mái nhà mà nó cho thằng nhóc!

Harvey cảm thấy tim nó nghèn nghẹn. Chưa từng có một ai khác ngoài mẹ nó lại
sẵn sàng hy sinh cho nó vô tư như thế. Lúc này đây, nó nghĩ, nó cũng có thể
làm mọi thứ cho Hyper.

Nhìn Hyper lấm lem đầy bụi đất, cả người đều là mùi mồ hôi hoà với mùi máu và
lá mục tạo thành một mùi vô cùng khó ngửi mà nó thật sự rất đau lòng. Nếu có
thể, nó thật muốn cho Hyper có thể sống sung sướng chứ không phải cực khổ như
thế này. Thế nhưng lúc này nó lại không làm được gì cả vì đến cả bản thân nó
cũng không có chỗ dung thân chứ đừng nói đến việc lo cho ai khác.

Harvey đỡ Hyper dậy và chầm chậm bước đi. Nó biết bọn nó không thể dừng lại
một chỗ quá lâu vì như vậy là quá nguy hiểm mà việc chữa trị cho nó đã tốn quá
nhiều thời gian rồi. Nó không dám mạo hiểm dừng lại thêm một chút nào nữa nên
bọn nó nhất định phải bước đi cho dù nó có đau lòng Hyper đến như thế nào đi
chăng nữa.

Thất tha thất thểu, bước thấp bước cao dìu Hyper lết từng bước. Nó không biết
mình đang đi đâu hay đi hướng nào. Nó không giỏi nhận biết phương hướng như
Hyper. Đặc biệt là hiện nay nó còn đang ở giữa rừng rậm, bốn bề đều giống nhau
như đúc. Nó chỉ biết đi theo trực giác của mình về phía mà nó cảm thấy an toàn
và hy vọng rằng trực giác của mình có thể tin tưởng được.

Nó không thể biết ngay giây sau đó liệu có ma thú nào đột nhiên nhảy ra làm
thịt bọn nó hay là liệu nó có đụng trúng vào một nguy hiểm nào khác hay không.
Thứ duy nhất mà nó biết chính là nó hiện tại đang giành giật từng giây từng
phút để mua thêm một chút an toàn.

Rừng Vĩnh hằng vẫn im lìm đáng sợ như một khu rừng chết. Ngoại trừ tiếng bước
chân nặng nhọc của bọn nó thì Harvey hoàn toàn không nghe thấy một thứ tiếng
động nào khác kể cả tiếng gió lùa qua kẽ lá.

Im lặng chứ không phải bóng tối mới là nỗi sợ hãi kinh khủng nhất của con
người. Một người có thể sống trong bóng tối và quen với việc đó chỉ cần người
đó có thể nghe thấy âm thanh thì sẽ không sợ hãi nữa. Nhưng nếu như một người
không thể nghe thấy bất kì một thanh âm nào thì họ sẽ có cảm giác như mình
hoàn toàn lạc lõng giữa cả một thế giới rộng lớn.

Hiện tại, trong khung cảnh âm u, tối tăm, bốn xung quanh cảnh vật giống nhau
như đúc lại không có một tiếng động này, nếu không phải còn cảm nhận được một
chút hơi ấm từ Hyper có lẽ Harvey sẽ cho là mình đã chết mà không biết và linh
hồn của nó đang bị kẹt lại ở đây vĩnh viễn không có lối ra.

Sự ẩm thấp trong sừng và bộ quần áo dính đầy nước bùn đang mang đi nhiệt độ
của cơ thể nó. Khung cảnh xung quanh đang tối dần đi chứng tỏ trời đã ngả về
chiều. Không bao lâu nữa, không cần chờ đến khi mặt trời lặn thì ở nơi đáy
chóp của khu rừng này, nó cũng sẽ không còn đủ ánh sáng để nhìn đường nữa.

Thân nhiệt của nó hạ thấp thì Hyper cũng không thể khá hơn. Thậm chí thằng bé
còn tồi tệ hơn cả nó. Hyper vốn chỉ là một đữa bé loài người yếu ớt, vừa mệt
mỏi, vừa bị thương, bị mất máu, còn mất quá nhiều năng lượng và không thể được
nghỉ ngơi đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của nó. Nếu không phải là niềm
tin chống đỡ thì nó cũng không có khả năng còn có thể kiên trì được đến khi
trị liệu xong cho Harvey.

