Người đăng: yamisama
Ngọn Giác Phong,Đầu Lâu Đảo.
Ma vụ lượn lờ dày đặt che phủ cả bầu trời,dường như có 1 bàn tay hắn ám nào đó
đang thao túng không khí cả hòn đảo,ánh sáng đã không còn tồn tại trên đảo đầu
lâu nữa mà thay vào đó là bóng đêm tịt mịt.
-“ Xoạt xoạt”. tiếng xé gió vang lên kèm theo 1 bóng đen vụt nhanh hướng tới đỉnh ngọn Giác Phong làm ma khí xung quanh bị tạt hẳn sang 2 bên.Từ hình bóng của bóng đen cũng có thể nhìn ra đây là 1 yêu linh phi cầm khổng lồ,phía trên con yêu cầm này còn có vài bóng người đang đứng,xung quanh những người này còn tồn tại 1 quang tráo màu xah nhạt ngăn chặn ma vụ tiếp cận.
Bóng con yêu cầm vụt thoát ra khỏi ma vụ bay lên khoảng không,ở nơi đây bầu
trời quang đãng,mây trắng bay lượn lờ cùng với ánh nắng ấm áp đối lập với tầng
ma vụ âm trầm khủng bố phía dưới kia.
Ở chính giữa thiên không này sừng sững 1 ngọn núi màu đen tím tràn ngập cảm
giác thần bí,làm cho người ta nhìn vào nó chỉ lâu thêm 1 khoảnh khắc cũng sẽ
dễ dàng bị nó trầm mê,tâm thần cũng bất giác trở nên cuồng loạn,đó cũng chính
là đỉnh của ngọn Giác Phong.
-“ Chúng ta sắp tiếp cận đỉnh núi rồi,ta sẽ đối phó với Hoắc Quang,các ngươi hãy theo kế hoạch mà hành động”.
Tiếng nói phát ra từ 1 người trên lưng yêu linh phi cầm kia,nhờ vào ánh sáng
ấm áp của bầu trời có thể nhìn thấy rõ đây là 1 siêu cấp đại mĩ nữ dáng người
nóng bỏng,mi mục như họa,mái tóc màu xám bạc uốn xoăn thả tự nhiên sau
lưng,đây chính là đường chủ của hội Hoa Hồng Đen-Lâm Bá Lan.
Lâm Bá Lan sau khi chia tay Du Phàm thì lập tức chạy đến tụ họp với người của
nàng,sau đó cùng với 4 vị trưởng lão của Hội Hoa Hồng Đen cưỡi yêu linh phi
cầm tiến lên trên đỉnh của ngọn Giác Phong.
-“Được,tên Hoắc Quang kia tuy thanh danh trong giới Linh Hoàng không nổi bậc nhưng thực lực lại cực kì cường hãn,Lâm Đường chủ hãy cẩn thận”.
Một tên đứng kế bên Lâm Bá Lan mở miệng đáp lời,thân hình gầy như que củi được
bọc trong 1 bộ áo choàng rộng thùng thình,gương mặt âm u thêm hình xăm bông
hoa màu đen yêu dị ngay má trái càng làm hắn ta thêm khủng bố,đây chính là 1
trong 4 vị trưởng lão Hắc Kính.
Ba người còn lại tuy không nói gì nhưng cũng liếc nhìn Lâm Bá lan,họ chính là
Hắc Ảnh,Hắc Tử và Hắc Yên 3 vị trưởng lão còn lại của hội Hoa Hồng Đen trong
lần thực thi nhiệm vụ lần này trên đảo Đầu Lâu.
Lâm Bá Lan nhìn thoáng qua 4 vị trưởng lão rồi khẽ gật đầu,phải biết ở hội Hoa
Hồng Đen chức vụ trưởng lão hàng chữ Hắc thì phải thực lực cùng uy tín vô cùng
cao trong hội, nhiệm vụ lần này lại trực tiếp phái ra 1 đường chủ cấp Linh
Hoàng cùng 4 vị trưởng lão cấp Linh Vương trực tiếp thi hành chứng tỏ tầm quan
trọng của thứ mà Hội Hoa Hồng đen đang nhắm tới trên đảo.
Lâm Bá Lan đứng trên yêu cầm,những cơn gió thổi sượt qua gương mặt xinh đẹp
của nàng làm mái tóc xám bạc phía sau tung bay tạo nên 1 khung cảnh đẹp đẽ
động lòng người.Nàng liếc mắt nhìn ma vụ âm trầm phía dưới ngọn núi,trong lòng
có vài phần lo lắng cho cái tên nam nhân tóc bạc đang chiến đấu ở dưới
kia,không biết hắn có gặp nguy hiểm hay là không nữa?
Nghĩ tới đây bất giác Lâm Bá Lan nở nụ cười,dưới ánh nắng chói chang gương mặt
mỉm cười của nàng càng tôn thêm phần diễm lệ.Nhưng sau đó gương mặt của nàng
dần dần cứng ngắt nụ cười càng ngày càng khó coi,nàng Lâm Bá Lan đường đường
là 1 vị cường giả Hoàng cấp,là đường chủ đại danh đỉnh đỉnh lại đi thích 1 tên
tiểu nam nhân chỉ mới đạt đến cấp Linh Soái.
