Người đăng: yamisama
Du Phàm cứng đờ người thất thần nhìn mỹ nữ quyến rũ từ trên con Tam Nhãn Âm
Nha nhảy xuống,sau dó nghe tiếng cười khanh khách của cô ta thì mới tỉnh lại.
-“Hi Hi…anh bạn trẻ,nhìn người ta như thế làm người ta rất sợ đó”.
Mỹ nữ vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình liếc đôi mắt nhìn Du Phàm cười đến phong
tình vạn chủng làm bộ ngực sung mãn phía trước rung rung. Sau đó cô ta vẫy tay
lấy 1 chiếc áo choàng lông đen khoác lên vai rồi đưa tay về phía con linh sủng
của mình,con Tam Nhãn Âm Nha kia kêu “qua qua” rồi huyễn hóa nhỏ lại bay lên
đậu trên vai cô ta.
Du Phàm giật mình tỉnh lại,trấn định những rung động trong lòng lui về sau vài
bước cảnh giác nhìn mỹ nữ trước mặt,nhưng lại nhìn thấy ánh mắt câu hồn đoạt
phách kia làm trái tim hắn rung lên,thầm hô trong lòng “yêu nghiệt a”.
Cũng không thể trách Du Phàm được,bây giờ hắn đã 14 tuổi rồi,chính là thời
điểm tâm sinh lí thiếu niên phát triển,số phụ nữ Du Phàm tiếp xúc nhiều cũng
chỉ có Tiêu Thúy Nhi cùng Liễu Địch,lên trên Đảo Đầu Lâu này chiến đấu điên
cuồng gần 3 năm trời chỉ gặp toàn nam nhân đa số đều chém chém giết giết đến
bây giờ lại nhìn thấy 1 tuyệt thế mỹ nữ thì dù cho hắn không hiểu tình cảm thì
nôi tâm cũng phải rung động.
Mỹ nữ kia cũng quan sát Du Phàm phía đối diện,độ tuổi chừng 18,mái tóc màu
bạch kim,gương mặt anh tuấn,mày kiếm mắt sáng,quần áo tuy hơi rách rưới bẩn
thiểu nhưng không che dấu được khí chất bất phàm cùng sát khí nhàn nhạt tỏa ra
xung quanh.Cô liếc nhìn đám linh sủng sau lưng của hắn chỉ chừng cấp Thống
Soái không cần đoán cũng biết được hắn là thí luyên giả trên đảo này.
Trong nôi tâm mỹ nữ thầm nghĩ bộ dáng lớn lên thật đẹp mắt a ,trong nội tâm
nãy ra ý định tà ác trêu chọc người thanh niên trước mặt này,cô giương đôi mắt
hạnh đào hoa nói với giọng điệu đầy hờn dỗi:
-“ Đâu cần đề phòng người ta như thế,người ta cũng có ăn thịt ngươi đâu,người ta mới từ bên ngoài vào đảo,không quen thuộc địa hình nơi đây,chỉ muốn hỏi nơi đây là đâu mà thôi”.
Du Phàm nghe thế thì ngẩn ra,hắn cũng không biết nơi này là 1 không gian
kín,chỉ nghĩ nó là 1 hòn đảo bình thường,cô gái trước mắt này có thể là bị lạc
trên biển rồi vô tình đi đến nơi này.Cô gái trước mặt này cường đại hơn hắn
gấp trăm lần,dù hắn có cố hết sức cũng chưa chắc đã chạy thoát,hơn nữa cảm
giác của hắn về cô ta cũng không xấu,sẽ không gây nguy hiểm cho mình.
Đừng xem thường cảm giác của Du Phàm,cũng nhờ đó mà hắn mới mấy lần suýt chết
đấy,có lẽ ông trời lấy đi khả năng nhận diện phương hướng nhưng lại ban cho
hắn 1 giác quan ưu việt về nguy hiểm.
Du Phàm chỉnh lí lại tâm thần đang xao động mỉm cười nhìn cô ta nói:
-“ Yo,cô bị lạc lên đảo à,đảo này tên là Đảo Đầu Lâu,là hòn đảo của 1 hội có tên là Ám Hội”.
Du Phàm tuy không cảm thấy nguy hiểm nhưng vẫn không bớt đề phòng,âm thầm kêu
lũ chiến sủng đứng phía sau chuẩn bị sẳn sàng chiến đấu,mặc dù khả năng thắng
cuộc rất nhỏ bé.Ở nơi này 3 năm đã rèn luyện cho Du Phàm tính cảnh giác cao
với tất cả mọi sinh vật kể cả người hay yêu linh hoang dã.
Mỹ nữ kia nhìn thấy Du Phàm thu lại ánh nhìn say mê mà chuyển sang đề phòng
kia thì nội tâm tà ác cùng háo thắng trỗi dậy,cô không tin với mị sắc của mình
lại không thể chinh phục được 1 tên tiểu tử mới lớn này quỳ dưới chân mình.Mặc
dù đến đây là để thực thi nhiệm vụ của hội là chính,nhưng nếu thu thập thêm
được nhân tài về dưới trướng làm thủ hạ thì còn gì bằng,hơn nữa tên này còn
hợp nhãn của mình nữa.
