Diệp Hàn Ăn Hành + Yêu Chủ Xuất Hiện


Người đăng: zeronightmarevip


  • Đánh bại ngươi, một ngón tay của sư muội ta thế là đủ rồi.

14 từ ngữ kèm theo 2 tiếng nhấn vang lên không nhỏ và cũng không lớn. Nhưng
đối với những người ngồi trên hàng ghế bây giờ chẳng khác nào một dòng sóng âm
với tần số 100Hz trong tai họ.

Và tất nhiên khi có sóng âm truyền đi thì sẽ nhất định có sự truyền đi một
dòng điện từ trường theo phương ngang. Đó là một định lý không thể nào bắt bẻ
được của ông Faraday. Nhưng không ai ngờ là phía sau định lý này là một tác
động mạnh của sự choáng và câm lặng. Cho dù combo của bộ đôi Malphite và Zyra
lúc này cũng phải xưng một tiếng “Sư tổ”.

Trên khán đài, những tiếng hét, tiếng la, tiếng cổ vũ và cả tiếng trao đổi,
bình luận lúc trước đó đã hoàn toàn biến mất sau 1 phút 30 giây. Lúc này, ai
ai cũng há hốc mồm mình ra, kể cả con mắt đăm đăm nhìn về phía thân ảnh người
con trai đang cầm lấy ngón tay giữa của một đứa bé gái.

“Im ắng” - Đây có thể là hai từ để miêu tả toàn cảnh của võ trường lúc này.
Tĩnh mịch, không một tiếng động, tiếng thở hay tiếng ruồi bay. Mà cho dù có
ruồi bay thì tất cả mọi người đều sẽ nghe rõ vì nó thật sự rất là im lặng, im
lặng một cách lạ lùng.
Cảm giác như là vào một ngôi nhà hoang trên núi vậy. Ngoài tiếng gió thổi “Vù
vù” thì chẳng còn gì khác.

Nhưng tình trạng đó diễn ra cũng chỉ được vài phút thì một tiếng cười vang
lên. Và theo hiệu ứng đám đông, cả khán đài cười và kèm theo những tiếng bình
luận:


  • Phốc thử, ha ha ha. Hắn nghĩ hắn là ai vậy mà dám khinh thường Diệp Hàn vậy
    chứ.


  • Phụt, tên này điên chắc rồi bà con ơi. Ha ha ha, dám khinh thị Diệp Hàn là
    chỉ có một con đường chết thôi. Ha ha ha


  • Khặc khặc, tên hậu bối này là của thế gia nào thế. Không biết là năm trước
    Diệp Hàn một thân tu vi cũng sắp tới Bạch Ngân cấp bậc rồi mà hắn lại dám
    khiêu chiến như vậy.


  • Haizz, đứa con chẳng khác gì thằng cha nó. Vẫn ngông cuồng, không sợ trời
    đất nhưng nó không có lam sắc linh hồn hải như cha nó. Haizz, thất bại a, Tiêu
    Vân Phong làm cha thất bại a, thật tội cho hắn.


Đủ thứ kiểu câu nói, khinh miệt và bình luận vang lên khắp khán đài.

Dù gì thì cũng đúng thôi vì năm trước, khi kiểm tra khảo thí tu vi lên lớp thì
có thể nói Diệp Hàn chính là người tỏa sáng nhất. 10 tuổi mà sắp tiếp cận Bạch
Ngân tu vi thì có thể nói tiền đồ vô khả lượng. Chưa kể năm trước, Diệp Tông
khi biết tin Diệp Hàn một thân tu vi sắp lên Bạch Ngân cấp thì đã tự mình bay
vào hang ổ của Kim Giáp Địa Long bắt lấy một con biến dị Địa Long về làm quà
cho nghĩa tử. Và điều này làm tất cả các thiên tài của các gia tộc khác cũng
ghen ghét và đố kị với Diệp Hàn.

Không dừng lại ở tu vi và thiên tư cao mà Diệp Hàn cũng có một khuôn mặt tuấn
mỹ, cũng có thể được gọi là suất ca trong lòng bao thiếu nữ rồi. Và điều này
đã làm hắn lúc nào cũng trở nên ngông cuồng và ra vẻ ta đây.

