Gặp Gỡ Bất Ngờ


Người đăng: Sakura1360

Thế là tất cả đã kết thúc!

Hắn lững thững bước ra khỏi cửa. Ngoài kia, ánh lửa cháy sáng rực cả bầu trời
đêm hoà cùng với tiếng hò hét và kêu la tạo thành một khúc ca bi tráng. Mùi
máu tươi dày đặc như một tảng đá nặng trịch đè nặng vào trái tim hắn. Hắn nhìn
lại đôi tay đẫm máu của mình. Hắn nhớ lại lúc còn bé, khi hắn còn là một đứa
trẻ ngây thơ và hồn nhiên. Nếu lúc đó có người dám nói với hắn cuộc đời của
hắn sẽ đi đến nước này thì hắn đảm bảo sẽ đấm vỡ mõm kẻ đó. Thế nhưng thế cuộc
hay đổi thay và giờ đây, một mình đứng tại nơi này hắn phảng phất cảm thấy
cuộc đời mình không khác gì một vở kịch mà hắn chỉ cần đi theo đúng kịch bản
có sẵn là được.

Hắn hận! Hắn muốn hét lên nhưng tất cả lại bị đè nén trong lồng ngực. Hắn mờ
mịt nhìn lên bầu trời đêm: đen tối! Đen tối như tương lai của hắn! Người ta
thường nói nhân định thắng thiên thế nhưng dù hắn có cố gắng bao nhiêu thì có
thay đổi được gì không?

Hắn mệt mỏi. Hắn muốn thiếp đi, muốn ngủ vĩnh viễn để không bao giờ cần phải
tỉnh dậy đối mặt với cuộc đời này nữa. Hắn nhớ mẹ hắn! Nhớ người phụ nữ dịu
dàng mà cũng rất kiên cường ấy. Hắn nhớ người đã hy sinh bản thân để cho hắn
có một tuổi thờ êm đềm. Đó là quãng đời hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn
mà hắn vĩnh viễn cũng không thể tìm lại được nữa!


- Dậy! Dậy mau ông tướng! Sắp muộn rồi biết không hả!

Cùng với tiếng quát lớn là mấy cái vỗ mạnh vào mông. Harvey vẫn cứ uốn éo
trong chăn không chịu dậy. Nó muốn ngủ! Tại sao trên đời này lại tồn tại một
thứ yêu ma như là trường học cơ chứ? Nếu không có trường học tồn tại thì những
đứa trẻ như nó có phải hạnh phúc hơn nhiều không!

- Harvey! Mẹ gọi lần cuối, không dậy thì tự liệu đấy!

Người phụ nữ ra tối hậu thư. Harvey vội vàng chồm dậy. Mẹ nó không phải là một
người có thể đùa được và nó không hy vọng biết mẹ nó sẽ làm gì nếu nó thật sự
dám ngủ quên. Lật đật đánh răng, rửa mặt, thay quần áo rồi túm lấy cái bánh
rán trên đĩa cho vào mồm ngấu nghiến, nó nhìn mẹ sắp xếp balo cho nó.

Cyprus phu nhân có mái tóc màu đỏ mận và đôi mắt màu xanh xám. Khi còn trẻ có
lẽ bà cũng là một thiếu nữ xinh đẹp lắm nhưng năm tháng nhọc nhằn hằn những
nếp nhăn lên khoé mắt, nhuộm đẫm da thịt thành một màu nâu khó nhọc và bộ quần
áo giản đơn với chất liệu rẻ tiền đã xoá nhòa hết tất cả những ưu điểm trên
khuôn mặt bà. Nhưng như thế có lẽ cũng là may mắn bởi vì ở cái khu xóm nghèo
này, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp và độc thân cũng có thể tính ngang bằng với
địa ngục!

Đã quên không nói, nó và mẹ sống tại khu Đông thành Avelyne, là khu xóm nghèo
trong một toàn thành nhỏ gần biên giới rừng Vĩnh hằng. Nơi này không có gì đặc
sắc cũng không có bao nhiêu người giàu có nên nói xóm nghèo cũng chỉ là tương
đối với những ông chủ bên khu thành Tây mà thôi. Avelyne chi là một toà thành
nhỏ, nếu không phải nằm gần biên giới rừng Vĩnh hằng có lẽ nó còn chả có thể
trở thành một toàn thành. Những lính đánh thuê và người mạo hiểm hàng năm ra
vào rừng Vĩnh hằng tầm bảo cần một nơi để tiếp viện và nghỉ ngơi cho nên
Avelyne mới có thể phát triển nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Dù sao thì rừng Vĩnh
Hằng trải dài ngang cả toà đại lục và Avelyne chỉ là một trong những nơi dễ
dàng tiến vào chứ không phải là duy nhất để mà phát triển thật nhanh.

Tiền tài, bảo vật đều theo những người này từ Vĩnh hằng rừng rậm chảy về những
thành phố lớn, ở lại Avelyne chỉ là những thứ đầu thừa đuôi thẹo. Xa xôi và
lạc hậu khiến cho Avelyne có thể nói là ngoại trừ những gì người dân có thể
lấy từ rừng rậm ra thì cái gì cũng thiếu. Rừng Vĩnh hằng lại vô cùng nguy hiểm
nên người bình thường chỉ có thể hoạt động một phạm vi rất nhỏ ngoài rìa, nơi
không có nguy hiểm mãnh thú và cũng ý nghĩa là trừ khi vận khí bùng nổ nếu
không thì cũng chẳng có thể kiếm được gì đáng giá. Harvey đã từng vô tình nghe
được một thương gia cười nhạo rằng những thứ rác rưởi mà dân nghèo ở Roster
cũng không thèm dùng đến Avelyne liền thành hàng cao cấp!

Cũng như rất nhiều người ở xóm nghèo khác, mẹ nó cũng hàng ngày đến chợ Tây
nhận việc giúp xử lý các sản vật mà lính đánh thuê và người mạo hiểm mang về
từ rừng Vĩnh hằng, chủ yếu là thú rừng và cấp thấp thảo dược. Toàn là những
thứ giá trị không cao lắm nhưng số lượng lại nhiều. Những thứ thật sự có giá
trị họ đã tự mình xử lý hoặc nếu thật sự không đủ cả năng thì cũng đã thuê các
nhân viên chuyên nghiệp chứ không phải thứ nhân lực rẻ mạt của khu Đông. Công
việc không kiếm được bao nhiêu nhưng vì số lượng rất lớn nên cũng đủ những
người chăm chỉ nuôi sống gia đình và tất nhiên không dư dả là được. Tuy thế,
vì trình độ cao thấp khác nhau nên vẫn có một số gia đình sống thật sự kham
khổ.

- Ăn xong thì đi học nhanh đi. Hôm nay đoàn Hồng nguyệt trở về nên có thể mẹ
sẽ về muộn. Mẹ gói một cái bánh nướng trong này, có đói thì ăn tạm nhé.

Hồng nguyệt là đoàn lính đánh thuê lớn nhất Avelyne, cũng là một trong những
đoàn lình đánh thuê lớn nhất Vinh quang đại lục hoặc ít ra là bọn họ tự tôn
vinh như vậy. Dù sao thì với một đứa bé đến cả toà thành thị mình đang ở còn
chưa bước chân ra quá thì những gì ngoài kia đối với nó mà nói đều là rất xa
xôi. Vì thành viên của Hồng nguyệt rất nhiều nên chiến lợi phẩm cũng nhiều,
mỗi khi đoàn trở về liền có rất nhiều công việc. Đây cũng không phải lần đầu
nên Harvey cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dù sao thì làm một bé ngoan, nó chỉ
cần biết nghe lời là được. Ăn xong bữa sáng, khoá cửa cẩn thận, Harvey đi đến
trường bắt đầu một ngày học tập mà theo nó là cả một cực hình.


Thật khó khăn chịu đựng qua một buổi sáng buồn tẻ, cuối cùng cũng chờ đến được
lúc tan học. Trái ngược với sự lề mề cố gắng căn đến giây cuối cùng mới bước
vào lớp buổi sáng, Harvey chạy về so với ai đều nhanh. Thậm chí vài người hầu
của khu Tây đi đón các tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tan học còn từng trêu đùa
rằng không cần chờ nghe chuông reng, chỉ cần nhìn thấy Harvey ra khỏi cổng
trường là có thể chuẩn bị đi vào đón người được rồi.

Một mình đi trên con đường quen thuộc về nhà, trên đầu là mặt trời chói chang,
dưới chân là con đường đất. Mẹ nó thường nói ưu đãi lớn nhất của cái thanhg
phố này là trẻ con đi trên đường không bao giờ sợ bị bắt cóc bởi vì có bắt
cũng chả làm được gì. Đằng nào thì cha mẹ nó cũng chả có tiền chuộc mà người
thường đi vào rừng Vĩnh hằng cùng với chịu chết không có gì khác biệt nên
không nơi nào mà cái đạo luật bảo vệ ấu tể được thực hành nghiêm chỉnh như ở
đây. Vốn là nó có thể đi một mạch về nhà như mọi khi nhưng khi đi ngang qua
một góc cua thì nó tình cờ nhìn thấy một cái gì đó hơi hơi động đậy. Do bản
tính tò mò đồng thời cũng biết ở trong thành thì chả có gì gọi là nguy hiểm
hơn là ăn không đủ no cả nên Harvey liền bước tới nhìn cho rõ cái thứ thu hút
sự chú ý của nó là cái gì.

Nhìn cái đống bẩn thỉu ấy một hồi lâu nó mới định hình được đấy là một con
người, hay đúng hơn là một đứa trẻ! Harvey thật sự là rất kinh ngạc rồi. Đừng
nói là một đứa trẻ, một con người ở cái thành phố này cũng thật sự là gần như
không thể thấy được.

Hầu như chỉ những thành phố lớn người ta mới có con người làm nô lệ chứ một
nơi nhỏ bé như thế này thì làm gì có người có đủ tư cách có nô lệ con người,
đặc biệt lại còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, còn chưa đủ tuổi trở thành
nô lệ! Dù sao thì cái đạo luật bảo vệ ấu tể ấy nó có hiệu lực với tất cả mọi
chủng tộc, con người cũng không ngoại lệ. Nó nhớ rõ Cyprus phu nhân đặc biệt
dặn dò nó điều này vì nếu bị phát hiện làm hại đến ấu tể sẽ bị phạt rất nặng.
Những câu chuyện kể trước khi đi ngủ của mẹ luôn dạy nó nhiều hơn là những thứ
kiến thức vô bổ mà các thầy giáo dạy nó ở trường.

Harvey đã đứng nhìn một lúc nhưng đứa trẻ đó vẫn không nhúc nhích. Nhìn kĩ nó
mới phát hiện đứa trẻ không phải đang ngủ mà có lẽ là đã ngất xỉu đi. Không
biết vì lí do gì mà một đứa trẻ loài người lại lưu lạc đến nơi này nhưng với
sự bất hoà của hai chủng tộc thì chắc chắn là không có ai giúp đỡ gì cho đứa
bé này cả. Vì có luật pháp bảo hộ nên người lớn sẽ không làm gì nó cả nhưng
cũng chỉ thế, không hơn. Nếu không có ai phát thiện tâm hoặc là muốn nuôi
dưỡng một nô lệ tương lai thì chắc chắn đứa bé này sẽ chết nhanh thôi vì một
đứa trẻ loài người sẽ chẳng có thể làm gì để kiếm ra cái ăn trong một toà
thành của yêu tinh cả. Không biết vì sao mà khi nghĩ đến việc một đứa trẻ sẽ
bị chết đói chỉ vì nó bất đồng chủng tộc với những người khác khiến Harvey
thấy đau lòng. Nó sờ vào túi, lấy ra cái bánh rán mà mẹ đã để dành cho nó từ
sáng.

