Người đăng: machkhe23
Mặt cô lúc này đã đỏ ửng vì say, cô ngước nhìn người vừa mới lên tiếng, hình
ảnh có chút thân quen lại có chút mờ ảo, nhưng với giọng nói vừa rồi nếu không
nhầm chính là anh. Cô nhếch mép cười rồi làm lơ đi, lại quay sang nói cười với
người bên cạnh. Mặt anh ngày càng có nhiều hắc tuyến, anh siết chặt tay cô làm
cô nhăn nhó vì đau, giọng nói gằng từng chữ: "Mau theo tôi về nhà. Em hôm nay
đúng là ăn phải gan hùm rồi."
Cô cố gắng gỡ tay mình ra nhưng vô ích, Gia Minh lúc này cũng không thể ngó lơ
được nữa, anh ta đứng dậy giữ tay kia của cô lại:
"Nếu cô ấy đã không muốn thì đừng ép buộc." Hứa Dương gạt mạnh cánh tay đó ra,
kéo cô vào lòng anh:
"Anh không có tư cách gì xen vào chuyện của chúng tôi cả."
Lúc này Gia Minh im lặng hẳn, câu nói kia làm Gia Minh sững lại nhưng khi anh
vừa quay người chuẩn bị rời khỏi đó thì Gia Minh lại lên tiếng: "Vậy còn anh
có tư cách gì để quản cô ấy? Anh lại muốn cô ấy có cùng số phận với Gia Tuệ
sao?"
Hứa Dương dường như bất động sau câu nói đó, rồi bất ngờ buông tay cô ra, xoay
người lại giáng một cú đấm vào mặt Gia Minh, anh chỉ thẳng vào người đó mà lớn
tiếng:
"Đừng nhắc đến cái tên đó, cậu đừng nên đi quá giới hạn, đừng khiến tôi phải
ra tay với cậu." Anh lại quay người kéo cô đi, cô có phần bất ngờ trước tình
huống vừa rồi, cô chưa từng thấy anh mất kiểm soát như vậy, nhưng mà nếu lúc
nãy theo cô nghe được thì cái tên Gia Tuệ kia là sao chứ, mà cùng số phận với
cô ta thì sẽ như thế nào?
Bất ngờ, cô cảm thấy môi mình bị cắn lấy rất đau, nhìn lại thì ra anh đã đưa
cô lên xe từ khi nào và giờ lại ra sức chiếm lấy đôi môi cô một cách điên
cuồng. Cô cảm thấy có vị tanh của máu, bờ môi cô hoàn toàn đau rát, cô dùng
hết sức chống cự lại bị anh giữ chặt lấy cằm vô cùng mạnh bạo. Đến khi anh rời
khỏi đôi môi đó cũng là lúc cô dành cho anh một cái tát vô cùng đau đớn, trong
cô cũng tràn đầy tức giận:
"Tôi không phải là người tự nguyện cho anh chà đạp hay đùa giỡn như những
người phụ nữ kia." Anh đưa tay lau máu dính trên môi, lần nữa lại bóp chặt cằm
cô ép cô nhìn thẳng anh:
"Cô nghĩ mình là gì chứ? Cô rất thanh cao sao? Vừa vắng bóng tôi đã ve vãng
người đàn ông khác. Tống thị có thể trở lại như hôm nay là nhờ có tôi, còn cô
chính là phần quà cảm ơn dành cho tôi, tốt nhất cô nên an phận đi." Anh chỉnh
lại quần áo, rồi lại kêu một người vào trong xe mà căn dặn:
"Tử Ngôn, chuyện tôi kêu anh chuẩn bị thế nào rồi?"
Người kia trông rất lạnh lùng, từ lúc vào trong xe cũng không nhìn đến cô, anh
ta làm cô liên tưởng đến các đại ca xã hội đen trong phim vậy, giọng nói anh
ta trầm thấp:
"Đã xong hết rồi, lát nữa anh chỉ cần đến đó gặp mặt là được, thưa Lão Đại."
Cô nghe mà giật cả mình, người kia vừa gọi anh là Lão Đại hay sao, chẳng lẽ
anh thật sự dính líu đến thế giới hắc đạo, mà cũng có thể chỉ là do cô suy
nghĩ quá nhiều vì nó chắc chỉ là một danh xưng cho oai phong thôi."
Anh gật đầu, rồi chuẩn bị rời khỏi xe, trước khi đi lại nhìn qua cô rồi nói:
"Tử Ngôn sẽ đưa cô về nhà. Tôi còn có việc."
Tiếng cửa xe đóng lại cũng là lúc tâm trạng cô hoàn toàn được trút ra, cô cũng
không để ý đến người kia, ngồi ôm gối co ro mà buồn tủi, không phải cô muốn
yếu đuối như lúc này nhưng những lời anh nói làm cô thấy lòng tự tôn của mình
hoàn toàn bị chà đạp, thì ra anh thật sự xem cô như những tình nhân khác, đúng
như anh nói Tống thị là anh đã cứu vớt về nhưng anh không nghĩ đến chính tay
anh cũng là người rắp tâm vùi dập nó trước đó. Cô cảm thấy thật nực cười khi
nghĩ đến mình là một món quà gì đó, lại càng nhủ lòng đừng rung động lần nào
nữa bởi vì anh không dành tình yêu gì cho cô cả, mọi thứ chỉ là một trò chơi
mà anh là người tạo ra nó. Bầu trời đêm thật u tối mờ mịt không có cả một ánh
sao, cô cảm thấy tương lai của mình cũng hoàn toàn không có một tia sáng nào
cả, cô không biết bản thân mình phải làm gì, làm gì mà có thể thoát khỏi con
người này, chỉ có tránh xa anh cuộc sống của cô mới có thể trở về bình yên. Cô
chợt nhớ ra gì đó, mở lời mượn điện thoại của người tên Tử Ngôn, anh ta cũng
không nghi ngờ gì mà đưa cho cô. Cô thầm vui mừng bấm liền một dãy số, giọng
nói đầu dây kia rõ ràng cũng rất vui mừng:
"Hạ Nhiên, cậu biến đi đâu vậy hả? Tớ nhớ cậu đến chết rồi."
Cô cố gắng nói hết sức nhỏ: "Nghe kĩ đây, bây giờ khoan nói gì đã, hãy đọc kĩ
tin nhắn chút nữa tớ gửi đến, đừng nói chuyện này với bất cứ ai." Nói xong cô
liền tắt máy, rồi chăm chú nhắn tin gửi đi:
"Tìm cho tớ một chỗ ở mới khó ai biết đến, mai đến công ty chờ tớ, cố gắng đưa
tớ rời khỏi đó một cách bí mật nhất, hãy giúp tớ. Đừng nhắn trả lời lại cũng
đừng nói cho bất cứ ai biết. Yêu cậu, mai gặp.