Người đăng: yamisama
Lão gia tử nhìn hắn 1 cái nhàn nhạt nói:
-“đây là một con Hồng Diệm Hổ tư chất 3 sao,tiềm lực rất tốt,thiên phú coi như cực cao trong cùng đẳng cấp là yêu linh chiến sủng thích hợp cho yêu linh sư mới”.
Hồng Diễm Hổ:3sao-Dã Thú Tộc-Hổ á Tộc-Hỏa Hệ.
Là yêu linh thú tộc nên phương thức chiến đấu là tấn công trực diện địch
thủ,sức tấn công cao,tốc độ cùng khả năng phòng ngự trung bình,sinh lực trung
bình,kỹ năng thiên phú hỏa hệ hồng diễm khiến các đòn tấn công gây thiêu cháy
kẻ địch.
Du Phàm đi đến bên chú hổ con chậm rãi đưa tay trêu chọc nó làm nó kêu ư ử,hắn
cười ngây ngốc liên tục chơi đùa cùng hổ con cũng chính là chiến sủng đầu tiên
của hắn,đồng bạn sẽ cùng hắn khám phá thế giới này.
-“chờ sau khi nó hấp thu được linh lực là ngươi có thể kí kết khế ước linh sủng với nó”
.Lão gia tử chậm rãi nói sau đó bảo bắn nghỉ sớm rồi vào phòng trong nghỉ.
Du Phàm thì ôm lấy chú hổ con chậm rãi nói với nó:
-“từ giờ trở đi ngươi là đồng bọn của ta,ta sẽ gọi ngươi là tiểu Hồng nhé”.
Đi vào phòng ôm chú hổ nhỏ Tiểu Hồng vào lòng Du Phàm chậm rãi nhắm mắt
lại,tưởng tượng phong cảnh uy quang của mình trong tương lai khóe miệng mỉm
cười sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ,tiểu Hồng nằm trong người Du Phàm cũng lựa
tư thế êm ái cũng chậm rãi ngủ.
…
Sáng sớm Du Phàm thức dậy nhìn tiểu Hồng nằm trong người vẫn đang ngủ say khóe
miệng còn vươn nước miếng hắn không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt chú xuống
giường sau đó bước ra ngoài vệ sinh cá nhân lẫn ăn bữa sáng.
Ăn xong bữa ăn của mình Du Phàm liền lấy viên linh hạch thú thuộc tính mà lão
gia tử đã chuẩn bị cho hắn cắt nhỏ ra làm thức ăn cho Tiểu Hồng.
Linh hạch chính là năng lượng của yêu linh sau khi chết tích tụ trong cơ thể
cũng là thức ăn chủ yếu cũng như bồi dưỡng linh sủng. Linh hạch mang thuộc
tính đặc trưng của yêu linh trước khi chết nếu yêu linh cùng chủng tộc phục
dụng sẽ hấp thu được nhiều hơn.
Hắn cắt viên linh hạch rồi đút cho tiểu Hổng vừa mới tỉnh dậy,mắt nó vẫn chưa
mở ra,hơi thở yếu ớt ăn lấy viên linh hạch mà Du Phàm vừa đút,ăn no xong nó
lại lăn ra ngủ làm Du Phàm dở khóc dở cười,tiểu tử này không biết khi nào mới
chịu lớn lên.
Suốt mấy ngày liền Du Phàm không đi ra ngoài chơi bời hay quậy phá mà chui rúc
trong nhà bầu bạn cùng chú hổ nhỏ Tiểu Hồng liên tục kể cho nó nghe đủ thứ
chuyện trên đời về thế giới bên ngoài để bồi dưỡng tình cảm mặc dù hắn chưa đi
xa thôn lần nào chỉ loanh quanh vùng phụ cận từ thảo nguyên cho đến rừng cây
sau núi.
Sau vài ngày cho ăn linh hạch rốt cuộc trời không phụ lòng người chú hổ nhỏ
Tiểu Hồng cũng đã mở mắt làm Du Phàm mừng rơi nước mắt,hắn vận dụng năng lực
thấu thị cảm ứng-đây là năng lực mỗi yêu linh sư đều có thì nhìn thấy tiểu
Hồng điểm linh lực đã tăng lên bậc 1 có nghĩa là nó đã chính thức trở thành
yêu linh hắn có thể kí kết khế ước được rồi.
Du Phàm làm theo chỉ dẫn của lão gia tử chậm rãi tập trung linh hồn lực bên
trong cơ thể sau đó phóng xuất ra bên ngoài xâm nhập vào cơ thể của chú hổ
con.Ngay sau đó Du Phàm liền cảm thấy một cảm giác vô cùng kì diệu dường như
hắn đang đứng bên trong một không gian tối đen ở trung tâm còn có một con hổ
nhỏ màu đỏ đang trôi nổi giống hệt Tiểu Hồng.
Du Phàm bắt đầu dẫn dắt linh hồn lực chạm vào bóng dáng kia thì thấy nó giãy
giụa nhẹ nhàng nhưng lập tức yên tĩnh trở lại hắn liền yên tâm bắt đầu khắc ấn
linh hồn của mình lên đó.
