Người đăng: yamisama
Rượt đuổi một hồi cả đám đã đuổi kịp,dù sao linh sủng của Du Phàm chỉ mới cấp
Học Đồ làm sao lại được cấp Thống Soái.
Phía trước mặt hắn là đám hắc y nhân,phía sau là vách đá kề biển cao hơn
100m,sóng vỗ rập rềnh.
Bên kia,Tần Tuấn Khải đi ra cao cao tại thượng nhìn Du Phàm:
-“oắt con,ngươi đã biết cái giá khi chống đối ta chưa,có những thứ ngươi đừng nên mơ tưởng tới”
Du Phàm cũng không ngờ người truy sát hắn là cái tên Tần Tuấn Khải này,số lần
hắn gặp tên này đếm trên đầu ngón tay,không hiểu tại sao lại bị truy sát,nhưng
giờ phút này không để cho hắn nghĩ nữa rồi.
Tần Tuấn Khải lên tiếng: “bắt hắn lại cho ta”. Mười hắc y nhân chậm rãi điều
khiển Thiết Nha Báo dồn về phía Du Phàm.
Du Phàm ngồi trên Bạch Tinh,mỉm cười thê lương,ánh mắt đỏ quạch, nhìn đám
người trước mặt sát ý điên cuồng:
-“tốt lắm, họ Tần kia,ngày lão tử trở lại thành Lam Hải chính là ngày ta nhổ sách Tần gia của các ngươi gà chó không tha”.
Nói xong Du Phàm lệnh Bạch Tinh nhảy xuống vách đá,ánh trời chiều chiếu lên
mái tóc bạch kim của hắn làm người ta lóa mắt.
Trên này nghe xong lời hứa đầy sát ý của Du Phàm Tần Tuấn Khải biến sắc,sau đó
nhìn thấy Du Phàm nhảy xuống vách đá hắn điên cuồng hét lên ra lệnh:
-“xuống dưới tìm cho ta,sống thấy người chết thấy xác”. Hắn không thể để cho Du Phàm sống xót,mặc dù Tần gia của hắn sừng sững không ngã ở thành Lam Hải nhưng nghe lời nói điên cuồng cuối cùng của Du Phàm hắn không khỏi hoảng sợ.
Đám hắc y nhân đi xuống dưới chân vách đá triệu hồi thủy hệ linh sủng ra lao
xuống biển tìm Du Phàm.
Du Phàm sau khi nghe tiếng “đuoang…”,xung quanh áp lực nước làm hắn ngất
xỉu,Bạch Tinh gắng gượng chở theo hắn bị dòng thủy triều cuốn ra xa bờ.
Lúc Du Phàm tỉnh lại thì trời tối đen,hắn nhìn ung quanh thì thấy khắp nơi là
biển cả,không thấy hướng bờ ở đâu,hắn thì nằm trên một tấm ván thuyền bị gãy
khá to,Bạch Tinh cũng kiệt sức hai chân đu trên ván.
Du Phàm nhìn thấy nó như vậy đôi mắt càng đỏ,hắn nhất quyết không tha cho tên
họ Tần và cả cái Tần gia kia.
Hắn sờ đầu nó thều thào nói : “cực khổ cho ngươi rồi”. Rồi gắng gượng ngồi dậy
lấy chìa khóa trên cổ triệu hồi Bạch Tinh vào không gian linh sủng.
Du Phàm nằm trên ván gỗ,mặt nước chập chờn không biết là đưa hắn vào bờ hay ra
xa hơn nữa,hắn cười khổ đành mặc kệ,tới đâu thì tới.
Đưa hai tay xuống biển vẫy vẫy bơi theo dòng nước,Du Phàm không kìm được dòng
suy nghĩ “chẳng lẽ Du Phàm anh tuấn tiêu sái ta đây sẽ bị chết trôi,sau đó làm
mồi cho hải yêu”,nghĩ tới cảnh tượng mình bị đem ra làm thức ăn hắn thoáng
rùng mình.
Bỗng nhiên từ xa có 1 cái bóng,Du Phàm nhìn thấy thì mừng rỡ,hắn biết đã gặp
được đảo rồi.
Bẻ một mảnh gỗ cố bơi chừng nửa giờ sau hắn đã cập vào đảo,Du Phàm nhảy xuống
khỏi tấm ván gỗ đi lên bờ cát nằm thở dốc.
Bỗng từ xa Du Phàm nhìn thấy một cái bóng đen vụt tới,lại gần thì thấy đó là
một con yêu linh phi cầm to hơn 10m,đáp xuống chỗ đằng xa.
Du Phàm nhìn nhìn thì thấy trên đó có mấy người nhảy xuống,bỗng nhiên có một
người làm Du Phàm mừng rỡ hét lên.
-“ Yo,Xương Khô đại ca,ta là Du Phàm đây,ở đây nè”.Vừa nói vừa vẫy hai tay chạy đến.
