Ba Cái Dập Đầu


Người đăng: zeronightmarevip

Đứng sững sờ khi nhìn thấy quan tài của Hồng Nguyệt, Hoa Vũ biết là mình đã về
trễ. Không hiểu sao, hắn thấy tim mình như thắt lại và cái cảm giác này còn
đau đớn gấp vạn lần khi hắn đúc ra “Trấn Ngục thần thể”. Một cảm giác hắn
không thể nào nói ra lời được khi thấy được di ảnh của Hồng Nguyệt trên quan
tài.

Mặt hắn toát lên một vẻ đau buồn và ánh mắt đau thương khi nhìn thấy ảnh của
mẹ hắn- một bức hình của một người cô gái trung niên trẻ đẹp, vui tươi với một
mái tóc dài bay trong gió. Bây giờ trong đầu của hắn không còn gì ngoài những
kỷ niệm của thời ấu thơ, tâm trạng của hắn cũng đang sống lại trong đó.


  • Vũ nhi à, lại đây nương cho con ăn cái này nè. Ngon lắm.


  • Vũ nhi ơi, nương có để cho con một vạn yêu linh tệ ở dưới gối đó. Nhớ giấu
    phụ thân con nhé, nương lấy cho con xài đó.


  • Phong Vân huynh, sao huynh suốt ngày mắng Vũ nhi thế, nó vẫn còn nhỏ mà.
    Sao cứ hở chút lại la rầy con như thế.


  • Vũ nhi nè, nương biết con sắp tới tuổi lớn nên nương cũng đặc biệt thuê
    những người hầu gái đẹp về. Nếu con thích cô nào thì con có thể tự chọn đi.
    Nhớ có làm điều đó thì nhớ phải nhỏ tiếng thôi vì con biết phụ thân con nên
    hãy nghe lời nương.


Hắn bây giờ chẳng khác gì một pho tượng vô hồn đứng trước phủ nhưng chỉ có
điều là áo nhuộm đỏ.

Hắn thực sự rất hối hận, nếu ngày hôm qua hay hôm trước, hắn về trước là có
thể nhìn nương mỉm cười lần cuối và bây giờ, hắn thật sự không có cơ hội đó.
Không còn nghe những tiếng an ủi, những tiếng mời ăn quà vào buổi tối hay
những tiếng cười khi nương hắn và phụ thân hắn cãi nhau.

Ngay tức khắc đó, hắn nhận ra rằng mình có thể để vụ việc luyện “Trấn Ngục
thần thể” sau khi nương sinh ra Tiểu Ngưng Nhi. Mình cũng không cần phải quá
vội để có sức mạnh. Nếu như hắn có thể quay về sớm hơn thì tốt quá rồi. Nhưng
đời không có thuốc hối hận. Và không biết tự khi nào, nước mắt hắn chảy ra,
rơi xuống cùng với máu đã khô trên khuôn mặt non nớt.

Trong lúc mọi người đang sững sờ bởi sự xuất hiện của Hoa Vũ bởi vì hắn thật
sự rất nổi bật. Không ai mà lại mặc chiếc áo màu đỏ vào ngày tang của người
chết hết cả. Trong lúc mọi người tưởng hắn đi nhầm nhà và định nhắc nhở thì
thấy hắn bước lại trước mắt quan tài của Hồng Nguyệt.

Với những bước đi loạng choạng và một đôi mắt vô hồn, hắn gục ngay xuống quan
tài của Hồng Nguyệt, vừa khóc vừa dập đầu vừa tự trách bản thân:


  • Nhi tử thật có lỗi khi không thể bên nương đến phút cuối cùng. Nhi tử thật
    có tội, nhi tử thật đáng chết, nhi tử thật đáng chết mà,... Nương à, tại sao
    người lại rời đi như vậy. Tại sao, tại sao, tại sao người lại ra đi sớm như
    vậy chứ...

Tâm tình của Hoa Vũ bây giờ đang rất là hối hận, hắn không thể nào tự tha thứ
cho mình vì không cạnh kề bên nương trong những giây phút cuối cùng. Hắn không
do dự lập tức dập đầu thật mạnh xuống sản nhà và giải bày tâm trạng của mình:


  • Nương ở trên nếu có thấy Vũ nhi thì xin hãy nhận lấy 3 lạy này từ đứa con
    với cảm này.


  • Cái dập đầu thứ nhất là tội bất hiếu vì không thể bên nương trong những
    giây phút cuối cùng. Xin nương nhận lấy một lạy. - Hoa Vũ nói xong rồi đập
    mạnh đầu xuống sàn.


  • Cái lạy thứ hai chính là tội bất kính vì đã đi xa mà không nói với nương
    một lời nào và để nương lo lắng. Cũng xin nương nhận lấy cái lạy này. - Hắn
    nói xong rồi đập mạnh hơn lần đầu tiên.


Cái đập thứ hai của hắn cũng làm cho mặt đất run lên vài phần. Và lúc này,
giữa đống gạch đổ nát đó đã xuất hiện những giọt máu và mọi người đều nhìn
thấy một vết sẹo dài đang rỉ máu trên khuôn mặt ấy.