Phải biết rằng hầu hết những kẻ lựa chọn thí luyện địa ngục nếu không phải
điên cuồng háo sát thì đều là chi thứ của các đại tộc,vì muốn chứng tỏ bản
thân mình nên mới phải vào đây,nếu sống sót chui ra khỏi đây sau 3 năm chiến
đấu kinh khủng đủ chứng tỏ thiên phú cũng như tài năng của mình.
Nghĩ đến đây,nhãn châu khẽ chuyển,cô liếc mắt nhìn Du Phàm,che miệng miệng
cười khẽ nói:
-“Ta tên Lâm Bá Lan,trên biển gặp bão nên thuyền bị vỡ phải cưỡi linh sủng thoát đi thì bị lạc đến nơi này,không biết anh hùng có thể giúp đỡ người ta ở nơi thâm sơn cùng cốc này không”.
Nói xong còn không nhịn được làm ra bộ dáng đáng thương,đôi mắt ửng hồng đủ để
làm tất cả đàn ông thương tiếc liếc nhìn Du Phàm.
Du Phàm nhìn cô ta ngậm chặt miệng,với thực lực của cô ta mà cần hắn giúp mới
là lạ.Hắn cũng không muốn trêu chọc vào bà cô này,nhưng nếu hắn nói không thì
không biết cô ta có trở mặt ngay mà xử lí hắn hay không nữa? đắn đo trong lòng
1 hồi Du Phàm đành phải bất đắc dĩ mở miệng:
-“Vậy cũng được,cô đi cùng với ta đi,ta tên là Du Phàm,dù sao vài ngày nữa người của Ám Hội sẽ tới đón thí luyện giả ra khỏi đảo,đến lúc đó cô có thể đi nhờ theo”.
Lâm Bá Lan nghe Du Phàm nói thế thì che miệng cười khúc khích:-“Vậy thì cám ơn
anh hùng rồi”.
Du Phàm bất đắc dĩ thu hồi tất cả linh sủng của mình lại chỉ chừa mỗi Tiểu
Hồng,bây giờ nó đã cấp Thống Soái trung giai,cả cơ thể cao lớn,bộ lông đỏ vằn
đẹp mắt,nhất là vết sẹo ngay mắt càng làm nó thêm phần uy dũng khủng bố.
Lâm Bá Lan thấy Du Phàm cất hết linh sủng vào cũng không để ý,dỳ sao cô cũng
là 1 cường giả Hoàng cấp,những linh sủng cấp thấp này còn chưa đủ để cô để vào
mắt,cùng lắm thì có hơi bất ngờ trước con Cương Thạch Thứ Quy huyết thống 5sao
mà thôi.
Cô nhìn Du Phàm leo lên lưng con hổ cũng nhảy lên phía sau lưng hắn ngồi,mở
miệng nũng nịu nói:
-“ Linh sủng của ta đều bị thương nặng trong cơn bão hết rồi,bây giờ người ta không có gì để đi hết,chỉ có thể đi nhờ chiến hổ của huynh thôi,huynh sẽ không nỡ để người ta phải đi bộ chứ”.
Cả Du Phàm lẫn Tiểu Hồng đều bất ngờ khi bị Lâm Bá Lan tập kích, Hồng Diễm Hổ
thì gầm rống “Graooo” tỏ vẻ không đồng ý chở người phía sau kia,đâu phải ai
muốn ngồi lên lưng nó đều được. Du Phàm cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó an ủi nó
mới chịu yên tĩnh lại,bây giờ đã leo lên lưng hổ rồi,Du Phàm chỉ có nước cắn
răng mà đi tiếp thôi.
Du Phàm thúc dục Tiểu Hồng lên đường,nó gầm lên 1 tiếng rồi phóng nhanh chạy
vào trong rừng,Lâm Bá Lan ngồi phía sau dựa sát vào làm bộ ngực sung mãn như
dính lên lưng của Du Phàm làm hắn cứng ngắt cả người,cứ như 1 khúc gỗ chỉ dẫn
đường đi cho Hồng Diễm Hổ dưới thân.
Đừng nhìn Lâm Bá Lan nàng phóng khoáng như thế mà lầm,bình thường nàng là kẻ
giết người không thấy máu,kể cả thuộc hạ của nàng cũng không dám nhìn thẳng
vào nàng nếu không sẽ bị móc mắt,chỉ là hôm nay nhìn thấy nam tử trước mắt này
thuận mắt nên nội tâm tà ác mới trỗi dậy thuận tiện trêu chọc hắn 1 chút,ai
ngờ tên này không những không hiểu phong tình mà còn là đầu gỗ chính hiệu,mới
đụng chạm nhẹ như thế cả người đã đờ ra.
Nghĩ đến đây Lâm Bá Lan càng muốn trêu chọc nam tử trước mặt này,càng nhìn bộ
dáng hắn chật nàng càng cảm thấy thích thú thỏa mãn.Nàng liền sát lại vòng 2
tay ra trước ôm lấy hắn,bộ ngực còn thuận thế cọ cọ lên lưng làm Du Phàm triệt
để chết lặng,đại não ngừng hoạt động,cứ trơ ra như khúc gỗ mặc kệ mọi thứ xung
quanh để Tiểu Hồng muốn đưa đi đâu thì đi.