Hyper tuy mơ mơ màng màng nhưng nó vẫn nhận biết được nó đang được Harvey dìu
đi. Nó muốn nói với Harvey hảy bỏ nó lại và chạy trốn một mình đi, như thế thì
cơ hội sống sót của Harvey sẽ cao hơn là mang theo một đứa kéo chân sau như
nó. Thế nhưng nó đã quá mệt mỏi, mệt mỏi đến chớp mắt một cái nó cũng không
làm được nên nó không có cách nào khác là đành để mặc cho thân hình rách mướp
của nó bị dìu đi mà không thể phản đối.

Nó mệt mỏi, mệt mỏi từ thể xác đến tâm hồn! Nếu có thể thì Hyper thà rằng mình
sẽ ngủ một giấc thật say và không cần tỉnh lại nữa thì nó có thể quên hết mọi
chuyện trên đời. Nhưng đầu của nó đau quá! Thân thể nó cũng đau quá! Thân thể
nó đau đớn rã rời như có ai dùng kẹp nhíp nhéo từng tấc da thịt nó. Đầu của nó
thì lại như có người dùng kim ghim kín bộ não nó!

Nếu lúc này nó còn có một chút sức lực thì nó có lẽ đã lăn lộn kêu khóc cho đỡ
bớt cảm giác đau đớn thống khổ này nhưng nó lại không làm được. Nó chỉ có thể
như một thi thể không thể động đậy, im lặng chịu đựng sự đau đớn mà thôi.

Không biết rằng Hyper đau đớn thế nào nhưng Harvey biết bọn nó nguy hiểm ra
sao. Nó không phải không biết là nếu nó bỏ Hyper lại thì với bản năng của
khuyển yêu nó có cơ hội sống cao hơn nhưng nó không làm được. Không nói nó coi
Hyper như đứa em trai mà nó yêu thương. Chỉ việc Hyper không màng bản thân cứu
sống nó đã đủ để nó phải bảo vệ thằng bé. Nó không biết là một mình nó thì có
thể chống cho cả hai đứa nó bao lâu nhưng chỉ cần nó còn một hơi thì nó sẽ
không đem Hyper bỏ lại!

Harvey hoàn toàn là dựa vào ý chỉ để tiếp tục lết thân thể đầy mỏi mệt của nó
kéo Hyper tiến lên trong rừng. Nó thậm chí còn không biết nó có đi đúng hướng
hay không! Nó không có khả năng tìm ra phương hướng giỏi như Hyper, nó chỉ
tuân theo bản năng sinh tồn khắc vào trong máu của một yêu tinh trong rừng rậm
mà thôi.

Có người đã từng giả thuyết rằng vào thời Thượng cổ thì rừng Vĩnh hằng cũng đã
từng là nơi cư trú của yêu tinh. Không biết là vì lí do gì mà rừng Vĩnh hằng
đột biến, không còn thích hợp cho yêu tinh ở lại nữa nên yêu tinh mới di
chuyển đến Vinh quang đại lục và phân liệt ra nhiều vương quốc như hiện tại.

Cũng vì đột biến này mà ma thú trong rừng Vĩnh hằng cũng bị hạn chế không thể
chuyển hoá thành yêu tinh được nữa nên Siêu cấp ma thú cho dù thông minh hơn
cả yêu tinh bình thường thì cũng vẫn chỉ là ma thú mà thôi.

Không ai chứng minh được điều đó là đúng hay sai nhưng rất rõ ràng là tất cả
yêu tinh, từ sâu trong huyết mạch của mình đều được di truyền một loại bản
năng giúp bọn họ có thể sống sót trong hoàn cảnh rừng sâu. Và cũng nhờ bản
năng này mà Harvey vẫn còn sống đến tận bây giờ chứ không phải lao thẳng đến
sào huyệt của một ma thú nào đó.

Harvey mệt mỏi. Harvey đói khát. Harvey muốn ngủ. Nhưng nó lại không thể dừng
lại được. Nó biết rằng chỉ cần nó dám dừng lại dù chỉ một giây thôi thì sự mệt
mỏi và đói khát sẽ quật ngã nó không cho nó bước tiếp nữa nên cho dù trong túi
vẫn còn đồ ăn nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng.

