Trốn Chết


Người đăng: Sakura1360

Trong chương có sự xuất hiện của quái thú khách mời từ gợi ý của các thanh
niên trong bang. Thank you các bé nhá.

----------

Đó là thứ tiếng động vừa có tiếng lá cây khô bị nghiền nát lại vừa có tiếng
chân người dẫm phải bùn ướt. Nghe như thể là do một đám người gây ra nhưng lại
đều nhịp như là một đội quân đang đi đều bước. Điều này cực kì quỷ dị vì đến
đội quân hùng mạnh nhất, có kỉ luật nhất cũng không thể đi đều nhịp như vậy
trong hoàn cảnh này được.

Giải thích duy nhất là những tiếng động này đều do một người tạo ra. Nhưng có
thể cùng lúc tạo ra nhiều loại tiếng động khác nhau như vậy thì gọi là người
cũng không đúng mà phải là một thứ gì đó.

Đặt một ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng rồi Harvey kéo Hyper đến giấu sau lưng
mình. Thứ tiếng động kia vang lên tuy đều nhưng rất từ từ chứng tỏ thứ đó cho
dù là gì đi nữa thì tốc độ cũng là rất chậm, hoặc là có thể nó đang rất từ
tốn.

Harvey không muốn chờ cái thứ đó đến gần rồi mới chạy vì dù là thứ gì, chỉ cần
tồn tại được trong rừng Vĩnh hằng này thì bọn nó cũng đều không phải là đối
thủ. Harvey nhìn xung quanh một chút rồi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào lưng mình.

- Lên đây.

Hyper vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nó vốn rất mệt mỏi, đã đột
nhiên bị kéo dậy, bây giờ lại còn bị nói leo lên lưng Harvey! Nó tuy yếu thật
nhưng còn không đến mức muốn người cõng mới đi được.

- Anh đang làm cái gì thế?

- Nhanh lên! Có thứ gì đó đang đến.

Hyper nghe vậy thì nhanh chóng leo lên lưng Harvey. Nó biết thính lực của
Harvey so với nó tốt nhiều lắm. Thể lực của nó cũng không đủ để chạy nhanh
trong rừng nên để Harvey cõng nó là lựa chọn tốt nhất lúc này. Tuy rằng như
vậy Harvey sẽ rất tốn sức nên bọn nó cũng không thể chạy được quá xa nhưng nếu
Harvey đã quyết định thì Hyper chắc chắn sẽ tin tưởng.

Hyper cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng thứ đang tiến đến có thể là thứ gì
đó hiền lành. Không có thứ gì là vô hại trong rừng Vĩnh hằng. Thứ yếu ớt nhất
ở nơi này cũng là sơ cấp ma thú! Nó không tin bằng nó với Harvey có thể giải
quyết được một con thú rừng bình thường chứ đừng nói gì là ma thú.

Harvey dốc hết sức vừa cố không gây ra tiếng động quá lớn vừa cố gắng chạy
nhanh hết sức có thể nhưng nó phán đoán sai khả năng của mình. Trong một bước
nhảy, nó đã không chạm được cái rễ cây mà nó chọn làm điểm đặt chân. Và kết
quả đương nhiên là trọng lượng của cả nó và Hyper cộng thêm của cả cú rơi hoàn
toàn nện vào lớp đất mùn mềm nhũn. Chân nó ngập sâu đến quá đùi và nó hầu như
không thể động đậy được. Nó cảm thấy như mình đang ở giữa đầm lầy, càng vùng
vẫy càng lún nhanh hơn nhưng xung quanh nó lai không có người để mà cứu nó
lên.

Hyper vì được Harvey giữ chặt nên khi Harvey bước hụt cũng không bị văng ra
nhưng nó cũng không khá hơn là bao nhiêu. Bọn nó còn cách cái rễ gần nhất
khoảng một mét nhưng cho dù nó có bò được đến nơi đi chăng nữa thì cũng không
kéo Harvey lên được.

- Em lên trước, cố gắng tìm xem có cái dây leo nào không, buộc vào gốc cây
rồi tung ra cho anh. Anh tự kéo mình lên.

Biết Hyper khó xử, Harvey tự đưa ra giải pháp. Thật đáng tiếc là trong bọc
hành lý, Cyprus phu nhân chỉ chuẩn bị đồ ăn, thức uống, vài bộ quần áo và một
chút ma hạch mà thôi. Không có cái dây nào cả nên Harvey đành phải tìm dây
leo. Chỉ hy vọng Hyper có thể tìm đến đoạn dây leo có thể chịu tải lực kéo của
nó mà Hyper lại còn phải chém đứt được.

Sau một thời gian khá lâu, cuối cùng thì Harvey cũng tránh thoát được nhưng
vận may của hai đứa nhỏ có lẽ đã dùng hết. Thứ mà Harvey lo sợ đã đuổi kịp. Nó
thân hình dài và nhiều khúc như con Rết, thân hình nẫn nẫn như con Đuông, mỗi
một đốt có hai cái chân khẳng khiu như chân Nhện mọc hai bên, cái lưỡi đỏ chót
nhớp nháp dài thòong thò ra rụt vào trong khoang miệng có hàng lớp răng sắc
nhọn. Nó không có mắt nên nếu không có cái miệng ghê tởm kia thì không ai có
thể phân biệt được cái thân hình dài hơn mười mét đó đâu là đuôi, đâu là đầu.

Không cần phân biệt đẳng cấp của nó thì Harvey cũng biết bọn nó chết chắc rồi.
Nó có thể so với những đứa trẻ khác mạnh hơn một chút nhưng nếu so với ma thú
thì nó đến tép riu cũng không tính. Nó chỉ hy vọng là nếu nó cản một chút thì
Hyper có thể sẽ chạy thoát được cho dù hy vọng rất mong manh. Nhưng hiển nhiên
là Hyper lại không nghĩ như vậy.

Đối với Hyper, không chỉ Harvey là người đã cứu mạng nó mà cả Cyprus phu nhân
cũng thế. Nó có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng mình đi tìm chết chỉ vì cứu
nó sao? Đặc biệt là khi hy vọng cuối cùng của Cyprus phu nhân lại là khiến
Harvey chạy thoát.

Nhưng chưa đợi hai đứa bé nghĩ xong, con ma thú đã hành động trước. Thân hình
kềnh càng của nó lại bất ngờ mà không hề chậm chạp. Chỉ một cái chớp mắt, hai
đửa trẻ hầu như đã bị vây quanh. Cái lưỡi nhớp nháp của nó vờn quanh Hyper như
muốn nếm ra mùi vị của thằng bé.

Đối với ma thú thì mùi vị của con người so với yêu tinh phải có sức hấp dẫn
nhiều lắm. Hyper cực kì căm ghét những thứ dính nhớp và trơn tuột như thế. Nó
tìm cách tránh ra nhưng nó không tìm thấy chỗ nào để trốn cả. Harvey cũng muốn
che chở nó nhưng những cái chân khẳng khiu nhưng vô cùng chắc chắn của con thú
đang rình rập đe doạ nó khiến nó không thể phân tâm.

Có lẽ nó đang làm một chuyện vô ích nhưng nó không hy vọng đứa em trai mà nó
thật khó khăn mới có được này bị tổn thương. Nó đang chuẩn bị liều mạng thì
chợt nhận ra thân hình béo núc của con thú hơi khẽ run lên.

Nó không nghe thấy động tĩnh gì đạc biệt nhưng cũng không ngoại trừ tình huống
là vì quá xa nên nó nghe không thấy. Trên đời này có một thứ vượt xa khỏi mọi
khả năng thông thường gọi là “thiên địch”. Chẳng ai giải thích được tại sao
nhưng dường như giữa thiên địch luôn có sự cảm ứng đặc biệt: khi loài này xuất
hiện ở đâu đó thì loài còn lại cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Nếu thật sự là thiên địch của con thú này xuất hiện thì Harvey cũng không biết
là tụi nó may mắn hay bất hạnh nữa. Tình huống tốt nhất là hai bên đánh nhau
lưỡng bại câu thương, cho chúng nó thời gian để đào thoát. Thế những cũng có
thể là chúng sẽ tập trung giải quyết cộng đồng mục tiêu là hai đứa tụi nó
trước rồi mới giải quyết ân oán cá nhân sau.

Nhưng dù thế nào thì tình hình cũng không thể tệ hơn được nữa. Dù là bị một
hay hai con ma thú xé rách cho vào bụng thì cũng không khác gì nhau. Chỉ khi
hai đứa nó có thể tìm được kẽ hở để chuồn ra khỏi tình huống nguy hiểm đến
tuyệt vọng này thì mới gọi là may mắn.

Và tất nhiên thì với kẻ từ bé đến lớn luôn tự tin vào may mắn của mình như
Harvey thì tìm được một chút may mắn có lẽ thật là không khó lắm vì gần như
ngay sau đó, gió lốc liền nổi lên xung quanh. Trên bầu trời bỗng nhiên xuất
hiện một con Sư Ưng thật lớn.

Khi Sư Ưng xuất hiện, con ma thú xấu xí càng run lợi hại hơn. Nó tuy rằng có
khả năng tấn công khá tốt nhưng phòng thủ thì lại khá yếu. Chân nó lại còn quá
nhiều nên không có khả năng chui xuống đất. Đối mặt với kẻ thù từ bầu trời, nó
quá yếu thế. Đó cũng là lí do vì sao mà nó vĩnh viễn cũng chỉ là một cấp thấp
ma thú, không có khả năng thăng cấp. Thế nhưng thịt của nó lại chứa đựng một
phần năng lượng lớn. Các ma thú khác vô cùng yêu thích săn nó như thức ăn.

