Chương 2


Người đăng: AnhDa123

- Thí Vũ, con làm sao biết được chuyện này?

Pháp tôn mặt không đổi sắt hỏi, "đa nghi thật ah, khó chơi." Dạ Thí Vũ nhếch
môi cười rồi nói.

- Chuyện này tiểu bối nghe Tuyết Lệ Hàn thúc nói cho tiểu bối nghe. Tiểu bối
quen Tuyết Lệ Hàn là nhờ đại ca của tiểu giới thiệu cho tiểu bối tiện làm việc
ấy mà. Tiền bối không nên thắc mắc nha.

- Ha ha ha... Thí Vũ con nói tiếp đi. Ta biết chừng mực.

- Dạ. Tiền bối, người làm sư phụ của tiểu bối nha. Tiểu bối cần chỗ dựa ấy.

Pháp tôn nghiền ngẫm hồi lâu rồi cười nói.

- Cũng được nhưng ta làm sư phụ của ngươi có lợi ích gì?

Cậu nhếch miệng cười giảo hoạt rồi quỳ xuống tay cầm chung trà đưa đến Pháp
Tôn, vui sướng nói.

- Sư phụ xin nhận đồ nhi một chung trà, không gian hơi chật nên không thể lạy
tạ người, mong người thứ lỗi cho đồ nhi.

- ha ha ha... ta nhận một đệ tử như ngươi thật là bất đắc dĩ mà. Ngồi lên đi
chung trà này vi sư nhận, vi sư không cổ hủ nên khỏi mấy bước đó đi.

- Đa tạ Sư Phụ, con xin nói tiếp.Lựa chọn thứ nhất, vị Kiếm Chủ đời thứ nhất
đã làm và đã bị trừng phạt vì sự ích kỷ của chính mình và huynh đệ của hắn
chết mãi mãi. còn lựa chọn thứ hai... thì....

Pháp tôn nhúi chặt mày tay nắm chặt lại như sợ điều cậu sắp nói giống suy đoán
của ông. Thấy cậu chậm chập không nói Pháp nối gắt gỏng nói.

- Con mau nói.

- Sư Phụ,... ừm... người có từng nghĩ... một người có thể vì huynh đệ mình
cản đao chắn kiếm... lại vì bản thân mà... mà... hy sinh huynh đệ của mình
chưa?... Người có thể vì huynh đệ của mình mà có thể chết mà... ừm... đi hy
sinh huynh đệ thành toàn cho mình bao giờ chưa?... ừm... theo con nghĩ sư phụ
nên nghĩ kỷ trước khi trả lời bởi vì lựa chọn thứ hai của Kiếm Chủ có liên
quan nên con cho sư phụ thời gian tiêu hóa.

Nói rồi cậu im lặng nhìn Pháp tôn đang run rẩy nắm chặt tay thành nấm đấm, mắt
thì nhắm chặt. Không biết là bao lâu nhưng đến khi Pháp tôn mở mắt nhìn cậu
thì đã gần giờ ngọ hôm sau.

- Vi sư... chịu được con nói tiếp.

- Sư Phụ, người không nên xúc động nha, ngài còn có cơ hội mà.

Cậu nháy mắt tinh nghịch với Pháp tôn, thần bí nói ra câu đó. Pháp Tôn thấy
nghi nên.

- Vi Sư không xúc động nhất thời đâu, con nói đi.

- Sư Phụ, lựa chọn thứ hai là hy sinh bản thân thành toàn cho huynh đệ thì
bảy Kiếm chủ còn lại đều chọn dù họ tu vô tình đạo nhưng họ vẫn chọn mà họ
chọn thì đồng nghĩa là mình phải chết. Lịch đại Kiếm Chủ phải khiến cho huynh
đệ mình chết trong đau đớn oán hận chất chồng, nên chính mình phải làm như lão
đại của sư phụ đã làm với huynh đệ sư phụ, thông đạo đến Vực Ngoại Chiến
Trường cần oán hận rất lớn càng nhiều oán hận càng tốt như vậy khi đi qua
thông đạo sẽ an toàn hơn.