Và như một kiểu tình huống trong tất cả các truyện có thiên tài thì khi nghe
câu nói này xong thì Diệp Hàn bắt đầu lạnh người xuống, nhìn Hoa Vũ với ánh
mắt băng lạnh như thể kẻ thù không đội chung trời kiếp. Thế rồi, từ con mắt
của hắn toát ra vài tia sát ý. Và Diệp Hàn không thể nào không muốn giết chết
Hoa Vũ lúc này.

Thế nhưng Hoa Vũ không để ý tới việc này mà cho dù hắn có để ý thì hắn cũng
chỉ cười cho qua thôi. Dù gì thì hắn cũng biết vài lý do làm sao Diệp Hàn toát
ra sát ý muốn giết hắn như vậy.

Chắc là do một phần hắn quen Lan Nhược, vụ hôn sự giữa hắn với Diệp Tử Vân và
câu nói hồi nãy. Nhưng hai cái đầu chắc là lý do chính xác nhất để một người
mà hắn không gây sự cả năm học tỏa ra sát ý nặng như vậy.

Không thể không nói, Tiêu Hoa Vũ đã đoán đúng được những gì Diệp Hàn đang
nghĩ.

Một người con gái mà hắn làm mọi cách để cưa đổ nhưng lại thất bại giữa một
đứa đội sổ như Hoa Vũ. Một người con gái mà hắn nhận định sẽ trở thành vợ
tương lai thì lại trở thành thê tử của một đứa phế vật - một đứa có màu đỏ
linh hồn hải đứng trước mặt hắn.

Diệp Hàn bây giờ đang như một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi và đó
chính là Hoa Vũ. Nhưng hắn đoán sai một việc, hắn đang săn một con quái thú.


  • Hừ, tốt, nếu ngươi có lòng tin và niềm mãnh liệt cao như vậy. Ta không
    ngừng tiễn ngươi một đoạn đường để cho ngươi biết tư vị bị đánh bại bởi một vị
    thiên tài là như thế nào. - Diệp Hàn hét thẳng vào mặt Hoa Vũ.

Nói xong câu nói ấy, hắn không giấu diếm mà thả hết luôn tu vi Bạch Ngân 2
tinh của hắn. Và điều này thực sự khiếp sợ đám người của võ đài. Trong lúc ai
ai cũng đang hít thở không thông thì lại thấy một bóng màu vàng đang tỏa sáng
trên con người của Diệp Hàn.


  • Trời ơi, thật không thể tin được, thật không thể tin nổi. Hắn thực sự dung
    hợp thành công Kim Giáp địa long kìa. Thật không thể nào tưởng tượng được, 10
    tuổi Bạch Ngân 2 sao tu vi.


  • Diệp Hàn ca ca cố lên, đánh chết đối thủ đi. Đừng nương tay mà cho nó một
    hit nằm luôn đi. Cố lên Diệp Hàn ca ca, cố lên,....


  • Ha ha ha, thằng nhóc đối diện không có não hay sao mà lại khinh thường Diệp
    Hàn thả ra hết tu vi vậy. Chưa kể cả Kim Giáp Địa Long có tu vi Hắc Kim yêu
    linh sẽ cũng bị thu phục, nhìn là biết trận này lão tử thắng cược rồi. Ha ha
    ha ha,....


Đủ thứ tiếng nói, bình luận khó tin một lần nữa làm thức tỉnh cả khán đài. Cho
dù lúc này Dương Hân, Lan Nhược hay Trần Lâm Kiếm đứng cổ vũ cho Hoa Vũ cũng
bị vùi lấp đi.


  • Hoa Vũ cố lên, đừng để bị thương. Không chống chịu được thì nhận thua đi,
    đừng để bị thua mà mất đi tương lai. - Dương Hân và Lan Nhược cùng nhau hét
    lớn.


  • Hoa Vũ cố lên, đánh cho trên kia một trận đã đời đi. Tốt nhất là miểu sát
    hắn đi, đừng để cho ba mẹ hắn nhận ra khuôn mặt hắn. Cố lên Hoa Vũ,... - Trần
    Lâm Kiếm đứng kế bên Dương Hân cũng hét lớn.


Thế nhưng rồi, tất cả các tiếng cổ vũ lại lần nữa bị dập tắt đi bởi một tiếng
nổ rất lớn kèm theo bụi bay đầy cả võ đài. Ngay khắc ấy, mọi người đều có
chung một suy nghĩ:


  • Dung hợp thành công.