Vì các yếu điểm của mình mà nó là một trong những thú săn dễ dàng nhất trong
rừng Vĩnh hằng. Nếu không phải bản thân chủng tộc của chúng có khả năng sinh
sản cực lớn thì có lẽ Phiên Thiên Trùng từ lâu đã tuyệt tích trên đời. Tuy
rằng chỉ số thông minh đều không cao, hành động chủ yếu dựa vào bản năng nhưng
không có nghĩa là khi đối mặt với kẻ địch nó sẽ nằm im chờ chết.

Rừng Vĩnh hằng rất rậm rạp nên với hình thể khá lớn, Sư Ưng gặp phải khó khăn
trong việc đáp xuống để thưởng thức miếng mồi ngon gần như dâng tận miệng này.
Tận dụng khoảng thời gian quý giá này, Phiên Thiên Trùng liền cuộn một phần
thân mình tưởng đem hai con mồi nhỏ của nó mang đi. Nhưng hiển nhiên tính toán
của nó không được thuận lợi cho lắm.

Nhận ra ý đồ của Phiên Thiên Trùng, Harvey lập tức bất chấp việc có thể bị
thương, ôm lấy Hyper lao thẳng vào chõ còn trống hiếm hoi trong vòng vây của
Phiên Thiên Trùng. Cùng với việc Phiên Thiên Trùng cuộn thân mình là những cái
chân tuy khẳng khiu nhưng cực kì mạnh mẽ cũng đâm về phía bọn nhỏ.

Vòng vây càng lúc càng hẹp, Chỉ còn một chút nữa là vòng vây quanh bọn nó sẽ
khép lại, đến lúc đó thì chạy trốn chỉ còn là nằm mơ! Nhưng thật may mắn là
Harvey đã lao ra kịp. Tuy trốn thoát vòng vây nhưng toàn thân nó cũng vẫn bị
những cái chân của Phiên Thiên Trùng cào thật nhiều đường khắp thân thể. Thậm
chí là cả Hyper được nó ôm trong lòng cũng bị cào không ít.

Mùi máu tươi kích thích Phiên Thiên Trùng khiến nó gần như quên mất nguy cơ
vẫn còn lảng vảng trên không mà điên cuồng chuyển mình bò về phía hai đứa bé.
Cái lưỡi nhớp nháp của nó thò ra rụt vào thật nhanh đầy kích động.

Bất chấp đau đớn, Harvey vội vàng lôi kéo Hyper chạy thoát thân. Sư Ưng thì
chưa thể đáp xuống nên Harvey không quản nhưng Phiên Thiên Trùng thì thật sự
là mối nguy hiểm chết người. Nó vốn không ăn ngay hai đứa trẻ chỉ là vì muốn
có thức ăn tươi từ từ nhấm nháp. Nhưng hiện tại không chỉ có kẻ muốn phân một
phần mà kẻ đó còn là kẻ địch của nó thì tốt nhất vẫn là ăn luôn bữa ăn non mềm
ngon miệng này trước. Dù sao thì đều là muốn chết, chết nó vẫn tốt hơn là chết
đói!

Harvey cố ý chạy dích dắc vòn qua những thân cây. Thân hình dài ngoằng của
Phiên Thiên Trùng khiến nó gặp khó khăn trong việc chuyển hướng liên tục. Chạy
theo hướng chạy vòng vèo khiến tốc độ của nó cũng chậm lại không ít.

Nhìn con mồi cùng với con mồi của con mồi không để ý đến sự tồn tại của nó mà
tự mình chơi trò truy đuổi, thân là một cao cấp ma thú, Sư Ưng cảm thấy nó bị
khinh bỉ! Và vì mặt mũi của một cao cấp ma thú, nó không thể để chuyện gì xảy
ra.

Vốn là thú triều có thể cho nó một bữa no nê. Nhưng năm nay thú triều đặc biệt
quỷ dị. Không hiểu là do Siêu cấp ma thú dẫn đầu lười biếng hay yêu tinh quá
mức giảo hoạt mà thú triều kết thúc sớm hơn nó dự đoán. Nó còn không có săn đủ
năng lượng để tiến bậc.

Ma thú phân thật nhiều cấp bậc. Từ sơ cấp ma thú đến Siêu cấp ma thú, mỗi cấp
được chia làm chín bậc và một lần đột phá. Mỗi cấp bặc yêu cầu năng lượng
thăng cấp đều nhiều hơn so với cấp bậc trước thật nhiều, càng về sau càng
nhiều, cấp bậc càng cao càng nhiều và càng thăng cấp thì càng cần nhiều đến
tuyệt vọng! Vì số năng lượng cần để thăng cấp thật sự qúa khổng lồ nên nó
đương nhiên không thể bỏ qua bữa ăn ngon lành dễ dàng trước mắt.