Nhưng thông đạo này được làm nên bởi lịch đại Kiếm Chủ dùng bản thân khai
thông đạo luân hồi mở ra vực ngoại chi môn, lấy xương làm tường, lấy thịt trải
đường, máu hóa thành gió, hồn làm mây xanh, tiễn huynh đệ của mình tới Vực
Ngoại chiến Thiên Ma, còn mình thì để huynh đệ mang theo oán hận vĩnh cửu đối
với mình, vượt qua thông đạo, thân vẫn đạo tiêu, lưng chịu vạn cổ bêu danh
cùng thiên trường hận, hồn phi phách tán.

Hy sinh chính mình thành toàn cho huynh đệ có được kim thân bất tử quát tháo
ngoại vực có được chiến tích bất hủ, khiến huynh đệ của mình hưởng vinh hoa
phú quý, thọ cùng thiên địa, nhận lấy vinh quang chí cao vô thượng đổi lại
chính mình tiếng xấu muôn đời không rửa sạch. Nhưng Sư phụ có thể cùng huynh
đệ của mình giết chết Thiên Ma lấy chiến tích của các sư thúc, sư phụ cầu
Thiên Đạo cứu sống lịch đại kiếm chủ ah. Sư Phụ đừng bi thương nha.

Pháp tôn lạnh lùng nhìn cậu.

- Tại sao ta phải tin ngươi, lỡ ngươi bịa chuyện ra để lừa ta vậy ta sẽ là
người bị ngươi lợi dụng rồi.

- Sư phụ tin con đi con không hề bịa chuyện gạt người đâu. Con có chứng cứ
nhưng sư phụ tin con đi, con không gạt người. Thế này sư phụ con thề người tin
con nha.

Pháp tôn cười khẩy.

- Được ngươi thề cho ta nghe xem.

- Dừng xe.

Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại rồi Dạ Thí Vũ nhảy xuống xe theo sau là Pháp
tôn. Pháp tôn khinh bỉ nói.

- Thẹn quá hóa giận sao.

Cậu nhìn Pháp tôn, cười đáp.

- Ở đây pháp trận mới vận chuyển được.

Nói rồi cậu dưới chân cậu xuất hiên một pháp trận hình tròn với hoa văn phức
tạp hiện lên.

- Ta tên là Dạ Thí Vũ, xin thề với Thiên Đạo: Ta xin thề những điều ta nói
với Pháp tôn đều là sự thật "trừ sự thật về cái chết của lịch đại Kiếm Chủ"
(nói trong lòng) nếu như ta nói sai xin Thiên Đạo giáng xuống chín đạo thiên
kiếp mạnh nhất ngay tứ khắc.

Cậu vừa dứt lời thì pháp trận sáng lóa rồi biến mất nhưng không hề có thiên
kiếp giáng xuống, đợi một lúc lâu cũng không có nên Pháp tôn ảm đạm nhìn cậu,
Pháp tôn thất thần, ánh mắt trống rỗng vô thần, thấy sư phụ của mình thất thần
thì Dạ Thí Vũ cậu vui vẻ, nở nụ cười gian sảo.

- Sư phụ, Sư Phụ, SƯ PHỤ.

Tiếng gọi của Dạ Thí Vũ làm Pháp tôn tỉnh lại vẻ mặt như khóc như cười, môi
run rẩy nói không ra lời. Cậu nhìn Pháp tôn như vậy thì nhíu mày lạnh lùng
nói.

- Sư phụ quay đầu lại cũng chưa muộn, dẫu sao huynh đệ của người còn sống,
hãy sống để trả lại món nợ người đã nợ họ.

Pháp tôn cười thảm nói.

- Ta có thể sao, ta đã vì mình mà làm chuyện đó, ta vì danh lợi vì quyền lực
đã thay đổi rồi không còn là một người vì huynh đệ mà chết như trước nữa.

- Vậy người càng phải sống, sống để trả nợ đừng vì bản thân nữa vì họ mà sống
để trả nợ cho họ. Đồ nhi khuyên sư phụ không nên nhớ đến chuyện đó.

- Cảm ơn, ta sống ta đương nhiên phải sống, sống để trả nợ ta đã nợ họ không
phải sao. ha ha ha...

