Người đăng: yamisama
Cổng không gian mở ra,trong đó bay 2 con linh sủng 1 con hình dáng là 1 thanh
kiếm gỗ,chỗ kiếm cách hình tròn có 1 con mắt ma thuật màu lục bích,lưỡi kiếm
dài chừng bốn thước rộng nửa thước,con thứ 2 là một con quái thú dài chừng 1m
có bộ vảy màu vàng bao kín cơ thể.
Cả 2 con đều Chiến Sĩ sơ giai và chưa cường hóa,Thanh Mộc Kiếm có lưỡi kiếm
đạt cấp 2 trung kì,ma pháp mộc hệ cấp 2 sơ kì còn Kim Giáp Thú thì giáp phòng
ngự cấp 2 trung kì,đuôi cấp 2 trung kì,tốc độ cấp 1 hậu kì.
Du Phàm cũng lấy chìa khóa từ trên cổ xuống niệm chú ngữ triều hồi Bạch Tinh.
Cổng không gian mở ra,gió thổi nhẹ nhàng làm đất cát phiêu đãng bay trên
đất,Bạch Tinh từ trong không gian linh sủng đi ra nhìn đối thủ trước mặt,mặc
dù nó chỉ mới Học Đồ đỉnh giai nhưng không hề sợ hãi đối thủ,cặp mắt cũng tràn
đầy chiến ý.
Ngô Vân thấy Du Phàm triệu ra một con linh sủng cấp học đồ thì kinh ngạc,phải
biết các thiên tài đến huấn luyện trên đảo hầu hết đều là linh sủng cấp chiến
sĩ rồi,nếu chỉ có cấp học đồ mà cũng dám đến đây ủa là không biết sống
chết,nghĩ đến đây hắn mỉm cười,xem ra trận chiến này sẽ kết thúc nhanh thôi.
Du Phàm biết nếu đánh thì chắc ăn mình sẽ thua trong thời gian rất ngắn,nên
chuẩn bị chơi bài cũ như hồi ở Lam Hải thành,đối phương có tận 3 con chiến sĩ
sơ giai mà mình chỉ có 1,liếc nhìn 2 linh sủng của mình tràn đầy chiến ý,hắn
mỉm cười.
-“Tiểu Hồng dùng hết ma lực vào ‘lửa xoáy’,Bạch Tinh dùng hết ma lực thi triển ‘mắt bão’. Hắn ra lệnh cho 2 con linh sủng của mình thi triển chiêu hợp lực.
Ngô Vân đứng bên kia mỉm cười nhìn,hắn đang định ra lệnh cho linh sủng của
mình xông lên đánh bạch lộc trước,sau đó sẽ quần công Hồng Diễm Hổ kết thúc
trận đấu.
Nhưng những gì trước mắt làm hắn biến sắc,chỉ thấy lấy chỗ Du Phàm làm trung
tâm,gio xoáy nổi lên kéo theo lửa hồng cuồn cuộn ra xung quanh,đất cát kèm gió
xoáy,lửa bay tứ tung.
Ngô Vân lệnh cho linh sủng lùi lại rồi hắn cũng nhảy về phía sau tránh né,đến
khi hắn nhìn lại thì nơi đó đã trống không,đất đá ngổn ngang,Du Phàm cùng linh
sủng của hắn đã biến mất không thấy tung tích.
Hắn “hừ” mọt tiếng lấy lệnh bài ra dò tìm vị trí Du Phàm nhưng thấy điểm vàng
chạy càng ngày càng xa rồi biến mất,từ phương hướng khác cũng có nhiều điểm
vàng đang xông lại đây,hắn biến sắc thu hồi linh sủng rời đi.
Một lát sau chừng 5 người đi riêng lẻ đến đây thấy chỉ còn lại đất đá ngổn
ngang chứ không có gì khác thì cảnh giác nhìn nhau rồi giải tán,không ai muốn
làm chim đầu đàn đứng ra chết trước cho người khác hưởng lợi cả.
Bên này,sau khi thi triển kĩ năng xong Du Phàm thu hồi 3 lại rồi nhảy lên lưng
Tiểu Hồng bảo nó dùng hết tốc lực chạy về phía nam,tất nhiên là hắn đoán đại
thôi chứ hắn cũng chẳng biết đó là hướng nào.
Tiểu Hồng chạy chừng nửa giờ,Du Phàm lấy thẻ bài ra quan sát không thấy có
người nào xung quanh liền thở dài một hơi,nhảy xuống ngồi trên 1 thân cây đen
sì cả thân lẫn lá.
Hắn biết hiện giờ hắn coi như là yếu nhất toàn cái Đầu Lâu đảo này nên hắn
phải nhanh chóng mạnh lên,chỉ có mạnh lên mới sống sót được ở nơi đầy rẫy nguy
hiểm này.