Harvey cảm thấy như tất cả sự mệt mỏi của cả đời nó đều đang tập trung lại một
lúc. Mỗi bước chân của nó nặng như đeo đá. Những vết thương chưa lành của nó
vừa đau vừa xót. Nó biết bản thân nó hiện tại cũng không tỉnh táo nhưng nó
không quản được nhiều như vậy.

Tất cả những gì nó biết hiện tại lúc này là tiếp tục đi. Đi càng xa càng tốt.
Đi đến một nơi mà nó và Hyper có thể an toàn ngất đi. Thế nhưng nó lại không
tìm được một nơi như thế.

Nó cứ bước đi trong vô thức. Mọi giác quan của nó đều đã phản bội nó. Nó thậm
chí còn không biết là nó thật sự vẫn còn tại đi hay đó chỉ là ảo giác mà bộ
não mệt mỏi của nó tạo ra.

Một bước, một bước rồi lại một bước. Mỗi bước đi chân nó lại nặng nề hơn một
chút. Mỗi bước đi nó lại cần cố gắng nhiều hơn một chút. Mỗi bước đi nó lại
càng cảm thấy mình mệt mỏi hơn một chút.

Một bước, một bước rồi lại một bước. Nó cuối cùng cũng không còn sức lực để
bước đi nữa. Một chớp mắt trước khi nó ngã xuống và chìm vào trong giấc ngủ,
nó dường như đã nhìn thấy có bóng người thoáng hiện ở xa xa.

---------

- Thế nào rồi?

Một giọng trầm khàn hỏi.

- Là hai đứa trẻ.

Một giọng trẻ hơn trả lời.

- Hình như chúng đều ngất đi cả rồi.

Giọng nói đó tiếp tục.

- Đến gần xem đi. Dù sao chúng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.

Giọng trầm khàn lại nói. Sau câu nói đó, từ sau một gốc cây không thu hút, một
vài bóng người xuất hiện.

Thực ra nói là người thì cũng không chuẩn xác vì bọn họ nếu chỉ nhìn bề ngoài
thì rõ ràng là cùng “người” hoàn toàn không chỗ tương tự trừ việc cùng đứng
thẳng trên hai chân và có hình dáng người.

Bọn họ là một đám người lùn xủn. Người cao nhất cũng không quá một mét ba
mươi. Làn da khô sần, nhăn nheo như đất bùn khô nứt nẻ, quần áo như thể được
làm từ vỏ cây và mái tóc rối bù khiến cho bọn họ rất dễ dàng bị nhầm tưởng là
một lùm cây nếu không nhìn kĩ.

- Bọn nhỏ bị thương khá nặng. Chúng ta có đưa chúng về lãnh địa không?

Một người với giọng nói khá trẻ lên tiếng sau khi kiểm tra qua hai đứa trẻ.

- Không được! Lãnh địa của chúng ta không tiếp nhận ngoại tộc! Đó đã là
truyền thống từ thời tổ tông để lại rồi.

Một người khác phản đối.

- Nhưng chúng chỉ là những đứa trẻ. Chúng ta không thể để mặc chúng như thế
này được.

Người trẻ tuổi phản đối.

- Chữa trị cho chúng rồi rời đi trước khi chúng tỉnh lại. Chúng ta không có
trách nhiệm trông coi tất cả những đứa trẻ đi lạc vào rừng!

Người lớn tuổi hơn vẫn không đồng ý.

- Nhưng nếu chúng ta bỏ mặc chúng thì chúng sẽ chết mất! Chúng còn không có
khả năng chống lại dù chỉ là sơ cấp ma thú nữa!

Người trẻ tuổi vẫn cố gắng lí luận.

- Chúng không thể, chúng ta cũng vậy! Chúng ta vẫn an toàn là vì ma thú còn
không tìm được lãnh địa của chúng ta! Chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng
của toàn bộ tộc vì hai đứa trẻ!

Người lớn tuổi cũng hùng hổ.

- Nhưng chúng chỉ là những đứa trẻ chưa thành niên! Không ai có quyền bỏ mặc
chúng hoặc nhìn chúng chết đi! Luật bảo hộ ấu tể đã nói rõ ràng như vậy. Hans,
anh nghĩ sao nếu con trai anh cũng đi lạc và lâm vào tình trạng như chúng nó
bây giờ?

Người được gọi là Hans trầm mặc nhưng rõ ràng là vẫn không đồng ý đem những kẻ
ngoại tộc mang về lãnh địa.

