Người đăng: yamisama
Bầu trời mây tím âm trầm,ma khí vẫn lượn lờ trong không khí như cũ dễ khiến
cảm xúc người ta phát điên.
Trong khu rừng,có 2 người 1 nam 1 nữ đang bước đi cùng nhau,nam tử đi phía
trước nử tử phía sau chừng 10m,bộ dạng cả 2 đều có chút mệt mỏi,đó chính là Du
Phàm cùng với Lâm Bá Lan.
Du Phàm cùng Lâm Bá Lan đi cùng nhau trên đảo này đã được 2 ngày,bây giờ bọn
họ dang ở trong 1 khu rừng chỉ toàn thân cây màu đen,bỗng nhiên Lâm Bá Lan từ
phía sau gọi tới:
-“Ta nghĩ chúng ta đi qua nơi này 5 lần rồi đấy,ngươi có chắc à ngươi biết đường ra hay không?”
Lâm Bá Lan hỏi với giọng điệu cực kì nghi ngờ,2 ngày nay con hàng này toàn dẫn
nàng không đi tới vách đá thì cũng tới đầm lầy độc vụ,vực thẳm…,ngay cả chiến
hổ của hắn cũng bị thương trong chiến đấu nên cả 2 mới phải cuốc bộ như thế
này.Nàng nhìn cái cây mà nàng đánh dấu trước chứng tỏ cả 2 đã đi loanh quanh
trong khu rừng này hơn nửa ngày rồi,mà tên ngốc phía trước kia vẫn hứng chí
bừng bừng tiến về phía trước.
Du Phàm nghe hỏi thế cũng sửng sốt,hắn gãi gãi đầu trấn định nói:
-Ngươi yên tâm,khu rừng này ta đã đi lại không biết bao nhiêu lần rồi,làm sao mà lạc cho được,có lẽ do ma khí trên đảo làm ngươi có ảo giác đấy,tin ta đi”.
Hai ngày này đi cùng với Lâm Bá Lan Du Phàm cũng dần bớt đề phòng,nhưng cũng
không dám đi gần cô ta,kể cả Tiểu Hồng bị thương hắn cũng không đổi tọa kị
khác mà đi bộ để kéo giãn khoảng cách.
Lâm Bá Lan nghe Du Phàm nói như vậy cũng ngờ vực trong lòng,nàng lại đánh dấu
thân cây rồi chạy nhanh lại chỗ Du Phàm khoác lấy cánh tay hắn,giọng nũng nịu:
-“Được rồi,người ta tin ngươi mà”.
Du Phàm miễn cưỡng cười cười,hắn đã quen với mấy kiểu tập kích kiểu này của
Lâm Bá Lan rồi,coi như là điếc không sợ súng,cứ giả vờ như không có chuyện gì
xảy ra thôi.
Hai người tiếp tục đi xuyên qua khu rừng,có lẽ do khí tràng của Lâm Bá Lan
cùng Tam Nhãn Âm Nha quá cường đại nên không thấy yêu linh hoang dã nào dám
xông ra quấy phá.
Đi được chừng 1 giờ,Lâm Bá Lan dừng lại trước 1 thân cây có 6 vết chém,nàng
nâng đôi mắt nghi ngờ nhìn Du Phàm:
-“Ta đã đánh dấu trên thân cây này chúng ta đã đi qua nơi này 6 lần rồi,có phải ngươi không biết đường đi hay không?”.
Du Phàm nghe thế thì sửng sốt nhìn thân cây trước mặt có 6 vết chém,hắn cũng
không ngờ Lâm Bá Lan còn có chiêu này,khuôn mặt đỏ lên xấu hổ cười cười:
-“Ha ha,ta cảm thấy khu rừng này rất đẹp nên mới cố ý dẫn ngươi đi dạo 1 vòng,bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay,tin ta đi”.
Nói xong còn nhìn xung quanh rừng cây gật gật đầu bộ dáng như đang ngắm cảnh.
Lâm Bá Lan câm nín nhìn con hàng trước mặt này,cũng nhìn xung quanh xem xét
chỉ thấy toàn cây cối đen sì,ma khí bay lượn lờ trong trong khí thì có cái quỷ
gì để mà ngắm.Nhưng nàng vẫn đi theo sau hắn để xem con hàng này rốt cuộc muốn
mang nàng đi tới đâu.
Lần này không biết do vận may hay Du Phàm ngộ ra được điều gì mà cả 2 đã thoát
ra khỏi được khu rừng,nhìn phía trước mặt không còn cây cối nữa Du Phàm thở
phào 1 hơi,gương mặt đắc chí quay sang nhìn Lâm Bá Lan noi:
-“Ngươi xem,chúng ta chẳng phải đã ra khỏi rừng rồi sao,lúc nãy ta chỉ dẫn ngươi đi ngắm cảnh mà thôi”.
Lâm Bá Lan nhìn nhìn hắn,trong lòng nàng cũng không chắc hắn có nói dối hay
không,cũng chậm rãi nhìn phía trước mặt mình.
Phía trước mặt 2 người bọn họ là 1 ngọn đồi khá thấp,phía trên có những cây
cột đá nhọn hoắc chỉa thẳng lên trời,không có cây cối hay động vật gì.
