Thú Triều Kết Thúc.


Người đăng: Sakura1360

Trải qua trận chiến gian khổ với Thiên Nguyệt Hồ, sĩ khí trong thành Avelyne
tăng cao hơn bao giờ hết. Trong lịch sử chỉ có hai lần thú triều được chính
thức ghi nhận có sự tham gia của Thiên Nguyệt Hồ và cả hai lần thú triều đó,
những người tham gia trận chiến với Thiên Nguyệt Hồ đều không thể trở về. Mà
lần thú triều đầu tiên trọng hai lần đó là lần đầu tiên trong lịch sử ghi nhận
sự tồn tại của Thiên Nguyệt Hồ. Lần thứ hai, yêu tinh mất đi vị đại hiền giả
duy nhất của bọn họ.

Thiên Nguyệt Hồ có thể nói là ác mộng của toàn bộ yêu tinh. So với Siêu cấp ma
thú càng đáng sợ vì dù sao đối mặt với siêu cấp ma thú thì chưa có vị hiền giả
nào ngã xuống.

Ngày hôm nay, chiến thắng Thiên Nguyệt Hồ mà Avelyne vẫn còn được bảo vệ. Có
thể nói bọn họ đã viết lên một trang mới trong lịch sử. Cho dù lần này thú
triều sẽ huỷ diệt cả Avelyne thì tên của từng người còn ở lại Avelyne vẫn sẽ
được ghi khắc trong lịch sử.

Những đợt thú triều sau dễ đối phó hơn họ tưởng. Thậm chí là tổng chỉ huy còn
cảm thấy rằng bọn họ so với trận đầu tiên còn dễ dàng.

Hơn hai tháng chiến tranh ròng rã, cuối cùng cũng đến đợt thú triều cuối cùng.
Tổng chỉ huy thấp thỏm cầm trong tay chiếc hộp chứa cấm chú chờ cho trận quyết
chiến cuối cùng.

Thế nhưng ông chờ, chờ và chờ. Chờ cho đến trời quang mây tạnh, chờ đến mặt
đất thoát nước khô cong trở lại vẫn không chờ đến ma thú tấn công.

Cả thành Avelyne cũng đều thấp thỏm nhìn mỗi lần mặt trời lên xem liệu đây có
phải là lần cuối cùng mình nhìn thấy ngày mai hay không. Thế nhưng tất cả đều
chờ hơn một tuần cũng không chờ đến ma thú tấn công mà chỉ chờ đến tin báo từ
thành thị gần nhất còn tồn tại: thú triều kết thúc!

Không chỉ tổng chỉ huy mà đến cả dân thường Avelyne đều ngơ ngác. Bọn họ cẩn
thận chờ đợi vậy mà thú triều lại bỏ qua bọn họ! Thú triều đã phá huỷ thật
nhiều thành trấn thế nhưng Avelyne, thành thị nằm ngay tại biên giới rừng Vĩnh
hằng thì bị bỏ qua như một phép màu!

Hoà bình trở lại một cách không ngờ khiến mọi người như trong mộng còn chưa
tỉnh. Thậm chí khi có người cuồng vọng nói thật đáng tiếc thú triều không đến
để xem siêu cấp ma thú tròn méo ra sao cũng không có người rảnh rỗi mà đi
quản. Họ còn cảm thấy mình sống sót dễ dàng đến không thật!

Bọ họ đã trải qua những đợt thú triều trước, biết thú triều tàn khốc như thế
nào. Bọn họ đã chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng sẽ càng thảm thiết. Thế nhưng
tất cả bọn họ vượt qua thú triều mà không có đến cả một vết thương!

Những phiên bản về lần thú triều này còn truyền lưu không chỉ ở Avelyne mà còn
ở rất nhiều thành thị khác đến hàng chục năm sau.


Thú triều qua hay không đối với Harvey và Hyper cũng chẳng khác gì nhau vì tụi
nó vẫn bị Cyprus phu nhân cấm cửa ở nhà!

