Người đăng: yamisama
Ngày hôm nay,bầu trời tối đen,ma khí trên đảo tụ tập trên Đảo Đầu Lâu dày đặt
nhất trong 3 năm qua làm nó đã quỷ dị nay càng thêm âm trầm khủng bố.
Ngọn Giác Phong trơn nhẵn đen kịt giống như sừng của 1 loài ác quỷ khủng bố,nó
đâm thẳng xuyên qua tầng mây,xung quanh ngọn núi là ma vụ mịt mờ.Ngọn núi nằm
giữa 1 cái hồ do nhiều nhánh sông nước chảy xiếc tụ về,xung quanh có 10 cây
cầu bắc ngang sông,tương ứng với 10 cánh cửa để vào Giác Phong.
Mỗi thí luyện giả sẽ đi qua 1 trong 10 cánh cửa để leo lên Giác Phong,mỗi cánh
cửa sẽ chỉ còn 1 người sống sót cuối cùng leo lên được đích.Chủ yếu dựa vào
thực lực cùng may mắn,có cánh cửa chỉ có 1 thí luyện giả không cần chiến đấu
cũng có thể lên đỉnh Giác Phong,cũng có cánh cửa tụ tập phần đông thí luyện
giả,cuối cùng phải chiến đấu sống còn để chọn ra người duy nhất sống sót.
Lúc này đây,lục tục co nhiều bóng người vượt địa hình đi tới bên dưới ngọn
núi,sau đó cảnh giác lựa chọn cánh cửa cho bản thân,chuẩn bị cho trận chiến
cuối cùng của cuộc thí luyện khốc liệt trên đảo Đầu Lâu này.
Lúc cả 2 người Du Phàm cùng Lâm Bá Lan đến ngọn giác phong thì bầu trời đã gần
như tối đen,ma khí đậm đặc đến mức khủng bố,Du Phàm tính toán hôm nay đã là
ngày cuối cùng rồi nếu hắn còn không vào cửa nữa sẽ vĩnh viễn chết ở nơi này.
Lâm Bá Lan liếc nhìn khung cảnh xung quanh,nơi này cũng là mục tiêu của nhiệm
vụ lần này nàng sẽ thi hành,người trong tổ chức của nàng đã chuẩn bị sẳn sàng
chỉ còn bước cuối cùng mà thôi.
Lâm Bá Lan trầm mặc liếc nhìn Du Phàm,nội tâm rối rắm khẽ nói:
-“Tạm biệt,ta phải đi rồi,ngươi nhất định phải sống sót,đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi”.
Du Phàm bất ngờ nhìn nàng,hắn không ngờ lúc này nàng lại rời đi.Vừa định mở
miệng hỏi thì gương mặt xinh đẹp của Lâm Bá Lan đã xuất hiện trước mặt hắn,sau
đó đôi môi đỏ xinh đẹp như chồn chuồn lướt nhẹ lên mặt Du Phàm.
Du Phàm gương mặt đỏ bừng,đứng im hồi lâu nhìn Lâm Bá Lan tập kích hắn xong
quay lưng lại nhanh chóng biến mất trong làn ma vụ âm u.Được một lúc lâu hắn
mới hồi hồn lại,tay sờ sờ qua chỗ Lâm Bá Lan vừa hôn khẽ thở dài yếu ớt lẩm
bẩm:
-“Haizzz,suất khí cũng là 1 cái tội a,1 Tiêu Thúy Nhi ở Lam Hải thành chưa xong,còn có 1 vị hôn phu trong truyền thuyết nữa,bây giờ lại thêm 1 Lâm Bá Lan cũng có ý với ta,thật là khó giải quyết a”.
Mặc dù than thở nhưng trên mặt Du Phàm không thấy khó chịu mà chỉ toàn đắc
ý,chắp 2 tay sau lưng bộ dáng tiêu sái chọn 1 con đường chậm rãi đi vào.Du
Phàm chính là thế,nhát gái thì không ai bằng,nhưng độ tự tin cùng tự kỉ so ra
cũng chẳng kém ai.
Lâm Trác gương mặt âm lãnh nhìn Du Phàm bước vào cánh cửa,tâm thần của hắn lúc
này đang điên cuồng gầm thét,nhìn thấy người mình ngưỡng mộ tôn sùng bao lâu
nay thân mật cùng với người đàn ông khác khiến hắn dường như phát điên.Hắn
trầm mặc 1 lúc lâu rồi lặng lẽ bước về phía cánh cửa mà Du Phàm đã đi vào.