- Được rồi, Frenzze! Thay vì tranh cãi về điều này thì hãy nhanh chóng trị
liệu cho chúng đi.

Người có chất giọng trầm khàn có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm người này lên
tiếng. Frenzze giật mình rồi lập tức chạy lại chỗ hai đứa trẻ.

Frenzze lấy từ trong túi áo ngực ra một khúc gỗ ngắn sần sùi xấu xí như thể
một khúc gỗ mục. Frenzze cầm khúc gỗ bằng cả hai tay rồi chắp tay trước ngực,
nhắm mắt niệm một đoạn chú ngữ bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa đã không còn ai nghe
hiểu.

Rất nhanh, theo tiếng niệm chú của Frenzze, rất nhiều những đốm sáng màu xanh
lục xinh đẹp bắt đầu toả ra từ khúc gỗ xấu xí kia. Những đốm sáng sau khi rời
khỏi khúc cây thì nhanh chóng bay về phía hai đứa trẻ và dung nhập vào trong
cơ thể chúng.

Những vết thương trên cơ thể Harvey và Hyper khi tiếp xúc với những đốm sáng
này liền lập tức cầm máu. Lúc này, nếu lau sạch lớp bùn đất và lá mục bám đầy
trên người hai đứa trẻ thì có thể thấy những vết thương của chúng đang lấy một
tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang lành hẳn!

Nếu Hyper còn tỉnh thì nó hẳn sẽ rất ngạc nhiên vì những gì mà người này đang
làm không khác là mấy so với thuật trị liệu của các Mục sư! Nhưng việc yêu
tinh không thể tu luyện ma pháp đã là nhận thức chung không chỉ của riêng loài
người mà còn cả của chính yêu tinh nữa!

Bọn họ chờ khoảng năm phút đồng hồ nhưng những đốm sáng từ khúc cây vẫn chưa
có dấu hiệu dừng lại. Sắc mặt của Frenzze cũng bắt đầu tái nhợt đi vì mất sức
quá nhiều. Hans lập tức nhào tới đánh gãy việc niệm chú của Frenzze.

- Cậu muốn chết à? Trị liệu thôi, có cần liều mạng thế không?

Hans quát lớn. Frenzze còn rất trẻ, chỉ lớn hơn con của ông mười lăm tuổi
nhưng lực lượng huyết mạch truyền thừa của cậu lại rất mạnh. Chính vì vậy mà
Frenzze rất được các trưởng bối yêu thương, đặc biệt là những người có con nhỏ
như Hans.

Frenzze cười khổ.

- Bọn nhỏ bị thương nặng hơn em nghĩ. Nếu không tiếp tục trị liệu thì cần vài
ngày nghỉ ngơi nữa bọn nó mới có thể tỉnh dậy.

Frenzze thì thào.

- Nói vậy ngay từ đầu có phải đơn giản không? Vậy là chúng ta không có lựa
chọn nào khác. Nếu bỏ mặc bọn nhỏ ở đây vài ngày thì chưa cần ma thú, chính
bọn nó đã chết đói chết khát trước rồi. Chúng ta bắt buộc phải đưa chúng về
lãnh địa thôi. Anh có ý kiến gì nữa không Hans?

Thủ lĩnh cười nhìn về Hans. Hans hừ lạnh quay lưng nhưng không tỏ thái độ phản
đối nữa.

- Vậy thì Gargore và Tine cõng hai đứa trẻ về nhé.

Thủ lĩnh phân công rồi nhẹ nhàng đi trước. Hans lại hừ lạnh rồi đi theo. Trước
khi đi còn không quên lườm Frenzze. Frenzze cười làm hoà rồi vỗ vai Gargore và
Tine.

- Anh em, nhẹ tay một chút. Chúng còn chưa khỏi hẳn đâu.

- Biết! Nói nhiều!

Tine nguýt Frenzze một cái rồi nhẹ nhàng nhấc Hyper lên lựng mình và bước đi.
Đừng nhìn đám người này thân hình chỉ có một mẩu nhưng họ không hề yếu ớt.
Đừng nói là hai đứa trẻ như Harvey và Hyper, cho dù là một yêu tinh Trâu rừng
trưởng thành bọn họ cũng có thể cõng lên bình thường.

Sau khi đám người bước đi, rừng Vĩnh hằng lại trở lại với sự lặng im trường
cửu.

-----Hết chương 15-----


Yêu Tinh Đánh Nhau - Chương #15