Và không ngoài sự chờ mong của mọi người, một thân ảnh cao 2 mét, thân bao
phút bơi một lớp vảy dày tầng tầng chất lên nhau, tỏa lên rất đẹp mắt. Chưa kể
thân hình của Diệp Hàn bây giờ cứ như là đang mặc một bộ áo giáp vàng được làm
bằng vảy rồng và kết hợp thêm là hai cái sừng trên trán, một cái đuôi nhọn
hoắc sau lưng và hai móng vuốt dài.

Diệp Hàn liếc mắt sang Hoa Vũ một chút rồi biến mất với tốc độ khá nhanh. Hoa
Vũ giờ phút này cũng nháy lông mi kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng buông
xuống vì tốc độ mà Diệp Hàn đang di chuyển sắp tiếp cận Bạch Ngân 5 tinh cấp
bậc.

Thế nhưng đối với Hoa Vũ giờ phút này, Diệp Hàn chỉ là một con ốc sên mà thôi.
Nhưng nói là tốc độ của Diệp Hàn bằng con ốc sên thì đang sỉ nhục nó. Nói đúng
ra thì phải là phiên bản slow motion của con ốc sên.

Thế nhưng Diệp Hàn đâu có để ý điều này. Bây giờ, hắn đã quyết định được hướng
đánh của mình sẽ là:


  • Di chuyển ra sau lưng Hoa Vũ -> dùng chiêu “ Đập ruồi” đập đối thủ xuống
    sàn -> rồi lấy chân đạp lên thân thể Hoa Vũ -> bẻ gãy vài cái xương -> chiến
    thắng.

Cái hướng đánh của hắn giống như kiểu “Easy game, easy win” ấy nhưng hắn tính
sai một việc.

Lúc hắn đi chuyển ra sau và chuẩn bị thi triển skill thì bỗng nhiên thân hắn
run lên một cái vì hắn không thấy thân ảnh của Hoa Vũ. Hắn khá chắc chắn là
với tu vi của hắn thì trong vòng 2s có thể đánh bại được Hoa Vũ nhưng sau 2s
lại không thấy thân ảnh của Hoa Vũ thì làm sao đánh.

Trong lúc ấy, không kể cả Diệp Hàn mà tất cả mọi người trên khán đài lúc này
đều hoang mang và bối rồi vì thân ảnh Hoa Vũ đúng nghĩa là tan biến theo mây
gió, hoà mình vào sắc trời. Ngay cả Diệp Tông lúc này cũng phải đứng lên kinh
ngạc nói :


  • Cái này.....

Diệp Tông chắc chắn 100% là hắn không thấy thân ảnh của Hoa Vũ đâu cả. Cho dù
nếu Hoa Vũ có di chuyển tránh đòn đánh đó thì hắn cũng phải thấy rõ nhưng hắn
lại không thể cảm nhận bất kỳ hơi thở nào ngoài nhi tử của hắn lúc này trên võ
đài.

Trong lúc Diệp Tông còn đang suy tư về các loại công pháp để ẩn ấp. Đang say
sưa nhớ lại bài học thì bỗng có một tiếng “Hô” vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ
ấy. Diệp Tông ngay lập tức nhìn xuống võ đài và há hốc mồm, mắt mở banh ra
theo đồ thị hyperbol lấy gốc tọa độ làm chuẩn.

Và theo một quy luật của tự nhiên, boss đã biểu hiện như vậy thì làm sao mấy
đứa tiểu quái hay dưới trướng có thể làm khác được. Và ai nấy cũng đều chung
một biểu cảm nhìn xuống sân.

Một người con trai cầm lấy bàn tay và chỉ hờ ra ngón giữa một đứa bé gái chạm
trước ngực Diệp Hàn.

Và sau đó chính là không có sau đó.

Diệp Hàn bay nhanh như một tên lửa, bay một đường thẳng song song với trục Ox
xuyên qua cánh cửa của đấu trường. Và rồi từng tiếng “Ầm, ầm, ầm” vang lên từ
xa vọng lại không dứt. Cho đến vài phút sau, khi một tiếng “Ầm” vang lên thật
lớn kèm theo một tiếng đổ sập của một thứ gì đó thì mới dừng lại.