Theo như bình thường thì hôm nay công việc của mẹ nó sẽ rất nhiều và bà sẽ
không thể trở về nấu cơm trưa cho nó mà nó thì đã bị cấm chỉ không được tuỳ
tiện động vào nhà bếp. Nếu nó thương hại đứa trẻ này và đem cái bánh rán cho
đi thì nó chắc chắn sẽ bị đói cho đến tối khi mẹ nó trở về. Trong lúc Harvey
còn đang lưỡng lự thì dường như ngửi thấy mùi đồ ăn, đứa trẻ dần dần tỉnh lại.
Có vẻ nó đã bị đói rất nhiều ngày vì khi mở mắt ra nó không thèm nhìn Harvey
mà chỉ chằm chằm vào gói bánh trên tay thằng bé.

Nhìn đôi mắt xanh lam thăm thẳm như bầu trời quang mây đầy ngơ ngác đó, Harvey
ma xui quỷ khiến đem gói bánh đưa cho đứa trẻ kia. Nhìn gói bánh đến gần phía
nó, cơn đói bụng khiến nó bất chấp nguy hiểm đồng thời thân thể yếu ớt cũng
bỗng nhiên trào ra một nguồn sức mạnh khiến nó nhào lên giật lấy túi bánh rồi
bóc ra ăn ngấu nghiến.

Harvey há hốc mồm một lát mới nhận ra là túi bánh của mình đã bị cướp đi nhưng
nhìn sự vội vã của đứa bé Harvey đành nhún vai. Dù sao thì nó đói một bữa cũng
không chết được nhưng nếu như đứa bé này không ăn gì thì có lẽ nó sẽ chết
thật. Hơn nữa tuy rằng sống ở khu dân nghèo nhưng Cyprus phu nhân chưa bao giờ
để nó bị đói mặc dù hàng xóm của nó vẫn có những gia đình ăn bữa hôm lo bữa
mai. Trong khu vẫn có những đứa trẻ ghen tị với nó chỉ vì nó luôn có thể ăn no
mà không phải giành giật với người khác. Nó biết nó may mắn nên nó cũng hy
vọng mọi người đều có thể vui vẻ giống nó.

Không quản đứa bé kia nữa, Harvey tiếp tục đi về nhà. Bữa trưa đã không có thì
nó phải nhanh về nhà đi ngủ để quên đói đi nếu không có lẽ nó sẽ hối hận mất.
Mẹ luôn dạy nó phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình và không được
phép hối hận vì bất kì điều gì mình dã làm cho dù hậu quả của nó có thế nào đi
chăng nữa.

‘- Hậu quả xấu có thể khắc phục nhưng hối hận thì chẳng giúp ích gì cho ai cả.
Nếu con hối hận thì chỉ chứng minh một điều đó là con quá vô dụng mà thôi!’

Lời nói của Cyprus phu nhân luôn được nó ghi nhớ rõ ràng dù hiện tại nó vẫn
chưa hiểu lắm những lời này là có ý gì nhưng nó biết mẹ nó là người rất lợi
hại nên những lời bà nói phải đều là đúng đi.

Đứa bé ngấu nghiến hơn nửa cái bánh rồi mới có chút năng lượng để quan tâm đến
cái người duy nhất để ý đến nó trong suốt thời gian qua mà không phải chỉ chỏ
hay cười nhạo. Nhưng khi nó ngẩng đầu lên thì mới phát hiện người vừa cứu nó
đã đi rồi.