Hiện giờ đến lúc kết thúc huấn luyện còn tới 3 năm nữa,dù hắn chỉ mới 11
tuổi,nhỏ hơn tất cả những người nơi đây nhưng Du Phàm cũng không lấy đó làm
vinh quang mà còn là điểm yếu.Nếu lúc bình thường 11 tuổi cấp Linh Sĩ đã là
siêu cấp thiên tài trăm năm khó gặp rồi,nhưng nơi đây thì khác,ở đây chỉ có
sống và chết,không có thiên tài hay không thiên tài gì cả.
Nghỉ ngươi hồi phục linh lực,bên dưới Tiểu Hồng cũng được hắn cho 1 viên linh
hạch Chiến Sĩ sơ giai,ở nơi này nguy hiểm đầy rẫy,phải luôn luôn sẳn sàng
chiến đấu.
Ở một hướng khác của hòn đảo,tên áo đen mà Du Phàm gặp cũng đang chiến đấu với
1 người khác nhưng nhìn hắn nét mặt bình tĩnh,ánh mắt lạnh băng thì hiển nhiên
không phải khó khăn gì rồi.
Quả nhiên đối thủ kia trong 1 chốc không để ý đã bị linh sủng của hắn đánh lén
chết,ngậm 1 cái thẻ bài về cho hắn,hắn vuốt vuốt thẻ bài rồi dung nhập vào thẻ
bài của mình sau đó chuẩn bị đi tìm con mồi tiếp theo.
Khắp nơi trên hòn đảo này đều phát sinh chiến đấu và giết chóc,chỉ mới ngày
đầu tiên mà nhân số đã giảm đi gần trăm người,con số này sẽ càng ngày càng
tăng lên cho đến thời khắc cuôi cùng.
Bỏ qua những điều đó,quay lại chỗ của Du Phàm của chúng thì thấy hắn sắc mặt
trắng bệt không còn giọt máumiệng thì la toáng lên “Aaaaaa..”,thỉnh thoảng
quay đầu nhìn về phía sau,dưới thân hắn Tiểu Hồng đang thở hồng hộc chạy hết
tốc lực về phía trước làm đât cát ph quanh bay mù mịt.
Phía sau hắn là một đàn Âm Phong Nha chừng trăm con bộ dáng hung ác,đàn quạ
phía sau điên cuồng truy sát hắn làm như là thề không giết được hắn sẽ không
bỏ qua.
Chạy trên đường hắn cũng thấy vài người,những người kia thấy hắn thì nhìn đầy
cảnh giác nhưng sau đó thấy đàn Âm phong nha thì biến sắc cũng nhanh chân chạy
đi hướng khác.
Nửa canh giờ trước sau khi nghỉ ngơi hồi phục linh lực xong hắn cùng Tiểu Hồng
đi vào khu rừng toàn cây có thân và lá đều màu đen,đến giữa khu rừng thì thấy
nơi đó rất trống trải,trên đât có rất nhiều cái tổ chim làm từ những nhánh cây
màu đen,hắn tò mò quan sát rồi kêu Tiểu Hồng đi vào xem thử đây là tổ của yêu
linh gì.
Chuyện sẽ rất bình thường nếu như hắn chỉ quan sát thôi rồi rời đi,nhưng
không,Du Phàm “trùm nhiều chuyện” của chúng lại đi đến chỗ mấy cái tổ ở giữa
khoảng đất trống,hắn thấy trong đó có nhiều quả trứng có hoa văn đen.
hắn tò mò nhìn mấy quả trứng đen đó rồi cầm 1 quả trứng lấy lên xem,đang quan
sát xem đây là trứng của loài yêu linh gì thì bỗng nhiên cái trứng đó nở
ra,chú chim non mở mắt nhìn hắn kêu"chip" 1 cái,Du Phàm mỉm cười nhìn chú chim
non quan sát xem đó là yêu linh gì.
Đang quan sát chú chim trong tay thì nghe thấy tiếng "răngrắc", hắn ngước
nhìn vào trong tổthi thấy mấy quả trứng lục tục nở ra đầy chim non,lũ chim non
nhìn thấy hắn cùng Tiểu Hồng thì tưởng là mẹ của chúng nên ré lên đòi ăn.
Du Phàm đứng hình ngớ ra vài giây thì nghe trên trời vang lên tiếng vỗ cánh
cùng tiếng kêu "oác oác",Du Phàm ngước lên nhìn thì hoảng sợ thấy cả 1 đàn
chim màu đen đang bay vòng quanh mấy cái tổ.
Đó đúng là đàn Âm Phong Nha kiếm ăn trở về thì thấy con non của mình đã nở,ở
đó 1 có 1 tên nhân loại đang cầm chim non và 1 con hổ thì điên cuồng kêu lên
rồi lao xuống tấn công Du Phàm cùng Tiểu Hồng.
Du Phàm hoảng hồn quăng chú chim non trong tay đang kêu chip chip đi,khóc
không ra nước mắt leo lên lưng Tiểu Hồng thúc giục nó bỏ chạy thục mạng.Hắn
cũng không thể đứng lại giải thích với đám Âm Phong Nha rằng mình chỉ tò mò
xem chim non thôi chứ chưa có làm gì hại đến chúng.