Hắc Vân từ trên Âm Quỷ Điểu nhảy xuống nghe từ ‘Xương Khô đại ca’ thì sửng
sốt,phải biết chỉ có một người dám gọi hắn như thế,hắn nhìn qua thì quả nhiên
là thằng nhãi họ Du.
Hơn 1 giờ trước bọn họ tập trung ở bờ phía tây cách thành mười dặm,tất cả đều
có mặt chỉ trừ tên nhóc của Du gia kia,hắn cũng cố ý nén lại hơn mười phút để
chờ nhưng có mấy thằng nhóc mở miệng bất mãn hắn đành phải khởi hành.Những đứa
trẻ này ai cũng là con cháu đại gia tộc, thế lực lớn hay đệ tử của cường giả
cả,hắn không thể vì một người mà đắc tội nhiều người.
Nhìn thấy Du Phàm quần áo rách rưới ướt sủng,đầu tóc rối bù,cả giày cũng đã
mất Hắc vân không khỏi hiếu kì hỏi:
-“Sao ngươi không đến điểm tập trung,mà ngươi ra đây bằng cách nào?”phải biết hòn đảo này phải có tọa độ mới đến được,nó chỉ thuộc riêng Ám Hội không có trên bảng đồ hàng hải.
Du Phàm cũng thở ra một hơi:
-“ta bị người ta ám toán rơi xuống biển,sau đó nằm trên tấm ván gỗ thì trôi tới nơi này” vừa nói vừa chỉ chỉ tấm ván gỗ.
Hắc Vân cũng câm nín,tên này bị người ta đánh rơi xuống biển không chết mà còn
trôi ra được tới đây nữa,không biết vận khí của hắn là cái cứt chó gì.
Hắn quay sang nhìn cả đám nói:
-“Vậy là đủ cả rồi,chúng ta xuất phát”
Du Phàm cũng nhìn qua đám người kia,gồm mười tên thanh niên và một cô thiếu
nữ,trong đó cũng có một người mà Du Phàm quen nữa chính là cái tên hắn gặp hồi
mới đến thành Lam Hải,hắn cũng bất ngờ đi đến chảo hỏi nhưng không ai đáp lời
hắn cả.
Cô gái duy nhất đến cạnh hắn nói nhỏ:
-“Ngươi không cần chào đâu,sau khi tham gia huấn luyện có thể các ngươi sẽ là đối thủ ngươi chết ta sống với nhau” nói xong cũng dịch ra xa Du Phàm chậm rãi đi tiếp.
Đi qua rừng cây thấp đến một khu kiến trúc đỗ nát,Hắc Vân lấy cây gậy trong
tay vẽ xuống vùng đất dưới chân.
Vẽ một hồi thì thành hình một vòng tròn với nhiều kí hiệu,hắn vận linh lực
xuống vòng tròn thì nhiều điểm trên vòng tròn sáng lên,sau đó vùng tròn xoay
vòng,Du Phàm chỉ thấy hoa mắt lên,nghiên ngã đứng không vững.
Được một lát thì kết thúc,cảnh vật xung quanh hiện rõ là một tòa tế đàn. Du
Phàm đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy có tới mấy chục cái tế đàn giống
vậy,trên mấy tế đàn kia cũng sáng lên rồi có một nhóm người bước ra.
Đi xuống khỏi tế đàn,Hắc Vân dẫn đoàn người đi vào quảng trường hình tròn lúc
này Du Phàm mới nhìn rõ tổng quát,cái quảng trường ở chính giữa những cái tế
đàn được sắp xếp bao quanh quảng trường,phía ngoài quảng trường càng làm cho
Du Phàm giật mình là hắn nhìn thấy tinh không vô tận,xa xa có thể thấy những
vì tinh tú sáng lấp lánh,những ngôi sao băng bay vụt qua chân trời.
Lúc này quảng trường đã đầy ắp người nhưng không hề ồn ào náo nhiệt mà tất cả
đều im lặng nhìn lên một cái tế đàn hình tứ giác ở trung tâm quảng
trường,quang mang lóe lên từ trong bước ra một người đàn ông trung niên tóc
đen,gương mặt lạnh băng nhìn xuống đám người dưới tế đàn.
Người đàn ông này mở miệng nói:
-“Các ngươi đã đến đây để tham gia vào Hắc Ám thí luyện,cầm theo tín vật hãy bước đến cánh cửa mà các ngươi đã lựa chọn đi”.
Nói xong hắn bay lên không trung,phía dưới tế đàn tứ giác hiện lên bốn cánh
cửa có đề bảng:thông thường,tinh anh,giết chóc và cấp địa ngục.
Du Phàm thấy lục tục có người đi vào mấy cánh cửa,cả tên áo đen Du Phàm biết
cũng vào cửa địa ngục,hắn cũng cắn răng cầm lệnh bài bước vào cánh cửa có đề
bảng địa ngục.