Không gian chứa linh hồn lực trong cơ thể Du Phàm bắt đầu sảy ra biến hóa tất
cả linh hồn lực mà hắn tu luyện được tập trung lại với nhau hình thành một
tinh điểm nhỏ
Quá trình kết thúc bên ngoài thực tại chú hổ nhỏ Tiểu Hồng đang nằm trong lòng
Du Phàm liền biến mất giữa không trung trên bàn tay Du Phàm cầm một chiếc chìa
khóa màu hồng bên trên còn có hình một đầu hổ dữ tợn đích thị là chìa khóa yêu
linh.
Hắn nội thị vào trong không gian thấy trong không gian chú hổ nhỏ tiểu Hồng
đang ngơ ngác liền niệm chú triệu hồi nó ra ngoài.Chiếc chìa khóa tỏa ra ba
động nhẹ nhàng ngay sau đó một cánh cổng không gian được mở ra phía trước
chiếc chìa khóa chú hổ nhỏ tiểu Hồng liền bước ra bên ngoài.
Sau khi xuất hiện trước mắt Du Phàm Tiểu Hồng liền nhảy vào lòng hắn cọ tới cọ
lui mới vừa rồi nó không biết vì sao mình bị thu vào trong kia nhưng sau đó
liền được triệu hồi ra bên ngoài.
Bởi vì khế ước yêu linh nên chủ nhân cùng yêu linh chiến sủng có một mối liên
kết tinh thần,mối liên kết này sẽ càng ngày càng chặc chẽ theo thời gian cùng
tình cảm mà hai bên dành cho nhau.
Buổi trưa Du Phàm đưa tiểu Hồng đi đến ngọn núi sau thôn để làm quen với thế
giới xung quanh,hắn giờ chỉ dám ở bìa rừng vì sợ vào sâu bên trong sẽ bị yêu
linh hoang dã tập kích mặc dù yêu linh ở đây đa phần đều nhỏ yếu thân thiện
nhưng hắn vẫn cực kì đề phòng dù sao đây là chiến sủng đầu tiên của hắn nên
phải hết mực chu toàn.
Du Phàm ngồi trên tảng đá nhìn chú hổ con nhảy nhót chơi đùa với chú bướm đằng
xa,khi mệt thì chạy lại cọ cọ chân hắn liền lấy 1 miếng nhỏ linh hạch đút cho
nó,nhìn chú hổ con tiểu Hồng híp mắt hưởng thụ trong lòng mình Du Phàm có cảm
giác thật tốt đẹp ngay cả bầu trời trên cao cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Du Phàm đã định hướng sẳn con đường cho tiểu Hồng đi theo con đường yêu linh
thú tộc kèm ma pháp hỏa hệ phụ trợ,nó sẽ là chủ lực tấn công đối thủ trực diện
với lượng sát thương lớn cùng tốc độ cao.
Động ý niệm Du Phàm liền ra lệnh cho tiểu Hồng:
-dùng trảo tấn công trực diện cái cây kia.
Chú hổ nhỏ chìa ra bàn chân nhỏ bé với cái móng vuốt bé xíu, mong vuốt lóe lên
hàn mang rồi chạy đến đánh vào cái cây nhỏ trước mặt,cái cây nhỏ dung đưa rồi
trở lại bình thường chỉ bị rơi 2,3 chiếc lá,tiểu Hồng ỉu xìu quay lại bên chân
hắn,Du Phàm an ủi nó rồi cả 2 lại bắt đầu luyện tập.
Buổi chiều,mặt trời sắp xuống núi cả hai mới chuẩn bị về nhà,móng vuốt tiểu
Hồng còn non lại luyện tập hơi nhiều nên giờ bị tổn thương,nó nằm trong lòng
Du Phàm kêu ư ử bộ dáng rất đáng thương,Du Phàm an ủi nó rồi vào núi tìm 1
loại thảo dược tên là tam vĩ thảo,đây là thảo dược trị thương rất tốt cho linh
sủng.
Tìm thấy tam vĩ thảo không gặp khó khăn gì,Du Phàm trở về nhà lấy thảo dược
đâm ra hòa với nước rồi để cho tiểu Hồng ngâm chân,hắn không phải linh dược sư
nên không biết cách điều chế linh dược,chỉ biết cách gia công thô sơ nhưng
cũng đủ dùng trong trường hợp này.
Lão gia tử ở một bên nhìn hắn loay hoay cũng chẳng giúp đỡ hay nói gì,lão cảm
thấy tình cảm Du Phàm dành cho hồng diễm hổ,chỉ có linh sủng sư coi trọng linh
sủng của mình,xem chúng là bạn chứ không phải công cụ thì mới có thể đạt tới
đỉnh cao của con đường linh sủng sư,đó cũng là thứ mà lão dạy dỗ Du Phàm từ
nhỏ đến giờ.
Sáng hôm sau cả 2 lại ra sau núi luyện tập,công hiệu của tam vĩ thảo rất tốt
chỉ trong một đêm mà vuốt của tiểu Hồng đã lành hẳn.Hắn ra lệnh cho tiểu Hồng
dùng vuốt tấn công cái cây nhỏ như ngày hôm qua,còn mình thì ngồi trên tảng đá
ôm quả trứng đen quan sát ra lệnh cho chú hổ con luyện tập.
Mấy ngày nay lúc ở cùng tiểu Hồng hắn vẫn chú ý đến quả trứng,ban đêm cũng để
nó trong chăn ngủ cùng mình và tiểu Hồng.Hắn đã xem nó như là linh sủng tương
lai của mình rồi và vô cùng chờ mong quả trứng này trong tương lai sẽ nở ra
tuyệt thế linh sủng làm hắn kinh ngạc.