52:huấn Luyện Cho Tật Phong Cưu.


Người đăng: yamisama

Bầu trời của Đảo Đầu lâu vẫn u ám như thường lệ,những đóa mây màu tím đen che
đi gần hết ánh sáng tỏa ra từ mặt trời ,những cơn gió thổi từ biển vào càng
làm cho ma khí lượn lờ khủng bố.
Du Phàm lúc này đang huấn luyện cho Tiểu Phì,mấy ngày qua hắn àm tất cả mọi
cách từ giúp nó học vỗ cánh cho tới khiên nó lên vách đá rồi ném xuống nó cũng
không thể bay được.
Nhìn ánh mắt đáng thương vô tội của nó Du Phàm cũng đành buông tha,hắn đã chấp
nhận được sự thật chim của mình xài không được,vì thế chỉ tập trung huấn luyện
ĩ năng chiến đấu cho nó mà thôi.
-“ ‘lấy thịt đè người’ lao vào kết thúc đối phương”.
Sau tiếng ra lệnh Tiểu Phì vác thân xác to lớn của nó lao thẳng vào Ám Lang
đối diện đánh đối phương văng ra xa đập ngã gốc cây to lớn đằng sau. Tiểu Phì
nhanh chân đi đến lấy viên linh hạch của đối phương rồi nuốt vào trong bụng để
bổ sung lực lượng.
Bỗng nhiên Du Phàm cảnh giác nhìn về phía bên trái,từ trong rừng bước ra 1
người thiếu niên mặc áo choàng đen,gương mặt anh tuấn lạnh lùng,đôi mắt như
hàn băng vạn năm không chút nhiệt độ,cả người hắn như tử thần bước ra từ trong
bóng tối chỉ để thu hoạch mạng người.
Du Phàm nhận ra người đó cũng đến từ thành Lam Hải giống hắn,chính là thiếu
nên mặc đồ đen Du Phàm đụng phải ở trên đường,Du Phàm cũng không ngờ lại gặp
nhau trong tình huống này.
Thiếu niên kia đưa đôi mắt lạnh nhìn Du Phàm,môi khẽ mở:
-“Giao thẻ bài ra,ta sẽ cho ngươi 1 cái chết không đau đớn”.
Du Phàm bực mình,cái tên khốn này xem hắn như loài ruồi muỗi,nhìn ánh mắt miệt
thị kia làm Du Phàm không thoải mái trong người,cũng tức giận đáp trả lại:
-“Có giỏi thì cứ đến đây lấy,đừng nói nhảm nhiều”.
Vừa nói vừa ngoáy ngoáy lỗ tay sau đó búng búng về phía tên kia.Thiếu nên áo
đen kia gương mặt càng thêm băng hàn,hắn không nói gì nữa chỉ lấy chìa khóa từ
bên hông ra triệu hồi linh sủng.
Chú ngữ niệm lên,cổng không gian mở ra từ trong bước bay ra 1 con linh sủng
phi hành,toàn thân lông xanh,đôi cánh dài hơn 4 thước,2 chi và cái mỏ sắc
nhọn.

