Người đăng: machkhe23
Cô về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối, một màu đen bao trùm nơi đây, mọi thứ
tĩnh lặng đến mức đáng sợ, cô cũng không muốn bật đèn lên mà đi thẳng đến sofa
nơi phòng khách. Cởi bỏ áo khoác, vứt giày lung tung rồi nằm dài ra đó, không
hiểu sao cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô lại bắt đầu nghĩ đến ngày mai mình sẽ
được tự do khi trốn khỏi anh,rồi lại tự hỏi nếu anh không tìm ra cô thì sẽ sao
nhỉ, sẽ tức giận chăng hay là chẳng quan tâm gì vì cô cũng chỉ là một thứ quá
nhỏ nhoi trong bộ sưu tập đầy phong phú của anh. Cô đưa tay cầm lấy mặt dây
chuyền kia rồi cười lạnh, cái gì mà ổ khóa và chìa khóa cái gì mà không được
sự cho phép của anh thì cô không được rời khỏi, hừ đều là giả dối. Cô muốn
giật mạnh nó ra rồi quăng nó đi nhưng cuối cùng lại không nỡ, cô cứ thấy bản
thân vô cùng mâu thuẫn, cô muốn gì cũng không rõ, cô cứ nghĩ ngợi rồi thiếp đi
lúc nào không hay biết.
Cô bỗng thấy mình đang chạy không ngừng trong một khu rừng đầy sương mù, có
tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, cô chạy mãi đến một vách đá thì ngừng lại,
đã đến đường cùng, người phía sau đã đuổi đến nơi, không ngừng gọi to tên cô,
khuôn mặt kia cũng dần hiện rõ sau màn sương mờ mịt, thì ra là anh. Nhưng anh
đang cầm một khẩu súng chĩa về phía cô, ánh mắt anh vô cùng dữ tợn, anh hét
lớn: "Tôi phải giết chết em, em dám rời khỏi tôi sao, em chỉ có con đường
chết." Giây phút anh nổ súng cũng là lúc cô giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng
kia, mồ hôi ướt đẫm áo cô, cô còn nhớ rõ gương mặt kia trong mơ, vô cùng lạnh
lùng và tàn nhẫn. Đúng lúc cô đang còn đang sợ hãi, một tiếng động vang lên từ
phòng bếp làm cô giật mình, cô nhìn vào trong thì thấy có ánh đèn, nghĩ là có
trộm vào nhà nên vội cầm lọ hoa thủy tinh từ từ tiến vào trong, lúc nhìn thấy
anh đang loay hoay ở đó, cô cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi nghĩ là
có trộm vì nếu lấy của cải thì chẳng ai vào nhà bếp cả. Anh vẫn quay lưng làm
gì đó mà chưa nhận ra sự xuất hiện của cô, anh xoay người lại khi thấy cô đứng
đó anh có chút giật mình. Trên tay anh cầm một túi chườm ấm nhỏ, anh tiến đến
bên cô muốn đưa thứ đó lên mặt nhưng bị cô tránh né, anh nhẹ nhàng xoay khuôn
mặt cô lại đặt túi chườm lên chỗ cằm sưng đỏ, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ:
"Vốn định để em ngủ nhưng đã đánh thức em rồi, có còn đau không?" Anh chậm rãi
xoa nhẹ vào môi cô, vẻ mặt vô cùng tập trung như sợ làm cô đau, cũng phải thôi
vết thương đều do anh gây ra mà, cô không cho phép bản thân mình lại xiêu lòng
vì những hành động giả vờ này của anh, dứt khoát đẩy tay anh ra, anh chỉ nhìn
cô thở dài mà không hề nổi cáu, giọng nói cũng rất mệt mỏi: "Lúc nãy là tôi
không đúng, em đừng chơi trò giận dỗi nữa." Cô vốn muốn xoay người ra ngoài,
không thèm để ý đến con người này nữa, anh chợt cầm lấy tay cô:
"Tôi đói rồi, em nấu chút gì đó được không?"
Cô nhìn anh, rồi lại nghe cái âm thanh phát ra từ bụng ai kia thật không chịu
nổi mà, cô đi thẳng lại tủ lấy ra gói mì cùng vài thứ rau củ. Anh ngồi xuống
ghế nhìn ngắm cô bận rộn bên bếp mà cảm thấy vô cùng vui vẻ, loay hoay một lúc
cô bưng ra một đĩa mì xào đặt trước mặt anh: "Xong rồi, anh cứ từ từ mà ăn,
tôi đi ngủ đây."
Anh cũng không cho cô cơ hội bỏ chạy, lập tức kéo cô ngồi vào lòng mình, rồi
thản nhiên ăn mì, cô muốn đẩy anh ra nhưng khi nhìn dáng vẻ anh ăn ngon như
thế lại không đành lòng, cô nhìn anh một lúc lâu cho đến khi bị anh nhìn lại
thì liền quay mặt đi, anh giơ tay lấy một miếng rau nhỏ còn dính trên mặt cô,
giọng nói anh dịu dàng vô cùng: "Lâu rồi anh không thấy ngon như vậy, khi nào
rảnh thì nấu ăn cho anh được không, An Kỳ, anh thật sự rất cần em."
Cô cố tình như không nghe thấy, nhưng trái tim cô lại thấy khó chịu nữa rồi,
anh đừng có lúc nóng lúc lạnh như vậy chứ, cô thật sự thấy rất mệt mỏi khi
phải cố phán đoán tâm tư của anh. Anh muốn hôn vào má cô liền bị cô đẩy ra,
một mạch đi thẳng lên lầu bỏ lại anh ngồi đó. Anh nhìn theo dáng người cô mất
dần mà nhớ lại đoạn ghi hình trên xe vừa rồi, sở dĩ Tử Ngôn lại dễ dàng đưa
điện thoại cho cô cũng vì mọi thứ đều có sự giám sát của anh thông qua camera
trên xe. Cuộc điện thoại đó của cô làm anh thật sự thấy bận tâm, dù không nghe
thấy cô nói gì chỉ nhìn được hành động bí ẩn kia làm anh khó lòng biết được cô
muốn làm gì, nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ làm ra điều gì đó mà anh khó lòng
chấp nhận được, anh sẽ chờ xem cô sẽ làm gì ngu ngốc nữa đây khi cô chưa biết
bản thân cô nhỏ bé và không tự lượng sức tới mức nào, dù sao thì cô cũng sẽ
chịu thua trong trò chơi này thôi, mọi thứ chỉ còn là vấn đề thời gian.