Ngài J


Người đăng: machkhe23

Tan làm cô đứng trước cửa công ty đợi anh, cảm giác mọi chuyện đang diễn ra
khiến cô rất thoải mái a, công việc mới cũng khá thuận lợi còn có thể được gặp
anh mỗi ngày, cảm giác này nên hình dung như thế nào đây?

Tiếng còi xe của anh làm cô giật cả mình, lúc cô ngồi vào xe vẻ mặt còn rất
vui vẻ khiến anh có chút khó hiểu.

"Em là đang vui vẻ về cái gì?"

Cô quay sang nhìn anh, đúng là đối lập hoàn toàn với cô, mặt anh như có thêm
vài đường hắc tuyến, cô nhón người sang lấy tay duỗi duỗi bớt mấy đường đang
nhăn nhó trên mặt anh, giọng cô có chút châm chọc:

"Sao nào? Thấy em vui nên anh đâm ra khó chịu sao? Thật ích kỷ đó lão đại à."

Anh cầm lấy bàn tay cô, nghe rõ tiếng thở dài:

"Đúng rồi, đúng rồi là anh ích kỉ. Làm ra việc gì đó nên bây giờ tiếng xấu
vang khắp cả công ty rồi."

"Tiếng xấu?" Cô nhìn anh đầy ngơ ngác.

Anh gác tay lên trán rồi giả vờ nhắm mắt như không muốn trả lời cô. Đúng lúc
này có điện thoại gọi đến, sau cuộc điện thoại anh hé nửa mắt ra nhìn cô, thật
là tâm trạng của người nào đó như lại rơi vào trầm mặc. Anh đưa tay ra kéo cô
vào lòng, bàn tay nghịch mấy lọn tóc cô:

"Là ai gọi đến mà làm phu nhân phân tâm như vậy?"

Cô cũng thoải mái tựa vào lồng ngực anh, giọng có vẻ mệt mỏi:

"Là Rose gọi tới, cô ấy nói phải chuẩn bị cho buổi tuyển chọn gì đó nên tạm
thời sẽ không về nhà trong vài ngày tới, nhưng mà em thấy cô ấy chỉ có một
mình lại phải thích nghi ở một môi trường xa lạ như vậy, có thể sẽ rất vất
vả."

Anh xoa nhẹ đầu cô: "Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cũng không thể
nào cứ làm phiền em thế được. Cô ấy là đang trả lại cuộc sống riêng tư cho
chúng ta."

Cô khẽ thở dài, nghĩ lại có vẻ điều anh nói cũng không sai, ước mơ diễn tấu
trên một sân khấu lớn luôn là giấc mơ của cô ấy. Niềm kiêu hãnh đó, sự tỏa
sáng khi được tự tin làm điều mình thích đúng là rất tuyệt vời.

"Tiếng nhạc du dương

Anh vẫn đứng nơi đó. Ngắm nhìn dáng hình em đang ngân nga khúc ca nơi đó.

Những nốt nhạc cứ bay bổng, ánh mắt đắm say kia chỉ mãi thuộc về mình em.

Anh vẫn đứng nơi đó. Ngắm nhìn dáng hình em đang kéo đàn du dương.

Cánh hoa rơi. Rượu vang đỏ. Mọi thứ đều mang dáng hình em"

Cô thầm hát vài câu làm anh phải mở rộng tầm mắt, thật không ngờ giọng hát của
cô cũng rất tốt a, nghe rất nhẹ nhàng len lỏi.

Cô nhắm mắt hồi tưởng kể cho anh nghe: "Đây là bài hát do em và Rose cùng sáng
tác, một người kéo violon, một người đàn piano cùng thu âm vài câu hát, nhớ
lại lúc đó cảm giác rất tự do, thoải mái mà bày tỏ ra hết tâm tình của mình."

Vào lúc này, ở một nơi khác có một người cũng đang mở lại đoạn ghi âm đó mà
ngồi nhẩm theo. Tiếng kéo cửa làm cô ta giật mình vội tắt đi đoạn nhạc đó.

"Lại nghe bài nhạc đó, có lẽ cô không nỡ ra tay rồi?"

Cô vội vàng chạy lại nắm lấy tay ai kia nhưng vội vàng bị hất ra:

"J à, tôi không phải là không nỡ. Nhưng mà Ngài cho tôi thêm chút thời gian có
được không?"

Người nào đó lạnh lùng cũng không thèm nhìn sang cô, ngồi xuống ghế sofa. Như
theo một thói quen sẵn có, Rose trực tiếp ngồi xuống nền thảm, đầu tựa vào
chân của người kia, nhìn cô bây giờ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Người kia
cũng thuận theo mà vuốt lấy mái tóc tím dài của cô. Cô nhẹ giọng hỏi:

"Tiếp theo ngài muốn tôi làm gì?"

J đưa cho cô một lọ nước, cũng không đợi cô hỏi trực tiếp giải thích:

"Mỗi ngày cô cứ trực tiếp dùng nó như nước hoa, thuận thì có thể cho vào một
số vật dụng bên cạnh hắn, tiếp xúc càng nhiều tác dụng sẽ đến rất nhanh
chóng."

Cô chợt buột miệng thốt ra: "Cái này sẽ không gây tổn hại đến cơ thể của anh
ta chứ?"

Đáp lại cô chính là hành động vô cùng hung hăng, J ra sức dùng tay nắm chặt
lấy tóc Rose, kéo gương mặt cô sát lại gần hắn, khuôn mặt Rose đầy vẻ đau đớn
nhìn J qua một tấm mặt nạ bằng kim loại, giọng nói đầy tức giận: "Nên nhớ rõ,
cô chỉ là nô lệ, mà nô lệ thì không nên hỏi quá nhiều hay biết quá nhiều thứ.
Cô tốt nhất là chỉ nên làm theo lệnh của ta."

J quăng mạnh cô lại đó, rồi trực tiếp rời đi, sự phẫn nộ cũng như theo hắn ta
mà biến mất chỉ còn lại sự yên lặng. Khuôn mặt thật sự sau lớp mặt nạ kia cô
hoàn toàn biết rõ, chỉ là cô không thể chống chế, không thể vạch trần cũng
không thể nào còn đường quay đầu trở lại.


Yêu Nhầm Lão Đại - Chương #31