- Sư phụ, vài ngày nữa... gặp một số người trong đó có đại ca và nhị ca của
đồ nhi... nên người không nên biểu hiện ra là trưởng bối nha vì tính tuổi linh
hồn thì họ nhiều tuổi hơn sư phụ đó, và đại ca thì tuổi thân xác đó cũng hơn
bảy vạn năm còn một người nhị ca dẫn theo có thể hơn chín vạn tuổi đó. Đồ nhi
đã nhắc rồi nha, đến lúc đó nếu có gì sư phụ tự làm tự chịu nha đừng kéo con
vào nhá.

Pháp tôn bình tĩnh trở lại thì kinh ngạc bởi một lời của cậu" tuổi linh hồn
còn tuổi thân xác, chẳng lẽ là đoạt xá giống mình, nó còn biết chuyện đó
sao?".

- Thí Vũ, con làm sao biết được chuyện đó. Chuyện đó chỉ có ta và tên Vũ
Tuyệt Thành biết thôi mà.

- Đây là bí mật của con.

- Ta hiểu. Chúng ta đang đi đâu?

- Sư phụ, chúng ta đang đi đến điểm hẹn với những người con nói với sư phụ
đó.

Nghe xong, Pháp tôn lên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, cậu cũng lên theo rồi xe
ngựa bắt đầu chạy.

------------------Chuyển Cảnh--------------

Vào ba ngày sau, tại Hắc Huyết Tùng Lâm cách 532 dặm về phía nam có một cái
lương đình bình dị nhưng bàn và ghế lại làm từ tử tinh thạch kế bên là một cây
liễu những cành liễu rủ xuống đong đưa trong làn gió nhè nhẹ kế bên mặt hồ
tĩnh lặng trong xanh, thi thoảng có những con cá nhỏ ngoi lên mặt hồ chơi đùa
làm mặt nước gợn lên những con sóng nhỏ lăng tăng. Trong lương đình có bốn
người đang ngồi thưởng trà, một người khoảng hai mươi mặc bạch y tóc trắng là
Vân Trung Thiên, một nam hài tám tuổi mặc lam y tóc trắng Dạ Túy, một bạch y
nhân hai mươi anh tuấn tiêu sái Vũ Tuyệt Thành, một nữ tử chưa tròn mười tám
xinh đẹp tuyệt luân môi đỏ mọng gương mặt tinh sảo Tử Tà Tình bốn người họ
đang thưởng thức vị trà cùng nói chuyện vui vẻ thì cả bốn nhìn về phía khác,
nơi đó có một chiếc xe ngựa bình dị đang chạy đến chỗ bọn họ, khi sắp đến
lương đình thì chiếc xe đó dừng lại.

Sa phu đứng dậy vén rèm cửa, một nam hài năm tuổi Dạ Thí Vũ bước từ trong
thùng xe ngựa ra nhảy xuống đất đi đến lương đình theo sau là một hắc y nhân
hai mươi tuổi Đệ Ngũ Trù Trướng hay gọi là Pháp tôn. Cậu và Pháp tôn đi đến
lương đình thấy có hai chỗ trống, cậu và pháp tôn ngồi vào. Cậu đối với Vân
Trung Thiên và Dạ Túy chào rồi chỉ vào Pháp tôn.

- Đại ca, nhị ca đệ đến trễ. Đại ca, nhị ca đây là Pháp tôn, đệ còn bái người
làm sư phụ.

Cậu đứng dậy chỉ vào Vân Trung Thiên, Dạ Túy, Vũ Tuyệt Thành, Tử Tà Tình giới
thiệu họ với Pháp tôn.

- Sư phụ, đây là đại ca, nhị ca của đồ nhi. Còn vị đại ca tiêu sái này chắc
là sư phụ và vị này đã biết nhưng đồ nhi giới thiệu lại lần nữa, vị này là Vũ
Tuyệt Thành tiền bối chuyên đụng độc, còn vị tỷ tỷ xinh đẹp này là Tử Tà Tình
là người đứng đầu Hắc Huyết Tùng Lâm. Còn con tên là Dạ Thí Vũ em trai cảu hai
vị này. Buổi giới thiệu xin được kết thúc một cách viên mãn. Cảm ơn đã lắng
nghe.

