Người đăng: machkhe23
"Ồn ào đủ rồi, mọi người ra ngoài đi, An Kỳ à con mau gọt trái cây giúp bà",
giọng bà vẫn ấm áp như mọi hôm, tay bà nhẹ nhàng vỗ về cô. Bà càng tỏ ra không
sao cô càng cảm thấy bản thân có lỗi. "Bà à,cháu..."
Bà lại lên tiếng cắt ngang lời cô muốn nói:"Táo nhìn rất ngon mau gọt cho bà
ăn đi"
Cô lấy tay lau nước mắt, ngoan ngoãn ngồi gọt táo cạnh bà, nhưng như không thể
kiềm chế nước mắt cứ rơi. Tiếng bà thở dài nghe rất rõ:
"Thật ra cháu không làm gì sai cả, chỉ là cháu không biết thôi, mà không biết
thì không có tội. Lai lịch Hứa Dương đó đúng là được giấu rất kĩ, ngay cả bà
mà cũng mới biết đây thôi. Nhưng mà người thao túng tất cả là tên Hứa Đức
Thiên kia, hắn luôn tìm cách giành lấy Tống thị, chỉ không ngờ lại ra thủ đoạn
hèn hạ vậy. Còn việc hợp đồng kia ta biết có thể do cháu bị ám hại thôi, tính
tình của cháu ta không hiểu thì ai còn có thể hiểu."
Cô khóc thành tiếng, nghẹn ngào nhìn bà: "Nhưng mà họa này dù sao đi nữa đều
do cháu gây ra, là cháu hại bà và Tống thị."
Bà vỗ nhẹ lên tay cô an ủi: "Tống thị mất đi thì đã sao, người còn là còn hi
vọng, mà mất đi cũng tốt đỡ cho lũ kiến kia tranh giành nhau. An Kỳ, cháu là
người ta thương yêu nhất, chỉ cần cháu bình an và hạnh phúc là được, những thứ
khác không quan trọng."
Cô thật sự muốn đánh chết mình, vì cái gì mà mình làm người bà yêu quý phải
tổn thương? Đúng vì cái gì? Đều do thứ tình yêu mù quáng kia. Trong mắt cô có
gì đó lóe lên đầy cương quyết cùng căm phẫn, hai tay cô nắm lấy tay bà: "Bà
yên tâm, chính cháu sẽ đòi lại tất cả."
Giọng nói của bà có phần nghiêm nghị hơn: "An Kỳ, cháu không hiểu bà nói gì
sao, không có việc đòi lại hay trả thù gì cả, cháu chỉ cần sống khỏe mạnh và
hạnh phúc là được, hứa với bà không làm điều gì dại dột cả?"
Nhìn vào bà cô không nhẫn tâm từ chối, đành gật đầu đồng ý. Lúc ra về bầu trời
đã tối sầm và bắt đầu mưa, đêm nay thật sự là một đêm rất dài.
Với bản tính nông nổi cô thật sự đã đi tìm Hứa Dương, cô trở về căn nhà gỗ để
tìm, quả nhiên bên trong có ánh đèn. Cô từng bước tiến vào cho đến lúc nghe
được hai giọng nói bên trong thì chợt đứng sững lại.
"Bố à, không phải con đã nói phải để cho cô ấy yên sao, bài báo đó rốt cục là
sao? Chẳng phải bố chỉ cần chữ kí của cô ấy thôi sao?" Giọng nói vô cùng quen
thuộc này cô đương nhiên biết nó là ai.
Một giọng nói uy nghiêm cất lên: "Hứa Dương à, ta nên nói con ngây thơ hay là
ngu ngốc đây, nên nhớ không được đặt tình cảm riêng vào chuyện này mà đáng ra
thứ tình yêu gì đó cũng không nên tồn tại. Mà để giúp con không vướng bận gì
ta cũng đã sai người giải quyết nó rồi."
Cô đứng bên ngoài không khỏi kinh hãi, ông ta còn định cho người giết cô sao,
tiếp đó cô nghe Hứa Dương quát lớn: "Bố định làm gì An Kỳ? Bố mau kêu người
dừng tay cho con, bố dám đụng đến cô ấy con sẽ không nhịn nữa đâu."
Ông ta chỉ bình thản nói : "Nếu như anh không cần vị trí chủ tịch cùng tài sản
thì cứ việc, tôi còn rất nhiều người khác kế nhiệm."
Sau đó cô chỉ nghe tiếng cánh cửa đóng thật mạnh, lúc cô muốn chạy khỏi đó thì
đã bị anh bắt được, anh che miệng cô lại và kéo cô lên xe mặc cho cô vùng vẫy.
Cô cắn thật mạnh vào tay anh nhưng anh vẫn để yên, ánh mắt cô đầy oán giận
càng làm anh đau khổ, anh chỉ có thể đánh ngất và đưa cô rời khỏi đây trước
khi bị phát hiện.
Cô cảm thấy cổ mình rất đau, tỉnh dậy thì thật bất ngờ với tư thế hiện tại của
cô, cô đang nằm trên đùi của anh, anh vẫn tập trung lái xe mà không nhận ra cô
đã tỉnh. Cô thật muốn đánh chết anh ngay bây giờ, đang định lên tiếng thì chợt
có gì đó rơi xuống vào trán cô, với tay sờ vào là máu, cô ngước mắt nhìn anh,
bên tay trái của anh đã bị thương, máu đang chảy không ngừng. Cô toan muốn
ngồi dậy, anh liền lấy tay một mực ấn đầu cô nằm xuống, giọng anh đầy mệt mỏi:
"Phía sau đang có người bám theo, em cứ nằm yên đó"
"Là người của ba anh sao?"
Ánh mắt anh có phần nghi hoặc, không lẽ cô đã biết mọi chuyện rồi. Thấy anh
không đáp lại, cô lại nói : "Anh không phải là nên để tôi chết đi sao, như vậy
anh mới có thể đường hoàng lên ngôi chủ tịch."
"Trong chuyện này có hiểu lầm, em có thể nghe anh nói trước không?" Giọng nói
dành cho cô vẫn nhẹ nhàng như vậy, cô thật lòng muốn xé nát lớp bọc giả dối
này.
"Anh yêu tôi sao?" Giọng nói cô đầy sự chế giễu, nhưng đây thật là câu mà cô
muốn hỏi.
Lại là ánh mắt đầy trìu mến này, ánh mắt mà cô luôn nghĩ nó tràn đầy tình yêu
dành cho riêng cô. Anh siết chặt tay cô, vô cùng chắc chắn: "Anh là thật lòng
với em"
Cô nở nụ cười khinh bỉ: "Đã là đến lúc nào rồi mà anh còn muốn lừa gạt tôi,
hay anh còn kế hoạch khác, tôi thật không biết là do tôi quá ngu hay tại anh
diễn quá giỏi, thật sự tôi muốn giết chết con người hèn hạ như anh"
Anh nhìn cô đầy đau đớn, là anh khiến cô thành bộ dạng như vậy sao, cô không
cảm nhận được tình cảm của anh là thật sao: "Nếu em muốn anh chết chỉ cần dám
làm là được, anh ở đây tùy ý em muốn làm gì cũng được."