Đúng vậy,Lâm Bá Lan chính là cô cô của Lâm Trác,cũng chính là người mà hắn
ngày đêm tưởng niệm,tâm lí biến thái điên cuồng muốn chiếm hữu chính cô cô
ruột của mình.
Từ nhỏ,cha mẹ của Lâm Trác qua đời trong tai nạn,Lâm Trác 7 tuổi được cô cô
cùng gia gia hắn chăm sóc trưởng thành bước vào con đường yêu linh sư cũng như
gia nhập hội Hoa Hồng Đen.
Lâm Gia lại là 1 gia tộc ẩn thế,cũng là 1 trong những gia tộc chủ chốt của hội
Hoa Hồng Đen,có thể biết cạnh tranh trong gia tộc lớn đến mức nào nhưng nhờ
địa vị cùng thiên phú của Lâm Bá Lan mà địa vị của Lâm Trác trong gia tộc cũng
như trong hội cực kì cao.
Năm 13 tuổi hắn lựa chọn tham gia thí luyện Đảo Đầu Lâu cùng với thực thi kế
hoạch của hội nhằm chứng tỏ thiên phú cùng thực lực của mình,hắn không muốn
núp dưới cái bóng của cô cô hắn mãi,muốn mở ra 1 chiến tích huy hoàng của
riêng Lâm Trác hắn.
…
Bước qua cây cầu dày đặt ma vụ Du Phàm đi đến cánh cửa phía cuối cầu.Đây là 1
cánh cổng hình vòm,bên trong đen kịt,phía trên còn có 1 hình mặt quỷ giương
nanh múa vuốt cực kì sống động như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Du Phàm điều chỉnh lại tâm lí,hít sâu 1 hơi rồi bước vào cánh cửa.Không gian
ba động,Du Phàm đứng trên 1 quảng trường hình tròn khá rộng,trên quảng trường
đầy đất đá lởm chởm,tường ngói đổ nát,cột đá siêu vẹo trông như 1 khu phế
tích,4 phía xung quanh quảng trường là hắc ám vô tận như có thể cắn nuốt linh
hồn con người nếu bước vào đó.
Du Phàm liếc sơ qua đã nhìn thấy trong góc của quảng trường đang đứng 1
người,Du Phàm hơi bất ngờ khi gặp lại tên kia ở chỗ này,đó cũng là người quen
cũ của Du Phàm-Ngô Vân.
Từ lúc chiến trận đấu đầu tiên úc mới lên đảo Du Phàm không hề gặp lại Ngô
Vân,đã 3 năm diễn ra không biết thực lực tên kia tăng trưởng như thế nào,nhưng
có thể sống sót mà đi đến đây chứng tỏ hắn thực lực cường hãn cùng thiên phú
siêu cường.
Ngô Vân nhìn thấy Du Phàm cũng hơi bất ngờ,miệng hơi hé ra nụ cười nhàn nhạt
nói:
-“Hóa ra là người quen cũ,không biết 3 năm nay ngươi đã mạnh lên được bao nhiêu,quy cũ ở nơi này chỉ có người sống sót cuối cùng mới được rời khỏi và người đó sẽ là ta”.
Giọng điệu Ngô Vân vô cùng tự tin,dường như hắn đã biết trước được kết quả của
trận chiến.Cũng đúng thôi,những kẻ trụ lại cuối cùng sau 3 năm đều là cường
giả đỉnh phong trên đảo,ai cũng là thiên tài nên vô cùng tự tin vào thực lực
chiến sủng của mình,không có chuyện chưa đánh mà đã làm nhục chí khí của mình.
Du Phàm đôi mắt đầy chiến ý bình tĩnh nhìn Ngô Vân:
-“Đến đây đi,cho ta thấy thực lực mà ngươi kiêu ngạo,dù sao ta cũng sẽ không bao giờ thua”.
Cả quảng trường bình tĩnh không 1 tiếng động,chiến ý của cả 2 tỏa làm không
gian như bị bóp nghẹt. nhanh chư chớp cả 2 đều cầm chìa khóa niệm chú ngữ
triệu hồi linh sủng của mình.