Vì để không bỏ qua cơ hội này, Sư Ưng bất chấp có thể kinh động cao cấp ma thú
khác, nó tụ tập năng lượng tạo ra những lưỡi đao gió chém đứt những cành lá
đang ngăn trở trước mặt mình.

Những cành là rụng rào rào xuống đất, cắm vào lớp lá mục tạo thành một tiếng
động kì dị. Đằng trước là Harvey và Hyper, theo sau là Phiên Thiên Trùng và
đuổi sát nút là Sư Ưng. Mỗi chỗ bọn họ chạy qua, cành lá đổ rầm rầm. Nền đất
ẩm ướt của rừng rậm lần đầu tiên sau thật nhiều năm lại gặp gỡ ánh sáng. Nơi
bọn nhỏ chạy qua tạo thành một con đường quang đãng thể hiện sức mạnh đáng sợ
của một cao cấp ma thú.

Không còn cành lá che chở, Phiên Thiên Trùng gần bại lộ ra trước mắt Sư Ưng.
Đứng trước mắt nó lúc này là hai lựa chọn: một là tiếp tục chạy theo con mồi
và rồi chết ngay sau đó, hai là bỏ qua con mồi và trốn vào sâu hơn để có cơ
hội sống sót. Thế nhưng nó là món ăn quá ngon cho ma thú, trong rừng sâu lại
cư trú thật nhiều ma thú nguy hiểm với nó.

Việc đuổi theo hai đứa nhỏ đi một quảng khá xa vào sâu trong rừng trước đó chỉ
bởi vì bản năng khát vọng năng lượng của ma thú. Nhưng khi bản năng này xung
đột với bản năng muốn sống thì lại là một cuộc chiến tranh khó khăn.

Phiên Thiên Trùng vì không quá thông minh nên mất khá nhiều thời gian mới có
thể đưa ra lựa chọn. Nó hy vọng mình có thể sống lâu một chút. Nó vừa mới
trưởng thành, còn chưa có tìm được đối tượng giao phối, chưa có những đứa con
kéo dài huyết mạch nên nó chưa muốn chết!

Phiên Thiên Trùng ra quyết định sau đó liền bỏ qua việc vòng vèo truy đuổi con
mồi mà thẳng tấp bò về hướng mà nó cho là an toàn.

Sư Ưng nhìn thấy hai tốp con mồi tách ra chạy hai hương thì tạm dừng một chút.
Nó phân vân không biết nên đuổi theo bên nào và bỏ lại bên nào. Nhưng rồi bản
năng khát vọng năng lượng chiến thắng, nó quyết đoán đuổi theo đoàn năng lượng
lớn hơn kia.

Tuy rằng cả hai con ma thú đều đã chạy theo hướng khác nhưng Harvey cùng Hyper
cũng không dám dừng lại. Chạy một chút là một chút. Bọn nó không biết khi nào
thì cuộc chiến của hai ma thú kia kết thúc. Bọn nó cũng càng không thể biết
được là sau khi phân ra thắng bại thì ma thú còn sống kia, mà gần như chắc
chắn là Sư Ưng sẽ chiến thắng, liệu nó có quay lại truy đuổi bọn nó hay không.

Dù sao thì mùi vị của con người thật sự là rất hấp dẫn ma thú. Nếu không phải
Phiên Thiên Trùng là nguồn năng lượng bổ dưỡng hơn cả hai đứa nó cộng lại thì
bọn nó cũng chả có cơ hội này.

Trên người hai đứa nhỏ, những vết thương vì vận động mạnh nên chưa hề đông lại
mà vẫn còn vỡ ra, máu chảy ròng ròng. Không biết là may mắn hay bất hạnh mà
vết thương của bọn nhỏ bị bùn đất và lá mục dính đầy trong quá trình lăn lộn
chạy trốn. Tuy rằng chắc chắn chúng làm vết thương của bọn nhỏ nhiễm trùng
nhưng đồng thời nó cũng giúp bọn nhỏ che bớt một phần vết thương, khiến cho
tốc độ chảy máu của những vết thương giảm bớt. Nếu không có những chất bẩn này
có lẽ bọn nhỏ không cần chờ bị ma thú ăn thì đã mất máu quá nhiều mà chết.

Tuy rằng mất máu không quá mức nghiêm trọng nhưng vận động cường độ cao cộng
thêm thiếu máu khiến hai đứa trẻ đều đầu váng mắt hoa. Chân bọn nhỏ vẫn chạy
chỉ do quán tính. Không biết chạy bao lâu, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng kiệt lực
song song lăn ra đất.

-----Hết chương 13-----


Yêu Tinh Đánh Nhau - Chương #13