Hai đứa đã bị bó chân trong nhà gần ba tháng trời rồi và điều đó đối với hai
đứa trẻ còn trong tuổi hiếu động như bọn chúng quả thực là tra tấn. Tuy rằng
không muốn làm trái lời Cyprus phu nhân nhưng thú triều cũng đã đi qua, bọn
chúng thật không hiểu được còn có gì có thể nguy hiểm đến chúng lúc này nữa.

Sau một hồi bàn tính, Harvey và Hyper thống nhất thừa dịp Cyprus phu nhân
không có nhà thì chuồn ra ngoài chơi. Nhưng để tránh gặp phiền toái, bọn chúng
vẫn là muốn nguỵ trang. Ít nhất như vậy nếu bị bắt bọn chúng còn có cớ chống
chế để cầu Cyprus phu nhân có thể nhẹ tay.

Harvey dùng một chút thảo dược có sẵn trong nhà điều chế ra một loại thuốc
nhuộm màu cơ bản, tạm thời đem tóc của nó và Hyper nhuộm thành màu đỏ, rồi tìm
bồ hóng bôi cho toàn thân hai đứa trở nên đen nhẻm. Sau đó thay hai bộ quần áo
mà bình thường bọn nó rất ít mặc rồi mới cẩn thận chuồn đi.

Hai đứa trẻ quá vui vẻ khi có thể chuồn đi chơi nên không để ý đến tại một góc
cách đó khá xa có một người vốn nhìn chăm chú vào nhà bọn nó. Khi hai đứa trẻ
đi ra được một đoạn thì cũng nhanh chóng bám theo.

Thành Avelyne hôm nay vắng vẻ rất nhiều so với trước thú triều. Những người ra
đi vẫn chưa kịp trở về. Nhưng người ở lại thì cũng không mấy người lang thang
trên đường nên hai đứa trẻ thất vọng phát hiện quyết định chuồn đi ra hình như
có chút sai lầm.

- Chúng ta trở về nhà sao?

Hyper chớp đôi mắt xanh lam sáng long lanh của nó nhìn Harvey.

- Đã chuồn ra đi chơi thì tiếp tục đi một vòng đi. Đằng nào thì cũng bị phạt.
Chơi thêm một chút nữa cũng đã sao. Hơn nữa cũng đã lâu anh chưa đưa em đi
chơi rồi.

Harvey nghĩ nghĩ rồi quyết định. Nó không tin trò mèo của bọn nó có thể lừa
được mẹ nó. Đằng nào cũng bị phạt thì phải bị phạt cho xứng đáng một chút.

Khi Harvey kéo tay Hyper định đưa nó đi ra chợ chơi thì lại bị người đụng
phải.

- Xin lỗi, cháu có sao không?

Harvey quay lại nhìn thì thấy người đụng phải nó là một binh lính. Harvey biết
những binh lính chính là những người đã liều tính mạng để bảo vệ an toàn cho
bọn họ nên nó đối với binh lính có một phần vô cùng tôn kính.

- Cháu không sao, chú có sao không?

Thấy Harvey ra vẻ người lớn quan tâm lại mình, người lính trẻ bật cười.

- Chú không sao. Lần sau đi đâu thì chú ý nhìn đường, đừng đứng giữa đường
thế. Dễ gặp nguy hiểm lắm biết không?

- Dạ, biết rồi ạ.

Người lính trẻ mỉm cười rồi bước đi. Harvey nhìn theo người lính đó đi xa mới
kéo Hyper đi về một hướng khác.

Sau khi quẹo qua một góc khuất khá xa, người lính trẻ lập tức vứt bỏ khuôn mặt
tươi cười, đứng nghiêm chào theo nghi thức.

- Báo cáo thủ trưởng, đã xác định, đúng là mắt vàng. Xin hết!

Thủ trưởng của hắn gật đầu rồi phẩy tay ra hiệu hắn trở về đơn vị. Ông nhìn
theo hướng hai đứa trẻ đi xa, gương mặt đăm chiêu.

