Người đăng: machkhe23
Đồng hồ vừa mới điểm đúng giờ, nhân viên cũng vội vàng thu dọn để ra về, thì
trợ lý của anh đã mời cô đi vào phòng nghỉ để thay quần áo. Khi thay xong cô
mới biết đây chính là lễ phục vô cùng lộng lẫy nha, một chiếc váy xanh dương
dài, từng lớp vải mỏng xếp lên nhau còn thêm những hạt nhỏ lấp lánh đính lên
phần đuôi váy, nhìn rất giống dáng hình một nàng ngư nhân. Trang điểm nhẹ một
chút, lại có người mời cô đi ra xe, hôm nay là một chiếc xe limo dài sang
trọng lạ thường, nhưng khi vào trong xe lại không thấy anh đâu còn có chuẩn bị
sẵn một ly trà ướp hoa nhài của Phúc Châu. Cầm tách trà lên cô đương nhiên
thấy vui vẻ vì thật ra không ngờ anh còn biết cô thích uống trà này, nhưng mà
nãy giờ cô vẫn nghĩ không ra anh đang giở trò quỷ gì đây. Tài xế ngừng xe, đến
lúc cô bước xuống cảm thấy thật muốn bóp chết anh, anh sai người bỏ cô ở chỗ
quái quỷ nào đây - trước cửa một khu đất trống hoang vu mà xung quanh hoàn
toàn tối đen. Chiếc xe chở cô tới cũng vội vã lập tức rời đi, cô có chút sợ
hãi liền lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng lại là không ai nghe máy. Lúc cô
đang định tìm cách rời khỏi thì đèn ở đâu chiếu sáng từ mọi phía đến chói mắt,
cô phải dùng tay che mắt lại, đến khi thích ứng được lại nghe tiếng gió thổi
vù vù cực lớn phát ra từ phía xa, nhìn về hướng đó thì thấy một chiếc trực
thăng đang đáp xuống.
Cánh quay của trực thăng dừng hẳn, anh từ đó bước xuống, vẫn dáng vẻ uy phong
vốn có, từng bước từng bước tiến về phía cô, ánh sáng xung quanh như đang
chiếu rọi vào người đàn ông này, trong khoảnh khắc đó khiến người ta say mê.
Càng lúc càng gần cuối cùng anh cũng tới cạnh cô, đang định nắm tay cô kéo đi
thì liền bị tiểu nữ nhân này cắn một phát vào tay. Nhưng anh cũng không nhăn
nhó, cứ để vậy cho cô cắn, khi cô dừng lại thì lập tức ôm cô vào lòng:
"Xin lỗi, lại dọa em sợ rồi. Đi thôi." Cô cũng không bướng bỉnh nữa, để mặc
anh nắm tay kéo đi, hai người cùng lên trực thăng, đến lúc trực thăng lần nữa
rời khỏi mặt đất cô mới ghé tai anh mà hỏi:
"Anh là đang muốn đưa em đi đâu vậy?"
Anh đưa một ngón tay đến bên môi cô, rồi nói nhỏ: "Bí mật."
Vừa dứt lời, anh xoay người cô hướng ra ngoài cửa sổ, tay chỉ ra phía bên
ngoài: "Em nhìn đi có phải rất đẹp không?"
Cô nhìn cho đến ngẩn ngơ, chậm chạp đáp lại: "Phải đó, rất đẹp"
Bầu trời đêm huyền ảo có sao sáng, nhìn phía dưới lại vô ngàn ánh đèn nhỏ của
cả thành phố này, đúng thật là rất đẹp. Sau lưng cô có anh, được cùng anh ngắm
được sự đẹp đẽ này thật đúng là thời khắc đáng nhớ. Thấy cô quay lại nhìn anh
với ánh mắt có vẻ rất xúc động, anh bỗng búng trán cô một cái, cười nói:
"Mới bấy nhiêu thôi mà đã làm em hài lòng rồi sao. Đây chỉ là một phần nhỏ của
sự bất ngờ thôi. Sắp tới rồi."
"Sắp tới rồi?" Cô cảm giác được máy bay đang dần giảm dần độ cao, đến khi cô
nhìn xuống thì bị dọa cho hoảng, xung quanh toàn là nước, không lẽ anh định
đáp xuống biển sao.
Cho tới khi trực thăng lượn lờ rồi mở cửa ra cô mới biết suy nghĩ vừa rồi của
mình là điên khùng tới mức nào. Trực thăng không đáp xuống, nó cách mặt nước
khoảng 0.5m, anh nhảy xuống trước rồi liền bế cô xuống sau. Nơi họ xuống là
một cái bục tròn lớn nổi giữa hồ nước rộng, từ chỗ có một cây cầu dẫn vào bờ
được trang trí hoa và đèn nhìn rất lãng mạn, có một vật gì được đặt ở đó nhưng
lại bị che chắn lại. Còn ngay cái chỗ họ đang đứng cạnh bên là một chiếc bàn
ăn đã dọn sẵn thức ăn còn có cả nến, anh kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi lại lấy
tay bịt mắt cô lại, khẽ thúc giục cô:
"Mau đếm tới ba nào."
Cô cũng ngoan ngoãn nghe theo: "1...2...3", khoảnh khắc anh bỏ tay ra, mặt
nước tĩnh lặng xung quanh chợt trở thành màn bắn nước nghệ thuật đẹp mắt, lung
linh. Cô nhìn đến mức chăm chú mê say, đến khi quay lại sau lưng thì không
thấy anh đâu, chợt có tiếng đàn vang lên, thì ra vật bị che chắn đó là một
cây đàn piano và giờ anh đang ngồi tại đó đánh đàn. Cô từng bước đi tới, giờ
phút này nhìn anh điềm tĩnh đến lạ nhưng vẫn rất lôi cuốn.
Điệu nhạc này không lẽ là muốn dành cho bài hát kia, cô bước đến đứng tựa bên
cây đàn cất tiếng hát:
"Tiếng nhạc du dương
Anh vẫn đứng nơi đó. Ngắm nhìn dáng hình em đang ngân nga khúc ca nơi đó.
Những nốt nhạc cứ bay bổng, ánh mắt đắm say kia chỉ mãi thuộc về mình em.
Anh vẫn đứng nơi đó. Ngắm hình dáng hình em đang kéo đàn du dương.
Cánh hoa rơi. Rượu vang đỏ. Mọi thứ đều mang dáng hình em"
Hình như có một người thay thế giúp anh đàn thì phải, anh kéo lấy cô hai người
cũng khiêu vũ, mọi thứ cứ như trong một giấc mộng vậy, vừa rất huyền ảo lại
rất chân thật vì có anh đứng đây bên cạnh cô, cô bất giác đặt tay lên ngực
trái của anh, đúng vậy cô cảm nhận rõ được nhịp đập của trái tim anh. Lại là
một tiết mục hoa lệ, có pháo hoa bắn lên, xung quanh là sắc màu rực rỡ. Cô
nghe rõ ràng câu nói của anh dù có tiếng pháo hoa:
"Trăng trên biển là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng.
An Kỳ, đồng ý lấy anh có được không? Anh chính là nguyện dùng cả đời này chăm
sóc cho em, bảo vệ em, chỉ cần em cần anh sẽ xuất hiện. Tống Hạ Nhiên hay là
Tống An Kỳ cũng được, anh chỉ yêu mình em, yêu chính con người em. Em có muốn
đeo chiếc nhẫn này không?" Anh từ từ quỳ xuống lấy một chiếc hộp mở ra bên
trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.