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ nhìn về thân ảnh cà phất cà lơ đeo cái nãi ở
dưới võ đài thì một thân ảnh bỗng xuất hiện trên không trung võ đài, mang theo
một tin tức một lần nữa khiến bọn hắn khiếp vía:


  • Bẩm thành chủ, có địch tập kích đã đánh bể một nửa cửa thành phía Nam của
    chúng ta. Xin mời phủ thành chủ nhanh chóng phát động hộ vệ.

Nhưng đáp lại người đứng trên không chính là hình ảnh võ trường cách đây vài
phút khi Hoa Vũ thách thức Diệp Hàn.

Một bầu không khí tĩnh lặng lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng khác với lần đầu
tiên, bọn họ thật sự rung động và khiếp sợ trước bóng hình của con người vui
vẻ ngày đêm giao trà sữa cho mỗi nhà lại có thực lực như vậy.

Một phát bay từ phía Bắc xuống tận phía Nam của Quang Huy chi thành thì cũng
đủ hiểu sức mạnh khủng khiếp thế nào rồi.

Trong lúc người bẩm báo tin tức đang cố gắng thoát ra cả rừng bơ đập vào mặt
và chuẩn bị lên tiếng lần nữa với phủ thành chủ thì một giọng nói trẻ vang
lên:


  • Không cần để ý tới việc đó với lại chả có gì đại địch xuất hiện đâu. Chỉ là
    có một người thanh niên đang muốn tăng lên nhục thể ấy mà. Tiền tu sửa thì sẽ
    do Dực Long thế gia làm chủ. - Hoa Vũ vừa nói vừa vuốt tóc Ngưng Nhi.

Trong lúc người thanh niên chuẩn bị chất vấn đứa trẻ trước mặt ấy thì nghe
tiếng boss vang lên:


  • Chiếu theo hắn làm việc đi. - Diệp Tông khàn khàn lên tiếng.

Người thanh niên kia không nói gì mà chỉ gật đầu và biến mất trong tích tắc.

Khi nhân vật phụ đã đi thì tâm điểm của mỗi người lúc này chính là nhân vật
chính dưới võ đài.

Lúc này, Hoa Vũ hắn từ từ rút một tờ giấy trong cái nãi của Ngưng Nhi ra và
bắt đầu nói với một giọng như là ra lệnh truyền đi khắp khán đài:


  • Thánh chỉ ở trên tay ta viết: “Người nào có tên Thẩm Ninh, Thẩm Phi, Diệp
    Hải, Hồng Nguyệt và Nhiếp Xung, xuống dưới võ đài nghe thánh chỉ. Trong vòng 5
    phút không xuống, chém.”

Nhưng sự việc hắn không ngờ chính là có 5 đạo thanh âm hoà với nhau ở mỗi
hướng của võ đài:


  • Tôi bỏ quyền thi đấu - 5 người đồng thanh nói.

Nói đùa!!!! Để cho bọn hắn đi đánh một vị mà búng một ngón tay cũng có thể cho
bọn hắn bay xa hơn Diệp Hàn thì đánh làm cái quái gì. Cho nên dứt khoát đầu
hàng.

Hoa Vũ cũng không cảm thấy gì là lạ cả. Lúc đầu vì định lập một cái hạ mã uy
cho những thiên tài khác nên hắn đưa Hắc Kim khí tức lên ngón tay của Ngưng
Nhi rồi thu kiếm lại khí tức và bật thần thức che giấu hình bóng của mình.
Trong lúc hắn thấy Diệp Hàn đưa lưng quay về phía cánh cổng thì Hoa Vũ xuất
hiện và sự việc diễn ra như trên.

Nhưng Hoa Vũ không ngờ là Diệp Hàn lại yếu tới như vậy, cho dù dung hợp yêu
linh thì cùng lắm là bay được 5-10 cây nhưng Diệp Hàn lại bay gấp 5 lần dự
tính của Hoa Vũ nên bây giờ Hoa Vũ thực sự không còn gì để nói.

Liếc mắt nhìn về phía cửa Nam rồi sau đó như không thấy phát hiện cái gì, Hoa
Vũ nhanh chóng xoay người đi về phía của Dực Long thế gia. Nhưng đi chưa được
vài bước, Hoa Vũ ngẩng mặt nhìn về phía Nam cửa thành, miệng nhoẻn cười nói
một tiếng:


  • Boss map 1 tới cũng khá nhanh đấy nhỉ.


Yêu Thần Đại Đế - Chương #13