- Tướng quân. Chúng ta có thể …

Đưa tay ngăn trở vị phụ tá. Người được gọi là tướng quân trầm giọng nói:

- Không được đánh rắn động cỏ. Tất cả chờ chỉ huy từ bệ hạ.

- Tuân lệnh!

Tướng quân khẽ thở dài. Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.


Sau khi chơi chán, Harvey và Hyper mới trở về nhà. Khi chúng rón rén chuồn êm
vào nhà mới giật mình đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Cyprus phu nhân. Bà
chỉ nhìn chúng và không nói lời nào.

- Xin… Xin lỗi mẹ! Là lỗi của con. Là con quyết định, không liên quan gì đến
Hyper. Mẹ cứ phạt con đi ạ!

- Không phải lỗi của anhh Harvey đâu ạ. Đều là lỗi của con, xin hãy phạt một
mình con thôi ạ!

Cả Harvey và Hyper đều thốt lên cùng một lúc. Hai đứa nhìn nhau khẽ cười rồi
mới quay lại nhìn Cyprus phu nhân nhưng ngoài dự đoán của bọn nó, bà không nói
gì cả. Bà chỉ tiếp tục nhìn chăm chú hai đứa nó một lúc rồi quay lưng đi.

Cả ngày hôm đó bà cũng không nói tiếp một chữ nào. Hai đứa trẻ nơm nớp lp sợ
vì chúng biết, nếu Cyprus phu nhân tức giận mắng mỏ, trừng phạt chúng thì tức
là lỗi lầm của chúng có thể tha thứ được. Thế nhưng nếu mà lạnh mặt và im lặng
tuyệt đối như thế này tức là bà đã tức giận đến tột đỉnh. Bọn chúng đã phạm
phải một lỗi không thể tha thứ được.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ chúng làm bà tức giận đến thế này cho nên chúng
cũng không có biện pháp nào làm bà nguôi giận được. Dù sao thì bà cũng đã giận
lắm rồi, Harvey nghĩ rằng nó có làm gì thì cũng không thể làm bà tức giận hơn
được nữa nên mới bạo gan hỏi lại:

- Mẹ, có thể cho con biết rốt cuộc con đã làm sai điều gì không?

Cyprus phu nhân nhìn Harvey hổi lâu rồi nhắm mắt thở dài. Thôi! Tất cả đều là
do bà. Nếu không phải là do bà thì mọi chuyện cũng không đi đến nước này. Thế
nhưng bà không hề hối hận. Nếu cho bà lựa chọn lại một lần nữa thì bà cũng vẫn
sẽ không thay đổi lựa chọn của mình.

Như những gì bà đã dạy cho Harvey, quyết định của chính mình thì chính mình
phải gánh vác hậu quả.

Bà trầm mặc một hồi rồi ngẩng lên nhìn hai đứa trẻ.

- Các con đi ngủ đi. Chúng ta chuẩn bị chuyển nhà. Ngay khi cửa thành không
còn phong toả chúng ta sẽ chuyển đi.

Không giải thích gì thêm về quyết định của mình, Cyprus phu nhân đứng lên về
phòng. Hôm đó là một đêm dai, đặc biết với người thức trắng đêm như Cyprus phu
nhân.


Dù bà quyết định phải rời đi sớm nhất có thể. Thế nhưng thế cục lại không
chiều lòng bà. Bà vốn tưởng rằng chậm nhất thì một tuần sau giao thông có thể
trở lại bình thường và bà có thể mang hai đứa trẻ rời đi. Một tuần tuy lâu
nhưng vẫn còn cứu vãn được. Thế nhưng một tuần trôi qua nhưng cửa thành vẫn
đóng kín.

Quân đội đưa ra lí do là có quá nhiều ma thú thi thể ở ngoài thành không kịp
xử lí, hư thối. Không cho phép người thường rời khỏi thành để tránh dịch bệnh.