Pháp tôn đứng dậy cười ấm áp nói.

- Đã lâu không gặp, Vũ huynh. Chào Tử cô nương, lần đầu gặp mặt.

- Đệ Ngũ huynh vẫn khỏe chứ.

Vũ Tuyệt Thành cười nhìn Pháp tôn, Tử Tà Tình gật đầu coi như chào với Pháp
tôn. Pháp tôn thấy vậy hơi cau mày "Tiểu cô nương này khinh người quá đáng"
đột nhiên trong đầu Pháp Tôn xuất hiện giọng nói của Dạ Thí Vũ " Sư phụ, Tử cô
nương thân phận rất cao hơn nữa tu vi cao hơn sưu phụ đó, cô ấy bị mắc kẹt ở
đây vì thời không hỗn độn hút hết Pháp tắc nên bị kẹt ở đây đó, sư phụ đừng
đắc tội với cô ta." tiếng nói trong đầu vừa dứt, Pháp tôn ngạc nhiên nhìn cậu,
gật đầu. Pháp tôn hỏi bằng giọng điệu thắc mắc.

- Không biết các vị tụ hội tại đây vì cái gì vậy?

Câu hỏi của Pháp tôn cũng là câu hỏi mà Vũ Tuyệt Thành và Tử Tà Tình luôn khó
hiểu nên hai người họ nhìn ba huynh đệ nhà cậu. Đúng lúc đó, những tiếng nổ
vang trời, vô số tia chớp xuất hiện trân bầu trời, một cổ trầm trọng tới cực
điểm áp lực, từ trên trời trung chậm rãi áp xuống tới. Mọi người trừ ba huynh
đệ nhà cậu ra, sinh ra một loại muốn ngã quỵ cúng bái vi diệu cảm giác. Giữa
không trung tràn ngập mây đen cuồng mãnh địa áp xuống, xuất hiện sáu người
Tiếp Dẫn Sứ từ trên từng cái kim nón trụ kim giáp bay xuống, quỳ trước mặt sáu
người họ.

- Sáu người thuộc hạ là Phá Toái Hư Không Tiếp Dẫn Sứ theo lệnh của Đế Quân
đến đón sáu vị đến Vực Ngoại Chiến Trường thăm quan sau một năm sẽ đưa các vị
trở lại đây. Đế Quân còn nói là đợi các vị ở đó.

Vân Trung Thiên cùng sáu người đứng lên chào, ba người Pháp Tôn, Vũ Tuyệt
Thành và Tử Tà Tình thì cung kính chào " Mẹ kiếp, Tiếp Dẫn Sứ cao cao tại
thượng mà lại quỳ xuống xưng thuộc hạ với đám nhóc tỳ này. Rốt cuộc chúng có
lai lịch gì mà sáu vị vốn phong phạm cao nhân khi thấy phải cung kính như
người hầu.", còn ba huynh đệ cậu thì gật đầu chào. Đại Ca cậu trước lên tiếng.

- Các vị đứng lên đã, đã làm phiền các vị nhiều vì chúng tôi.

- Không dám không dám, đây vốn là chức trách của chúng thuộc hạ.

- Cảm tạ.

Sáu Người đồng thanh nói.

- Ta còn sự vụ ở đây, làm sao bỏ đi một năm mà không sắp xếp cho người thay
thế ta lo liệu được.

- Sư phụ đừng lo, thế lực của đại ca đồ nhi sẽ lo chuyện này.

- Thế lực của đại ca con?

- Sư phụ từng nghe nói qua thế lực tên Huyền Lâu chưa?

- Đã nghe qua nhưng sư phụ không ngờ các con là người của thế lực bí ẩn đó.

Tử tà Tình thì ở trong Hắc Huyết Tùng Lâm nên không biết nhưng Vũ Tuyệt Thành
và Pháp tôn ngạc nhiên há hốc mồm. Huyền Lâu là thế lực mới xuất hiện không
quá sáu năm, mở rất nhiều tửu lâu trải dài từ hạ tam thiên đến thượng tam
thiên, về giá trị vũ lực thì còn là một bí ẩn vì tất cả tửu lâu đều có quan hệ
tốt với Chấp Pháp giả nên khi có sự cố xảy ra thì có Chấp Pháp giả ra mặt. Ba
huynh đệ cậu thì cười bí ẩn.