Du Phàm nhìn nhìn ngọn đồi trước mặt,hắn nheo nheo mắt càng nhìn càng thấy
quen thuộc,sau đó bỗng nhiên sắc mặt hắn trắng bệt,cơ thể cứng ngắt quay đầu
lại nhẹ nhàng bước về phía khu rừng.
Lâm Bá Lan nhìn sang thấy biểu cảm trên gương mặt Du Phàm từ nghi ngờ chuyển
sang trắng bệt cũng nghi hoặc trong lòng,không biết hắn lại diễn trò gì
nữa.Bỗng nhiên mặt đất chấn động,1 tiếng gầm rú kinh thiên làm đất đá cây cối
xung quanh ngã đổ không ngừng.
-“Graooooooo”.
Lâm Bá Lan nheo mắt lại nhìn thấy phía trước cũng chấn động trong lòng,phía
trước là 1 con yêu linh giống rùa lớn hơn 50m đang đứng dậy gầm rống kinh
thiên,đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng về phía nàng.
Du Phàm đang lùi lại cũng run lẩy bẩy trong lòng,hắn không ngờ mình đi thế nào
lại đi đến chỗ con rùa già này.Hắn cứng ngắt quay đầu lại nhìn con Cương Thạch
Thứ Quy đang nhìn hắn với ánh mắt giết người kia khẽ mở miệng nói:
-“yo,mẹ tiểu Thạch Quy à,ngươi khỏe chứ,à ngươi tất nhiên khỏe rồi,ta đi nhé,hẹn không gặp lại”.
Nói xong cũng mặt kệ Lâm Bá Lan lấy chìa khóa triệu hồi Bạch Tinh ra chuẩn bị
chạy trốn.
Lâm Bá Lan nhìn thấy Du Phàm triệu hồi ra 1 con linh sủng rồi bỏ chạy vào rừng
thì khẽ sửng sốt,sau đó nhìn thấy con Cương Thạch Thứ Quy vác thân thể khổng
lồ chuẩn bị đuổi theo thì cũng ra hiệu cho Tam Nhãn Âm Nha đang ngủ trên vai
mình.
Con Tam Nhãn Âm Nha tỉnh giấc giương cánh biến thân thể trở nên to lớn sau đó
chở Lâm Bá Lan chạy về phía của Du Phàm.
Con Cương Thạch Thứ Quy thấy tên đã bắt hậu duệ của nó đi bây giờ lại dám quay
trở lại thì cũng điên cuồng rầm rống,sau đó nhấc thân thể to lớn của mình rượt
theo làm cây cối đất đá bay tứ tung,mấy con yêu linh hoang dã gần đó cũng nơm
nớp lo sợ,không biết vì sao vị bá chủ này lại nổi điên nữa rồi.
Du Phàm đang cưỡi trên lưng Bạch Tinh ngái đầu lại phía sau thì nhìn thấy Lâm
Bá Lan đang cưỡi con Tam Nhãn Âm Nha theo sát hắn,phía đằng xa thì con Cương
Thạch Thứ Quy đang điên cuồng đuổi theo.
Du Phàm khóc không ra nước mắt,lần trước hắn cũng bị con rùa già này rượt chạy
trối chết suốt mấy ngày,bây giờ hắn vẫn chưa có thực lực để chống lại nó nên
chỉ có thể chạy mà thôi.
Bên này Lâm Bá Lan thấy Du Phàm chạy trối chết cùng với con thạch quy đang
điên cuồng rượt phía xa kia thì cũng đã lờ mờ đoán ra,nàng nhớ không lầm thì
hắn cũng có 1 con Cương Thạch Thứ Quy,có lẽ là hậu đại của con đằng sau,nàng
tò mò không biết hắn dùng cách gì để bắt được con ấu thú kia từ tay con yêu
linh cấp Vương kia.
Lâm Bá Lan cắn răng nhảy 1 phát từ lưng Tam Nhãn Âm Nha xuống phía sau lưng Du
Phàm sau đó ôm chặt lấy hắn làm Du Phàm hết cả hồn chút nữa thì ngã xuống ngựa
đành phải thúc dục Bạch Tinh dừng lại.
Lâm Bá Lan trừng mắt nhìn hắn 1 cái sau đó mở miệng:
-“Chạy cái gì mà chạy,cũng chỉ là 1 con yêu linh cấp Thiên Vương mà thôi”.
Du Phàm câm nín nhìn Lâm Bá Lan,nàng nói nó chỉ là 1 con cấp Vương mà
thôi,trong khi đó hắn mới chỉ cấp Soái không chạy chẳng lẽ ở lại chịu chết à.
Sau đó hắn nhìn thấy Lâm bá Lan ra lệnh cho con Tam Nhãn Âm Nha của mình:
-“Âm Nha, dùng “lửa tâm linh’ tân công nó”.
Chỉ thấy Tam Nhãn Âm Nha kêu lên 1 tiếng “nghê”,sau đó xung quanh nó từ trong
hư không hiện lên 5 chùm lửa màu tím nhạt,ngọn lửa bốc cháy nhìn như hư ảo
không tỏa ra nhiệt độ kinh người nhưng vẫn làm cho không gian xung quanh ngọn
lửa vặn vẹo như sắp vỡ vụn ra