Một lí do quá hoàn hảo! Hoàn hảo đến mức bà lần đầu tiên trong đời muốn chửi
thô tục.

Với tình hình hiện nay thì cách duy nhất có thể khiến bà đi khỏi đây là phải
thể hiện ra thân phận của mình. Mà nếu thể hiện thân phận của bà thì đi hay
không cũng chẳng có gì khác nhau.

Cyprus phu nhân lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực không biện pháp. Bà
không nghĩ ra được cách nào để an toàn rời đi.

Trong khi bà còn đang vắt óc nghĩ biện pháp thì có khách không mời đến căn nhà
tồi tàn của hai mẹ con bà.

- Cyprus phu nhân, đã lâu không gặp!

Người đàn ông cúi gập mình hành lễ. Cyprus phu nhân ngồi yên không nhúc nhích,
chỉ có trong mắt bà là lạnh lẽo.

- Tướng quân Gregory, đã lâu không gặp.

Giọng bà lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự chán ghét khiến tướng quân cười
khổ. Thân phận của ông, đặc biệt là người mà ông đại diện không cách nào khiến
cho bà có thể có thái độ tốt hơn.

- Phu nhân, bệ hạ hy vọng ngài có thể trở về. Bệ hạ nói chỉ cần ngài trở về,
mọi chuyện trước đây đều có thể xoá bỏ.

- Trở về? Xoá bỏ?

Cyprus phu nhân nhếch mép.

- Xoá bỏ cái gì? Xoá bỏ những gì mà quốc vương tôn kính của ngài sẽ làm sao?

Tướng quân im lặng. Ông không biết hoặc nói đúng ra là không dám trả lời. Ông
biết Bệ hạ sẽ không bao giờ từ bỏ nhưng ông lại không dám nói ra. Nếu ông dám
nói thì mục đích ông đến đây hôm nay có thể từ bỏ được rồi.

- Phu nhân, quốc gia cần ngài! Ngài đã bỏ đi quá lâu rồi. Đã có không ít quốc
gia khác sau lưng cười nhạo chúng ta. Xin ngài hãy nghĩ cho cả vương quốc!

- Ta chỉ hy vọng con ta có thể được sống!

Cyprus phu nhân nghẹn ngào nói. Tướng quân càng trầm mặc vì ông có thể hứa hẹn
với bà bất cứ điều gì trừ điều này. Bệ hạ chắc chắn sẽ không từ bỏ! Ông cũng
cảm thấy như vậy thật tàn nhẫn nhưng đây là quyết định của Bệ hạ và ông không
có quyền can thiệp.

- Chỉ cần phu nhân cố gắng chưa chắc đã không thể …

- Vậy tức là ta nên giết chết con của người khác để con ta được sống?

Không cho Gregory nói xong, Cyprus phu nhân đã ngắt lời ông.

- Ta biết hôm nay ông đến là có mục đích gì nhưng vô dụng thôi. Ta đã quyết
định rồi.

Tướng quân chần chừ, cúi chào rồi rời đi. Ông không cần phải nói thêm một câu
nào nữa. Với những người biết sự thật như ông thì không bao giờ có thể nghi
ngờ quyết tâm của Cyprus phu nhân. Mười một năm trước bà đã có thể một mình
biến mất khỏi đô thành thì hiện tại, mười một năm sau cũng sẽ không ai có thể
ngăn cản bà.

Nếu muốn thực hiện mệnh lệnh của bệ hạ thì xung đột là không thể tránh được.
Gregory bóp trán. Người vô tội nhất trong chuyện này có lẽ chỉ có Harvey, thế
nhưng cậu bé đã định trước rằng sẽ không tránh khỏi. Chỉ cần Harvey còn tồn
tại trên đời một ngày thì sẽ đến lúc nó phải đối mặt với bệ hạ. Chỉ hy vọng
đến lúc đó mọi chuyện sẽ không quá thảm thiết.


