Người đăng: machkhe23
Cô mở một số tài liệu gần đây ra xem, đúng là có chút bất mãn mà, lại nhìn
xung quanh một số người thì đang tám chuyện, một vài người đang lướt web, chỉ
có vài người đang xem tài liệu gì đó. Cô nhấc điện thoại gọi cho anh nói bằng
giọng châm chọc với âm lượng khá lớn đủ cho đám người kia nghe rõ:
"Xem ra công ty anh đúng thật rất biết tuyển chọn những người tài giỏi...
Trong - lĩnh - vực - lười - biếng, toàn thích chơi những trò nhàn rỗi thì
phải."
Những người kia dừng mọi hành động mà nhìn về phía cô, cô gái này thật đúng
nhìn không ra miệng lưỡi lại có thể đanh thép khiến người ta có chút sợ hãi.
Cô cũng cố tình bật loa để xem anh trả lời ra sao:
"Tống tiểu thư, tôi chính là tuyển em vào để chỉnh đốn lại, không lẽ em còn
không rõ công việc của mình sao?"
Cô nở nụ cười đắc ý trên môi:
"Xem ra thì ngày hôm nay đúng là có rất nhiều thứ cần phải chỉnh đốn." Cô vừa
cúp máy xuống cũng thấy rõ biểu hiện lo âu của đám người kia, cô giơ lên một
xấp tài liệu lớn tiếng hỏi:
"Hợp đồng bàn bạc về vụ thu mua công ty Tiên Nham sao lại viết sai một số điều
khoản quan trọng như vậy, rốt cuộc ai phụ trách việc này?"
Một người đàn ông mập đeo kính tiến về phía cô, có vẻ anh ta đang cố hống hách
mà muốn vớt vát lại chút sĩ diện: "Cô Tống phải không? Hợp đồng này là do tôi
phụ trách, cô là thấy chỗ nào có vấn đề? Tôi đã làm qua rất nhiều loại hợp
đồng như thế này, không thể nào có sai sót được. Hay là cô đối với hợp đồng
này thật không am hiểu."
Cô đánh giá người này một lượt, hai tay đan vào nhau, cười lạnh với ông ta,
lời nói từ tốn:
"Ồ, ra là ông cho tôi không hiểu sao? Vậy đành nhờ ngài chỉ bảo giúp tôi từ
lúc nào mà điều khoản thu hồi vốn lại ghi chép như vậy, chẳng lẽ ngài cho rằng
công ty quá thịnh vượng nên có để mất vài số 0 đi cũng là không có ảnh hưởng
gì. Còn có bên thu mua từ lúc nào lại phải chịu nhường nhịn thêm một thời gian
như vậy, ông làm vậy là có giao tình riêng với bên kia hay sao? Há không phải
làm công ty mất đi một số quyền lợi, ngài nên giải thích với tôi sao đây?"
Tay ông ta cầm tập tài liệu mà run run, mặt mày bị dọa đến mức tái xanh. Chỉ
là một con nhóc sao có thể nhìn ra sai sót trong một khoảng thời gian ngắn như
vậy chứ. Ông đúng là nhận được một phần đút lót từ công ty kia để việc thu mua
tiến hành chậm thêm vài ngày, bây giờ bị phát hiện thật đúng là mất thể diện
còn có thể bị trách phạt từ phía trên. Ông nhìn người trước mặt, lập tức đổi
sang giọng nịnh hót:
"Cô Tống à, xem như bỏ qua cho tôi lần này được không? Tôi ngay bây giờ liền
đem chỉnh lý lại. Cô có thể đừng làm lớn chuyện tới tai ngài ấy có được
không?"
Cô gõ tay theo nhịp lên bàn, thầm suy nghĩ, mình chỉ là tạm thời ra oai cho
mọi người biết thực lực cũng không cần gây thêm thù oán, thôi thì cứ châm
chước trước vậy. Cô ngẩng đầu nhìn ông ta:
"Được rồi, xem như rút kinh nghiệm vậy, ông mau chỉnh sửa lại đi. Còn mọi
người tiếp tục làm việc đi cũng không cần bày ra bộ dạng sợ sệt đó, tôi chỉ
mong mọi người hiểu rõ, tôi chính là ngồi vào vị trí này bằng thực lực."
Chỉnh đốn một số tài liệu sai lệch đó làm cô mất cả một buổi trời, tới giờ ăn
trưa cũng không muốn lếch ra ngoài tìm thức ăn. Bên ngoài hình như có tiếng
xôn xao của mọi người thì phải, đột nhiên ồn ào như vậy không biết lại xảy ra
chuyện gì. Cánh cửa phòng mở ra, không phải mình cô đứng hình mà nhân viên
trong phòng cũng không phản ứng kịp. Đây là vị tổng tài cao ngạo nào đó sao,
nếu như họ nhìn không lầm thì trên tay anh đang cầm theo hai hộp cơm thì phải,
người mà anh ta tìm thì ai cũng có thể biết rồi, chính là cô Tống tiểu thư nào
đó. Anh dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn qua một lượt, đám người kia lập tức cúi đầu
không dám nhìn hay bàn luận nữa, anh tiến đến bàn cô, ngang nhiên kéo một cái
ghế ngồi xuống, bày ra từng thức ăn một trước mặt cô. Cô nhìn qua mọi người
rồi lại nhìn anh, cảm thấy khá bất ngờ còn chưa thích nghi kịp, tay cô chống
cằm nhìn anh chằm chằm. Anh quăng cho cô cái nhìn đầy khó chịu rồi nghiêm
giọng:
"Còn không phải vì người nào đó tới giờ cơm còn không dùng bữa sao?" Anh vừa
nói vừa gắp thức ăn đưa tới bên miệng cô, cô cũng vô cùng phối hợp ngoan ngoãn
ăn, bởi vì cô biết căn bản đừng nên chống đối người trước mặt. Một cảnh ngọt
ngào kia khiến người trong cả công ty như bị chấn động, họ thay nhau lan
truyền tin tức cho mọi người thậm chí còn có ảnh chụp lén đi kèm.
Cô đá nhẹ vào chân anh: "Anh không biết làm thế này em sẽ bị mọi người đánh
giá nữa sao?"
Anh như cố ý lớn tiếng để mọi người nghe thấy: "Là phu nhân của anh ai dám
đánh giá em nữa chứ? Trừ anh ra thì không có ai cả."
Cô đỏ mặt, cắm cúi mà ăn.
Mọi người truyền nhau dòng tin tức bát quái:
(1)Tống tiểu thư thật ra là phu nhân chủ tịch, tôi có nghe nhầm không?
(2)Tổng giám đốc cưng chiều vợ vô hạn
(3)Cô Tống đó thật có thực lực sao? Hay là vào đây để quản chồng cho tốt.
(4)Nghe ra thật sự có năng lực, tôi ở phòng tài chính bên cạnh nghe cô ấy
thanh trị cả phòng mà phát run
(5)Tốt nhất không nên đụng tới phu nhân...
(6)Vậy là hội chị em trong công ty hết hi vọng thật rồi sao?
(7)Không nghĩ đến chủ tịch lại là kiếp thê nô