- Thí Vũ, con có thế lực của đại ca con sao lại muốn ta làm chỗ dựa cho con?

Dạ Thí Vũ cười đắng chát, ánh mắt man mác buồn nói.

- Con muốn thế lực này để rèn luyện người con yêu. Thôi không nói chuyện này
nữa.

Dạ Thí Vũ cậu lấy từ không gian ra bốn viên đan dược đưa cho bốn người đi
chung trừ Vân Trung Thiên và Tử Tà Tình, trầm giọng nói.

- Đây là viên đan dược do tôi luyện chế ra giúp đạt tới trình độ Phá Toái Hư
Không trong bốn canh giờ và cường hóa thân thể nhưng tác dụng phụ là... hì hì
hì ... mất đi nội công trong bảy ngày bảy đêm. nếu tự phụ không uống hồn phi
phách tán ráng chụi.

Nghe cậu giới thiệu về viên đan dược này xong thì ai nấy đều ngạc nhiên nhìn
cậu trừ huynh đệ ruột cảu cậu sau hồi lâu trong mắt tán thưởng rất nhiều. Vũ
Tuyệt Thành ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tên Đệ Ngũ kia ngươi có phúc thật có một đồ đệ giỏi như hắn. Đúng là tức
chết ta mà, ta có gì mà không bằng ngươi chứ.

Pháp tôn hãnh diện cười to ngước nhìn Vũ Tuyệt Thành. Vũ Tuyệt Thành tức đỏ
mắt săn tay áo lên chuẩn bị nhào vô vật lộn với Pháp tôn thì Dạ Túy lớn tiếng
nói.

- Hai vị dừng tay, đều là một trong Cửu Kiếp như nhau mà như vậy còn làm ăn
được gì? Chỉ viên đan dược đó thôi mà các ngươi đã gây gắt với nhau hả, ba
người huynh đệ ai cũng biết luyện loại đan dược này.

Hai người nhìn nhau rồi cười làm hòa. Khi họ nuốt viên đan dược này xong thì
bỗng có một cỗ lực lượng từ từ tăng lên trong cơ thể nhưng cơ thể thì khỏe
khắn tràn trề năng lượng. Khoảng một canh giờ sau, khí thế xung quanh ba người
Dạ Thí Vũ, Pháp tôn và Dạ Túy tỏa ra khiến người muốn quỳ bái. Thấy mọi chuẩn
bị đã xong, Vân Trung Thiên cười nói.

- Một năm sau, bọn tôi sẽ đưa Vũ Tuyệt Thành tiền bối, Pháp tôn tiền bối về
trước. Hai đệ đệ của tôi sẽ ở lại nơi đó mười năm sau đó sẽ trở về. Còn Tử Tà
Tình cô nương, thì đến Cửu Trọng Thiên Khuyết Đại Lục cô nương sẽ biết được
thân thế của mình, người nhà của cô sẽ đón cô đi. Còn bây giờ thì chúng ta đi
thôi, kẻo có người chờ không nổi a. ha ha ha...

Trên không trung Lôi Mãnh nổ dữ dội hơn lúc nãy, một trong sáu vị Tiếp Sứ giả
lớn tiếng nhưng cung kính nói.

- Thiên Khuyết chi môn đã mở ra, xin các vị đi về phía trước.

- Được rồi.

Ngay sau đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hiện ra kim quang vạn đạo, màu
ngọc bích ngàn con, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Có sáu Đạo đón Thiên ngay
cả địa kim cầu, dị thường đột ngột địa ra hiện tại trong hư không, trong vòng
ngàn dặm địa giới, chỉ cần không phải người mù, cũng là rõ ràng có thể thấy
được. Phía chân trời, khắp trời cao, toàn bộ bị vô tận kim quang tràn đầy.


Yêu Phải Người Không Nên Yêu. - Chương #2