Người đăng: yamisama
Mặt biển tĩnh lặng,bầu trời xanh trong vắt lúc này có 1 con yêu linh hình thể
khổng lồ đang bay với tốc độ siêu nhanh,nơi con yêu linh này bay ngang không
trung như bị xẻ làm đôi ngay cả mặt biển cũng chấn động dạt ra 2 bên,những yêu
linh cấp thấp nơm nớp lo sợ lặn xuống biển sâu không dám trồi lên mặt biển,mà
phương hướng con yêu linh này đang bay tới chính là Đảo Đầu Lâu.
Con yêu linh này thể hình to lớn,có 3 cái đầu gồm sói,bằng và sư cùng chung 1
thân,cơ thể như hổ báo với bộ lông đen ngòm trên lưng còn mọc 2 cái cốt sí
khổng lồ,phía sau còn có đuôi dài như giao như loan.
Yêu linh hình thể khủng bố kia bay đến bầu trời phía trên không gian Đảo Đầu
Lâu rồi dừng lại,nó vỗ đôi cốt sí dữ tợn làm không gian tạo nên những gơn sóng
quét ngang khiến ca bầu trời như bị chia đôi.
ở phía trên con yêu linh khủng bố kia có thể thấy rõ bóng dáng của 1 nam
tử,nhân loại này mặc cẩm bào tay chắp phía sau lưng,dáng đứng tuy bình thường
nhưng mang phong phạm của 1 bậc đế giả,giống như trung tâm của cả vùng không
gian,hình bóng tuy nhỏ bé nhưng lực lượng cùng khí thế mà hắn phát ra khiến
người đối diện cũng phải quỳ xuống ngước lên ngưỡng mộ cùng sùng kính.
Trên gương mặt nam tử này mang 1 chiếc mặt nạ chỉ che nửa gương mặt,trên mặt
nạ vẽ 1 hình bông hoa 7 màu cực kì yêu tà,phía bên dưới có thể nhìn thấy gò
mũi cùng đôi môi của hắn. Điều đặc biệt nhất của nam tử này chính là đôi mắt,1
đôi mắt đen kịt thâm thúy ẩn bên dưới chiếc mặt nạ nhìn xuyên qua không gian
trước mặt như thể không có gì có thể ngăn cản tầm mắt của hắn.
-“Sắp được rồi,nhật thực lần tiếp theo ta sẽ giải phóng các ngươi ra,những tôi tớ của chúa tể vĩ đại,hãy sẳn sàng trở lại thế giới này để phục vụ cho ngài”.Âm thanh đạm mạc bình thản phát ra từ đôi môi mỏng của nam tử mang mặt nạ,lời nói lúc đầu còn bình thản nhưng khi nhắc tới từ chúa tể thì giọng hắn trở nên run run,trong đôi mắt cũng không giấu nổi vẻ sùng kín cùng cuồng nhiệt…
Bên trong làn ma vụ tối đen mờ mịt,lúc này Du Phàm đang di chuyển với tốc độ
cực nhanh lao thẳng về phía trước.Trong tâm thần của Du Phàm như có 1 giọng
nói thôi thúc hắn tiến lên càng ngày càng mạnh mẽ,dường như tiếng nói xuyên
việt thời gian truyền đến tai của Du Phàm bảo hắn tiến về phía trước,nơi có
nguồn sáng duy nhất trong không gian tối tăm mịt mờ.
Chạy được 1 lúc lâu cuối cùng Du Phàm cũng rời khỏi làn ma vụ đen kịt,vì ở
trong bóng tối quá lâu lúc này gặp được ánh sáng nên Du Phàm phải đưa tay che
mắt lên 1 lúc lâu mới nhìn rõ được.
Cảm giác ấm áp khiến Du Phàm sững sờ,ánh sáng ở đây dịu nhẹ như vuốt ve da
thịt hắn,dường như nó mang lại cho tâm thần Du Phàm 1 cảm giác rất đặc biệt
mặc dù hắn không biết cảm giác đó là gì.
Đập vào mắt Du Phàm chính là 1 khu di tích mang phong cách cổ lão,bên ngoài
bốn phía có 4 tòa tế đàn cổ sưa như trải qua vô tận tuế nguyệt,4 tòa tế đàn
này lại đang điên cuồng thôn phệ ma vụ ở bên ngoài sau đó truyền vào khu trung
tâm.
Ở trung tâm khu di tích chính là 1 tòa tế đàn lớn hơn 4 tòa ở bên ngoài đang
bay lơ lửng trên không trung,mà thứ ánh sáng thần thánh mà Du Phàm thấy được
phát ra từ tòa tế đàn to lớn kia. Đây cũng chính là điểm cuối cùng của ma khí
truyền từ 4 tòa tế đàn xung quanh,ma khí đen kịt dường như không hề ảnh hưởng
đến tiên quang mà chậm rãi trôi vào bên dưới tế đàn.