Du Phàm nhìn con Thanh Phong Ưng đạt tới Chiến Sĩ cao giai kia,nhìn ma pháp
phong hệ lập lờ xung quanh hiển nhiên là đã được cường hóa qua linh tinh,hắn
cũng không thu hồi Tiểu Phì về mà để cho nó ứng chiến với Thanh Phong Ưng,đây
là trận đánh linh sủng đầu tiên của nó.
Trong lúc đó bên kia thiếu niên áo đen cũng khẽ liếc mắt về phía Tật Phong Cưu
hình thể to lớn nhưng chỉ ở mức Chiến Sĩ trung giai mà thôi,hắn cũng không
thèm đặt nó vào trong mắt,chậm rãi ra lệnh Thanh Phong Chuẩn:
-“ dùng ‘không kích’ tấn công nó”.Chỉ thấy bên ngoài Thanh Phong Chuẩn xuất hiện hào quang trắng nhạt,kêu lên 1 tiếng rồi gia tốc lao tới chỗ Tật Phong Cưu phía dưới. Du Phàm cũng nhanh chóng ra lệnh:-“Tiểu Phì dùng ‘lấy thịt đè người’ cản nó lại”
Tiểu Phì nghe lệnh Du Phàm thì cả thân thể to béo gấp đôi đối phương của nó
nhảy lên ủi thẳng vào đòn không kích đang đến.
Cả 2 con đều bị đánh văng ra 1 con văng lên không xoay tròn vài vòng còn 1 con
thì ngã xuống đất tạo thành 1 cái hố.
Thiếu niên áo đen cũng không nhanh không chậm ra lệnh tiếp: “thi triển ‘gió
xoáy’ tấn công nó”.
Toàn thân thanh phong chuẩn bạo phát ma lực phong hệ kinh hồn rồi vỗ vỗ cánh
đánh ra luồng gió xoáy bay về hướng Tật Phong Cưu phía dưới.
-“dùng ‘chịu đòn’ sau đó phi lông tấn công nó”-Du Phàm ra lệnh cho Tiểu Phì phát động kĩ năng đánh trả.
Chỉ thấy cuồng phong màu xanh đánh vào cơ thể của 5 nhưng nó không hề hấn
gì,cơ thể to lớn chỉ bị trượt ra phía sau dưới đất để lại 1 hàng móng vuốt.
Sau khi kĩ năng của đối phương kết thúc Tiểu Phì liền giương cánh lênh hất 1
hàng lông vũ về phía đối phương,những chiếc lông vũ bắn ra đâm trúng Thanh
Phong Chuẩn bắn nó rơi xuống mặt đất.
Bên kia Thiếu niên áo đen cũng nở nụ cười lạnh lùng,đôi mắt phát ra tia sáng
nhìn Du Phàm nói:
-“Không tệ,ngươi thực sự làm ta cảm thấy có hứng thú rồi đấy,ta tên là Lâm Trác”
-“Du Phàm”-bên này Du Phàm hũng hừ 1 tiếng trả lời.
Thanh Phong Chuẩn bị đánh rớt xuống đất cũng từ từ bay lên,nó kêu “gru” 1
tiếng,đôi cánh vỗ làm cuồng phong thổi lên điên cuồng,đôi mắt ác liệt y hệt
chủ nhân của nó nhìn về phía Tật Phong Cưu.
Du Phàm cũng ra lệnh cho Tiểu Phì tiếp tục tấn công đói phương,nó phi lông vũ
tới tấp vào Thanh phong Chuẩn ở trên cao.
Bên này lâm Trác thấy con Tật Phong Cưu nãy giờ chỉ ở dưới mặt đất tấn công
đối phương chứ không bay lên trời thì cũng có chút lấy làm nghi hoặc,nhưng vẫn
ra lệnh cho Thanh Phong Cưu tránh né đòn tấn công của đối phương.
Nhìn Thanh Phong Chuẩn nhanh nhẹn tránh né hết tất cả những chiếc lông của
Tiểu Phì,Du Phàm cũng không bận tâm vẫn để nó tiếp tục ra đòn,đây cũng là kỹ
năng tầm xa duy nhất mà nó có.
-“Dùng ‘anh dũng điểu’”-bên kia sau khi thấy Tật Phong Cưu của đối phương sau khi tung ra hàng loạt chiêu ‘phi lông’ đã thấm mệt,Lâm Trác liền ra lệnh cho linh sủng của mình tiến lên.
Toàn thân của Thanh Phong Chuẩn sáng lên ánh sáng đỏ,cơ thể nó bùng phát lực
lượng kinh khủng lao thẳng từ trên không xuống đối phương,nơi nó bay qua không
khí như bị nung chảy để lại 1 vệt sáng dài màu đỏ thẫm.
Du Phàm nhìn thấy Thanh Phong Chuẩn lao đến liền mỉm cười,nếu như nó chỉ ở tầm
xa mà thi triển ma pháp thì Tiểu Phì không thể làm gì được nó,nhưng mà đằng
này nó lại lao vào cận chiến thì đúng là cơ hội trời ban cho hắn. Tiểu Phì
không thể bay lên để tấn công đối phương nhưng nếu như đối phương tự tìm đến
thì là chuyện khác,hắn mỉm cười ra lệnh:
-“Thi triển ‘chịu đòn’ sau đó ‘triệu hồi ông vũ”.
Cơ thể mập ú của Tiểu Phì sáng lên ánh sáng đỏ nhạt chặn lại chiêu ‘anh dũng
điểu’ của Thanh Phong Chuẩn đang bay tới.Thanh Phong Chuẩn đụng trúng vào thân
của Tiểu Phì hất văng nó ra xa.
Tiểu Phì cũng không vừa nó vừa lùi ại liền dùng chân kẹp lấy 2 cánh của Thanh
Phong Cưu sau đó thu hồi tất cả lông vũ nằm rải rác trên mặt đất.Tất cả lông
vũ như có lực lượng thần bí nhanh chóng bay về,trên đường bay những chiếc lông
liên tục đập vào cơ thể của Thanh Phong Chuẩn sau đó mới trở lại đôi cánh của
Tiểu Phì.
Thanh Phong Chuẩn bất ngờ bị đối phương giữ lại sau đó bị hàng đống lông vũ
chém vào cơ thể làm cho nó toàn thân đầy vết thương,máu chảy lênh láng,có
những vết thương nặng nhìn thấu cả xương,sau đó lại bị con tật Phong Cưu kia
ném mạnh đập vào thân cây bất tỉnh.
Bên này Lâm Trác cũng bất ngờ trước đòn tấn công kết liễu của đối phương,liếc
nhìn linh sủng của mình bị gục ngã hắn liền lấy chìa khóa thu nó vào rồi liếc
nhìn Du Phàm:
-“ngươi rất mạnh đấy,nhưng đây chưa phải là toàn bộ sức mạnh của ta,2 năm sau chúng ta sẽ tái chiến 1 trận,nếu như ngươi còn sống hặc hặc”.
Nói xong liền ko thèm để ý đến Du Phàm liền quay đầu rời đi,cả thân mình hắn
từ từ dung nhập vào trong bóng đêm,không thể phân biệt được nữa.


Yêu Linh Sư - Chương #52