Harvey và Hyper biết có khách đến nhà nhưng chúng nó lại không dám nghe trộm.
Mấy ngày nay Cyprus phu nhân ngoại trừ những câu tất yếu thì không còn nói
thêm một chữ. Chúng không chắc là do phải chuyển nhà hay do chúng phạm sai lầm
nhưng chắc chắn là Cyprus phu nhân đang vô cùng căng thẳng. Chúng nó hy vọng
nếu chúng nó ngoan một chút thì có thể khiến bà bớt căng thẳng hơn.

- Chúng ta thật sự phải rời khỏi đây sao?

Hyper buồn bã. Nó mới có một mái nhà không lâu lắm. Tuy rằng cùng người nhà
thì ở đâu cũng như nhau nhưng có một mái ấm cố định vẫn tốt hơn là nay đây mai
đó.

- Anh cũng không muốn nhưng mẹ chắc chắn có lí do riêng. Mẹ đã nói chúng ta
phải đi thì không thể ở lại được.

Harvey cũng rất phiền muộn. Nó mới vừa chứng minh được giá trị của mình trong
gia đình. Avelyne lại sắp sửa được trùng tu sau thú triều. Chỉ cần còn ở lại
đây, nó tự tin có thể khiến gia đình có thể sống tốt hơn trước đây rất nhiều.
Thế nhưng bây giờ nó phải bỏ lại tất cả. Nhưng nó là bé ngoan, hơn nữa dù là
đi đến đâu thì nó cũng sẽ có cách thôi.

Khi bọn nhỏ còn đang bận mặt ủ mày ê thì sau khi kết thúc cuộc nói chuyện,
Cyprus phu nhân bước vào phòng với gương mặt nghiêm trọng.

- Các con chuẩn bị, tối nay chúng ta sẽ ra khỏi thành.

- Nhưng lệnh cấm thành vẫn chưa bãi bỏ mà!

Harvey ngạc nhiên. Mẹ nó rốt cuộc là muốn làm gì? Rời khỏi thành khi cửa thành
bị quân đội quản lí không cho xuất nhập? Cho dù là tính cả thêm hai đứa nó thì
mẹ cũng có khả năng sao?

- Không cần quan tâm chuyện đó. Chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được rồi!

Cyprus phu nhân nói xong liền quay lưng đi không cho phép bọn nó hỏi thêm bất
kì câu nào nữa. Harvey và Hyper nhìn nhau nhưng không đứa nào có câu trả lời.


Nửa đêm, khi mà mọi người đang say ngủ, khi mà binh lính gác đêm cũng mệt mỏi,
cố chống tỉnh táo canh cổng thành, có ba bóng đen nhanh chóng tiếp cận. Bóng
đen đi đầu nhanh chóng không tiếng động ném ra một thứ rồi nhanh chóng chạy
vội qua cổng thành. Hai bóng đen nhỏ hơn cũng lẫm lũi chạy theo. Binh lính
canh cổng thành dường như không phát hiện có chuyện gì xảy ra, ôm cây thương
ngủ gà ngủ gật.

- Mẹ, cửa thành đóng rồi, chúng ta làm thế nào bây giờ?

Một bóng đen nhỏ khẽ lên tiếng. Đúng vậy, ba bóng đen này chính là Cyprus phu
nhân cùng với Harvey và Hyper.

- Không cần lên tiếng!

Cyprus phu nhân nói rồi kéo hai đứa lại gần chỗ mình. Trong đêm đen, Harvey
không nhìn thấy rõ mẹ mình đang làm gì nhưng ngay khi bà làm xong, dưới chân
họ, một đồ án bỗng sáng lên.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Harvey và Hyper cảm thấy thân mình bỗng nhiên
nhẹ bống như rơi từ trên cao xuống. Còn chưa kịp cảm thấy sợ thì cảm giác ấy
đã biến mất và bọn chúng đã ở ngoài bìa rừng!

-----Hết chương 11-----


Yêu Tinh Đánh Nhau - Chương #11