Du Phàm liếc nhìn xuống bên dưới tế đàn thì quả nhiên hắn nhìn thấy quả trứng
của mình đang điên cuồng cướp đoạt lực lượng của ma khí vận chuyển đến tế đàn
trung tâm,ma khí đi qua bị nó hấp thu hết gần 9 phần chỉ còn lại chừng 1 phần
sót lại di chuyển đến bên dưới tế đàn.
Du Phàm tò mò nhìn quả trứng,hắn không hề biết gì về lai lịch của quả trứng
nhưng hắn thấy bộ dáng điên cuồng thôn phệ ma khí của nó cũng đã đủ chứng minh
nó bất phàm,chuyến đi điên cuồng này của hắn cũng không lãng phí.
Từ lúc Du Phàm bước vào trong khu tế đàn này thì tiếng gọi hắn liền biến mất
nhưng quang mang phát ra từ tế đàn lại sáng hơn bao giờ hết. Cuối cùng quang
mang mộng huyễn lóe lên 1 cái chói mắt khiến Du Phàm phải nhắm chặt 2 mắt của
mình lại.
Tuy nhắm mắt nhưng Du Phàm lại phát hiện được sự thay đổi của cơ thể mình,hắn
cảm thấy cơ thể như được chậm rãi lột xác,sự thoải mái toát ra từ linh hồn lẫn
thể xác khiến Du Phàm không nhịn được rên nhẹ lên “ aizzzzz… đã quá aizzzz…”.
Hắn không hề phát hiện rằng bên ngoài cơ thể hắn cũng thay đổi rõ rệt,nước da
vốn trắng bệt ẩn chứa ma khí lúc này đã trở nên trắng nõn hồng hào,ngay cả mái
tóc màu bạc trên đầu hắn cũng phát ra ánh sáng chói mắt rồi từ từ dài ra đến
tận gót chân hắn mới ngừng lại.
Du Phàm mở mắt ra liền nhìn thấy mái tóc dài màu bạch kim chói mắt của
mình,hắn sửng sốt hồi lâu phải nhờ thứ đột ngột xuất hiện trước mắt mới khiến
hắn hồi hồn.
Du Phàm trợn mắt há mồm nhìn 1 bóng dáng xinh đẹp bước ra từ trong tế đàn,sau
đó lướt trên ánh sáng mộng ảo bay đến trước mắt hắn giống như 1 nàng tiên hạ
phàm mang vẻ đẹp huyễn lệ mà chói mắt.
Càng làm Du Phàm rung động hơn là vẻ ngoài của bóng dáng ấy,hình bóng như nhân
loại với mái tóc dài chấm đất,mái tóc màu vàng nhạt tỏa ra thứ quang mang mộng
ảo như 1 dòng sông thời gian mang vô tận tang thương và tuế nguyệt,trên đầu
tóc mang 1 chiếc vương miệng được kết bằng những chiếc lá bạc,gương mặt trắng
nõn với đôi mắt như 2 khỏa bảo thạch trong suốt, đôi môi màu vàng gợi cảm và
sóng mũi cao cao,trên trán nàng còn có 1 khỏa bảo thạch màu vàng.Phía bên dưới
nàng ta mặc 1 chiếc váy áo tựa như nữ thần,váy dài màu vàng nhạt bao bọc cơ
thể cân xứng,đuôi váy dài quá chân xõa tung bay trong không gian khiến cả
người càng thêm vẻ mỹ lệ.
Du Phàm ngẩn ngơ nhìn hình bóng xinh đẹp đó đến xuất thần,tuy rằng nàng ta
đứng trước mặt hắn nhưng lại giống như xa cách hàng tỷ dặm,dường như nàng ta
đến từ một nơi nào đó trong quá khứ chứ không phải thời không này,bóng hình
xinh đẹp choáng ngơp cả không gian nhưng lại có cái gì đó không thích
hợp,dường như bị không gian này bài xích nàng ta.
Bóng hình xinh đẹp đó mỉm cười nhìn Du Phàm,nụ cười tuyệt đẹp nhưng lại có nét
gì đó xa xăm lạ lẫm,ánh mắt giống hai khỏa bảo thạch như xuyên qua vô tận năm
tháng ngay cả giọng nói cũng nhuốm đậm nét màu thời gian nói với Du Phàm:
-“Xin chào,ta là Thời Quang Tiên Tộc,ở Thiên Giới bọn ta còn được gọi là những kẻ điều khiển thời gian,chắc hẳn ngài cũng đang nghi ngờ vì sao ngài gặp được ta ở đây có đúng không”
Du Phàm không đáp gì mà ngơ ngẩn gật gật đầu,hắn nhìn chằm chằm vào kẻ tự xưng
là Thời Quang Tiên hay chủng tộc điều khiển thời gian kia nhưng chưa hề nghe
được có chủng tộc nào như thế,chỉ duy nhất về Thiên Giới thần bí thì lão gia
tử có kể cho hắn nghe vài lần.