Tuy rằng lúc đó mắt nó dán vào gói bánh nhưng không có nghĩa là nó không nhìn
thấy vẻ do dự của cậu bé kia trước lúc đưa gói bánh cho nó. Ngược lại, bởi vì
nhìn thấy vẻ do dự đó nên nó mới không từ cái nhìn đầu tiên liền lao tới cướp
đi cái bánh mà chỉ đến khi cậu ta đưa cho nó thì mới chộp lấy.

Mấy ngày lang thang trong toà thành này đủ để nó hiểu nơi nó đang nằm đây là
khu dân nghèo và một phần người ở đây vẫn còn không đủ ăn. Cái bánh nó đang
cầm trong tay có lẽ là bữa trưa của cậu bé đó. Nhìn còn dư lại non nửa cái
bánh, nó do dự nhưng rồi vẫn quyết định lồm cồm bò dậy đuổi theo.

Harvey đang đi thì phát hiện có người đi theo nó. Quay người lại thì nó ngạc
nhiên nhìn thấy thằng bé tội nghiệp kia đang lững thững đi theo sau nó. Có lẽ
là vì bị đói lâu lắm nên nó không thể đi nhanh được nên bây giờ mới đuổi theo
lại đây. Nhìn thấy Harvey đột nhiên quay lại thì nó sửng sốt đứng lại không
biết nên làm thế nào.

- Cậu muốn làm gì vậy?

Harvey hỏi nó. Thứ ngôn ngữ xa lạ vang lên. Đứa trẻ không hiểu thằng bé đang
nói gì nhưng nó không cảm thấy ác ý. Nó do dự một chút rồi đưa nửa chiếc bánh
ăn dở ra. Harvey ngạc nhiên nhìn hành động của đứa bé. Vẻ ngơ ngác của nó
chứng tỏ là nó không nghe hiểu cậu nói cái gì nhưng hành động của nó thì
Harvey hiểu: nó muốn đem nửa cái bánh còn lại trả cho cậu. Harvey cực kì ngạc
nhiên vì nó thấy rõ ràng đứa bé kia cũng cực kì luyến tiếc đem trả lại bánh
nhưng nó vẫn là quyết định như vậy. Harvey nhíu mày nhưng rồi nó đột nhiên
hiểu ra: thằng bé kia sợ là nó sẽ bị đói! Harvey bỗng nhiên mỉm cười vì nó vừa
có một ý tưởng, một ý tưởng còn điên rồ hơn cả việc nhường lại bữa trưa của
mình cho một đứa bé loài người. Nó vừa mỉm cười vừa từ từ bước đến gần đứa bé
kia và đưa tay ra.

- Có muốn cùng về nhà với tôi không?

Thằng bé ngạc nhiên mở to mắt vì nó vừa nghe thấy yêu tinh nhỏ đối diện nói
với nó một câu bằng ngôn ngữ loài người thuần tuý. Yêu tinh nhỏ đó có mái tóc
màu bạc trắng. Không phải màu tóc bạc của người già mà là màu bạc kim loại
trắng sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Đôi mắt màu vàng lấp loé ánh sáng và nụ
cười rạng rỡ kia, nó nghĩ nó đã nhìn thấy thiên sứ.

Thiên sứ là thứ thánh khiến tốt đẹp nhất mà trước giờ nớ chỉ biết đến qua
những miêu tả trừu tượng đầy hoa mỹ của các mục sư trong Quang minh thần điện.
Nhưng hôm nay nó biết nếu thiên sứ thật sự tồn tại thì chắc chắn sẽ giống như
yêu tinh nhỏ trước mắt này: cười thật tươi, đưa tay ra và nói với nó cùng nhau
về nhà. Nó bị mê hoặc bởi sự tốt đẹp này không muốn suy nghĩ gì nữa. Nó đưa
tay ra vè nói khẽ:

- Hyper, đấy là tên của tôi.

-----Hết chương 1-----


Yêu Tinh Đánh Nhau - Chương #1