Nghĩ đến đây nội tâm Lâm Bá Lan cực kì xoắn sít,có chút chờ mong vui sướng lại
có chút oán hận,sau đó mặc kệ tất cả giương đôi mắt kiêm định của mình nhìn
vào đỉnh núi màu đen trước mặt,lúc này đây nàng không có thời giờ để tâm đến
chuyện tình cảm nữa mà phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ trước mắt.
Bốn vị trưởng lão bên cạnh nhìn biểu cảm trên gương mặt của Lâm Bá Lan lúc thì
vui mừng,lúc thì khốn khổ,rối rắm…đủ loại biểu cảm trên gương mặt của vị đường
chủ siêu cấp thiên tài này làm trong lòng bọn họ cực kì nghi hoặc,không biết
có chuyện gì mà làm cho 1 cường giả cấp Linh Hoàng phải có biểu tình như
vậy,trong lòng họ tự nhủ chắc có lẽ do áp lực trận chiến sắp tới.
-“Rầm rầm”. Bóng dáng con yêu cầm đậu lên trên đỉnh của ngọn giác phong,Lâm Bá Lan cùng 4 vi trưởng lão của hội Hoa Hồng Đen nhảy lên trên đỉnh núi,sau đó 4 người chia ra nhắm 4 hướng khác nhau mà chạy đi.
Liếc mắt nhìn xung quanh đỉnh núi tương đối là bằng phẳng,thỉnh thoảng có
những đám mây trắng lơ lửng bay lượn lờ xung quanh làm khung cảnh càng thêm
thần tiên mộng ảo.
Lúc này,trên 1 tế đàn nằm ở trung tâm đỉnh núi có 1 nam tử đang khoanh chân
ngồi tỉnh tọa,nam tử này độ tuổi chừng trung niên,gương mặt nhẳn nhụi có chút
tái nhợt,mái tóc dài màu đen xỏa tung ở sau lưng.Ngay lúc mà Lâm Bá Lan cùng 4
vị trưởng lão Hội Hoa Hồng Đen bước lên đỉnh núi thì nam tử trung niên này
liền tỉnh lại,đôi mắt đầy hàn quang khiếp người chỉ cần liếc qua cũng làm cho
con người ta cảm thấy lạnh lẽo,hắn giương đôi mắt nhìn về phía Lâm Bá Lan đang
phóng đến đây sau đó từ từ đứng dậy.
Lâm Bá Lan lao đến chỗ tế đàn ở giữa giác phong thì dừng lại,nàng bình tĩnh
ngước mắt nhìn nam tử đứng trên tế đàn,trên môi nở 1 nụ cười mê hoặc chúng
sinh nói:
-“Hi hi…đây có phải HOắc Quang đại nhân đại danh đỉnh đỉnh của Ám Hội không,tiểu nữ Lâm Bá Lan xin được thỉnh giáo”.
Nam tử trung niên tên Hoắc Quang đứng trên tế đàn gương mặt bình tĩnh nhìn
xuống Lâm Bá Lan,nhìn thấy nụ cười cực kì vũ mị của nàng nhưng 2 mắt hắn không
hề có chút nào gọi là kinh diễm,mà giọng nói khi hắn thốt ra cũng cực kì không
có xúc cảm:
-“Nơi đây không phải là nơi ngươi có thể đến,mau gọi người của ngươi cút khỏi đây nếu không giết không tha”.
Nhưng chưa đợi cho hắn nói xong thì từ 4 hướng của đảo Đầu Lâu hiện lên 4 cột
quang mang màu đen phá không chiếu thẳng đến đỉnh ngọn Giác Phong,mà hắc quang
này xuyên qua ma vụ chiếu thẳng vào 4 tấm kính được dựng 4 phía đỉnh núi,ngồi
phía dưới 4 mặt kính này chính là 4 vị trưởng lão của hội Hoa Hồng Đen lúc
nãy.
Ở 4 nơi trên đảo Đầu Lâu,cũng chính là khởi nguồn của luồn hắc quang này chính
là 4 cái ma pháp trận,mà trong mỗi ma pháp trận này gồm có 10 người của Hội
Hoa Hồng Đen đang dùng linh hạch cực kì kinh người duy trì pháp trận,làm hắc
quang xuyên suốt chiếu đến đỉnh núi.
Hoắc Quang gương mặt khó coi liếc nhìn hắc quang chiếu đến,sau đó liếc mắt
thấy tế đàn dưới chân mình đang dần dần phát sáng thì gương mặt càng ngày càng
âm u, hắn âm lãnh nói với Lâm Bá Lan đứng đằng kia:
-“Lũ hoa yêu các ngươi cũng không khỏi quá phận,ngay cả đồ của Ám Hội cũng dám nhúng chàm”.
Lâm Bá Lan vẫn mỉm cười yêu mị như cũ,bàn tay trắng nõn sờ sờ đầu Tam Nhãn Âm
Nha đậu trên bờ vai mình mở mịêng đáp trả:
-“Nơi này vốn là vô chủ,cớ làm sao lại là vật túi của Ám Hội ngài rồi,công lực sư tử ngoạm của Ám Hội không khỏi có chút quá lớn đi”.