  • Cái lạy cuối cùng cũng là tội lớn nhất của Vũ nhi, đó chính là không xứng
    với tội phận làm con. Nương nương đã cho Vũ nhi quá nhiều mà Vũ nhi vẫn không
    đưa được cái gì cho nương hết, cũng kể cả những lời ước và lời hứa năm xưa. Vũ
    nhi không xứng làm con, không xứng làm con, không xứng,....

Hắn vừa nói vừa đập đầu mạnh vào đá lia lịa, liên tục không dứt. Vừa đập vừa
khóc vừa nghẹn ngào nói. Và khi hắn dừng lại và ngẩng mặt lên thì tất cả mọi
người trong đây đều phải sợ ngây người bởi vì ngoài vết sẹo ở trên trán thì
hai con mắt của đứa bé này cũng chảy ra máu.

“Haizz, thật là một đứa con có hiếu. Không thể nào không nói, Dực Long thế gia
có một đứa con trai tốt. Có hiếu với mẫu thân và không tiếc nhận lỗi dù vẫn
biết rằng đây chỉ là ý trời khi cướp đi mẫu thân.” - Đây chính là tiếng nói
trong lòng của tất cả gia chủ của các gia tộc và thế gia đang có mặt tại đây.

Đang đúng lúc mọi người còn đang tán thưởng thì lại nghe âm thanh hắn vang lên
một lần nữa. Mọi người sửng sốt vài giây và rồi bắt đầu ghen tị với Hồng
Nguyệt và Phong Vân khi có thể sinh ra một đứa con trai nặng chữ hiếu, chữ
nghĩa như thế này.


  • Nương à, dù gì nương cũng đi rồi thì con cũng xin kể hết bí mật của con ra.
    Dù gì năm đó nương nói rằng con người không nên giấu quá nhiều bí mật trong
    lòng vì nó sẽ làm người đó áy náy và giờ con xin có dịp được nói hết.

Và lúc này tất cả những người tham dự đều đang ao ước con họ cũng giống như
Hoa Vũ thì khi nghe xong Hoa Vũ nói, họ xin thề cho dù có bị lôi đánh, có nhảy
xuống dòng sông Hằng Hà thì họ cũng phải rút lại câu nói vừa rồi.


  • Nương à, sự thật là lão già không có đi ngoại tình với Phong Âm tỷ tỷ đâu.
    Hắn không có gan đó đây nên nương đừng lo. Hắn chỉ đi ngoại tình với muội muội
    của Phong Âm tỷ tỷ- Tiết Âm biểu tỷ thôi.


  • Chưa kể, nương còn nhớ cái năm mà hắn tổ chức lễ hội ăn mừng sinh nhật của
    nương và hắn mời mọi người uống rượu hắn tự làm không? Hắn khi đó cũng ngoại
    tình luôn với Lan Ninh tỷ tỷ và Vũ Thanh a di.


  • Chưa hết nữa, mấy tháng trước, nhi tử thấy hắn lúc nào cũng thấy qua Thần
    Thánh thế gia chơi và sau một hồi điều tra, nhi tử biết hắn ngoại tình với
    Thẩm Du tỷ tỷ.


  • À, còn một bí mật lớn nữa, đó là vào mấy tháng trước, khi nghe tin nương
    được sắp hạ xin một cô con gái thì lúc đó hắn chạy nhanh ra khỏi cửa. Nhi tử
    cũng thấy đa nghi thì thấy hắn chạy qua Phong Tuyết thế gia và nhi tử thấy hắn
    đang cầm tay với một người đàn ông trung niên mà sau này nhi tử mới biết đó là
    Diệp Tông. Nương không biết vẻ mặt của hắn kích động đến chừng nào đâu. Cho dù
    đứng xa xa nhưng nhi tử cũng nghe thấy hắn nói mơ hồ cái gì đó mà “Anh yêu, em
    yêu” giữa hai người họ.


Dưới con mắt khiếp sợ của tất cả mọi người thì khi hắn nói xong thì vội đứng
dậy và chạm vào quan tài rồi hôn nhẹ vào thành, tự nói cho mình nghe:


  • Nương à, dù gì đây cũng là số phận của trời nhưng Vũ nhi tại nơi này xin
    lập lời thề, sẽ không cho ai ủy khuất và ăn hiếp Tiểu Ngưng Nhi, cho dù là lão
    hồ ly cũng làm không được. Vì vậy, nương hãy an nghỉ thật tốt đi. Và nếu có
    kiếp sau thì nhi tử nguyện ý kiếp kiếp làm nhi tử của nương.

Nói xong câu đó, hắn vác cái túi lên trên vai rồi bước đi vào phòng. Bỗng như
sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại hỏi một người hầu gái:


  • Ngưng Nhi bây giờ đang nằm ở đâu vậy.


  • Dạ, đại tiểu thư đang nằm ngủ trong hậu viện với tam tiểu thư.


Hắn gật đầu rồi bước vào bên trong thành phủ để lại một đám người vẫn còn đang
hoang mang về những cái bí mật của hắn mới vừa nói. Và theo hiệu ứng Matthew,
ta có :” Phàm là người tám chuyện sẽ tám chuyện nhiều hơn, phàm là người nghe
sẽ kể ra nhiều hơn.”

Vì vậy, ngày mai sẽ là ngày không tốt lành gì với Tiêu Vân Phong và Diệp Tông.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #7