Người đăng: yamisama
Ra khỏi Nhân Linh Điện, nhìn dòng người đông đúc tấp tập trước mặt,Du Phàm
đang xác định phương hướng chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.
Bỗng nhiên từ phía sau có người vỗ vai hắn,Du Phàm quay lại thì thấy Tiêu Thúy
Nhi đang đứng chắp tay ở đằng sau,mỉm cười nói với hắn:
-“Ngươi xong việc rồi à,tiếp theo định làm gì”.
Môi Du Phàm mỉm cười nhìn Tiêu Thúy Nhi:
-“Ta đang định ra ngoài thành làm nhiệm vụ ở khu rừng phía Bắc”.
Tiêu Thúy Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ:
-“Ngươi đi một mình được à,ta sợ có đến tối ngươi cũng không ra được khỏi thành,thôi để ta đưa ngươi đi”.
Du Phàm gân cổ lên cãi:
-“Chả lẽ cái thành bé tẹo này có thể đi lạc được à”.
Hắn mặc niệm trong lòng tối hôm qua chẳng qua là sự cố thôi,nhờ sự cố đó hắn
cũng đến được chỗ Ám Hội,chứ nhất quyết không chịu chấp nhận rằng mình bị mù
đường.
Tiêu Thúy Nhi nhìn hắn,một cái liếc mắt với trình độ rất cao,phải biết rằng
nàng không tín nhiệm được con hàng này,cái khu rừng bé tẹo ở thành Gia Áo mà
hắn cũng lạc trong đó được nữa,không biết hắn làm du hành giả kiểu gì,ặc ặc.
Tiêu Thúy Nhi đương nhiên không biết là đoạn đường mà Du Phàm đã đi chỉ có hai
nơi là từ thôn của hắn tới thành Gia Áo và từ đó đến thành Lam Hải nhưng hắn
lại lạc đường tới hai lần,dù sao quá mất mặt nên đương nhiên sẽ không kể với
Tiêu Thúy Nhi.
Du Phàm và Tiêu Thúy Nhi đang nói chuyện thì có hai người bước đến,một là Mặc
Dã từ trong Nhân Linh Điện đi ra,hai là tên Tần Tuấn Khải gặp ở khách sạn hồi
sáng đang từ bên đường bước tới.
Mục Dã gặp được Tiêu Thúy Nhi nhì ánh mắt sáng lên,gương mặt tươi cười nói:
-“Xin chào,Thúy Nhi cô nương ở đây có chuyện gì thế?” rồi nhìn sang Du Phàm đang đứng bên cạnh cũng giật mình rồi gật đầu chào: “chúng ta lại gặp nhau”.
Tần Tuấn Khanh cũng nhìn thấy Tiêu Thúy Nhi đang đứng với Du Phàm mới đi
đến,lại bất ngờ nhìn thấy Mục Dã,hắn nhếch mép,trong đầu lại nghĩ ra một
kế,hắn đi đến mỉm cười nói:
“Thúy Nhi muội muội,chúng ta lại gặp nhau” gương mặt anh tuấn,nụ cười tao nhã
đủ giết chết trái tim của biết bao nhiêu thiếu nữ,sau đó nhìn Du Phàm đầy ẩn ý
nói:
“Du Phàm huynh đệ lại gặp nhau rồi,từ sáng đã nhìn thấy hai người ở trong
khách sạn Long Hải,lúc đó đến giờ hai người vẫn đi cùng nhau à”.
Nói xong còn thâm ý nhìn Mục Dã một cái,hắn biết Mục Dã chiến đấu cuồng này
rất thích Tiêu Thúy Nhi,biết Du Phàm đến gần Tiêu Thúy Nhi sẽ tìm Du Phàm gây
phiền toái.
Du Phàm thấy hai người đó thì chào hỏi Mục Dã trước,hắn không thích tên Tần
Tuấn Khải nhìn cứ giả dối thế nào ấy,hắn tương đối có hảo cảm với tên “da đen”
Mục Dã hơn nên mở miệng chào:
-“Da Đen huynh,chúng ta lại gặp” rồi quay sang Tần Tuấn Khải gật đầu coi như chào hỏi.
Tiêu Thúy Nhi cũng lãnh đạm gật đầu coi như chào hai người cũng không mở miệng
nói chuyện.
Mục Dã thấy Tiêu Thúy Nhi như vậy thì hơi thất vọng,nửa năm trước linh sủng
của hắn bị thương nặng đến Dược Sư Điện thì gặp được Tiêu Thúy Nhi,nàng cứu
sống linh sủng đang hấp hối của hắn,từ lúc đó hắn đã phải lòng cô thiếu nữ này
rồi.
Hắn là con trai của điện chủ Nhân Linh Điện phân bộ thành Lam Hải,năm nay 16
tuổi đã đạt tới ba tầng Linh Soái,được mọi người gọi là ‘chiến cuồng’ Mục
Dã,cũng là thiên tài trẻ tuổi nổi danh thứ hai thành Lam Hải.
Đến khi biết được nàng là con của thành chủ thì hắn điên cuồng truy cầu
nàng,lúc đó mọi người trong thành ai cũng bất ngờ,’chiến cuồng’ Mục Dã đã phải
lòng theo đuổi điên cuồng một người con gái,mà đó lại là con gái thành chủ nữa
chứ.
Tiêu Thúy Nhi cũng không để ý đến hai người bọn họ,nắm cổ áo Du Phàm lôi đi,Du
Phàm bất đắc dĩ vẻ mặt nhăn nhó bị Tiêu Thúy Nhi kéo đi xềnh xệch
Cả Tần Tuấn Khải và Mục Dã đều bất ngờ,phải biết từ trước đến giờ Tiêu Thúy
Nhi luôn lãnh đạm tao nhã,thanh cao như một đóa hoa chi tử hôm nay nàng lại
thân thiết với một người thanh niên như vậy,đã vậy còn lôi kéo người đó đi bộ
dạng rất thân quen.
Mục Dã trong lòng chua chát,hắn truy cầu nàng bao lâu nay nhưng đều bị nàng
cho ăn ‘bơ’,giờ lại thấy nàng có người trong lòng,nói không khó chịu là không
thể nào,nhưng hắn lại rất nhanh vực lại tinh thần,cái mà hắn truy cầu chủ yếu
là đỉnh phong của con đường yêu linh sư,cha hắn nói nếu dứt khoát được trong
chuyện tình cảm thì tiến bộ tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều,không gặp phải tâm ma
về sau.
Còn Tần Tuấn Khải thì khác,hắn là người mưu mô,chỉ thích quyền lực và danh
vọng,nhìn thấy Tiêu Thúy Nhi như thế lửa giận trong lòng bốc lên càng cao,liếc
nhìn sang vẻ mặt ảm đạm của Mục Dã âm dương quái khí nói:
-“Người ngươi thích đã đi theo người khác rồi,nếu ngươi không ra tay sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thua cuộc”.
Mục Dã không thèm liếc hắn một cái,quay đầu đi không thèm nói gì,nói chuyện
với tên dở hơi suốt ngày chỉ biết tính kế người khác chả được tích sự gì thà
về nhà huấn luyện linh sủng còn hơn.
Tần Tuấn Khải thấy Mục Dã không thèm quan tâm mình thì nộ hỏa công tâm,gương
mặt cũng bắt đầu vặn vẹo,đúng lúc đó có một người từ trong điện ra ngoài đi
lại chào hỏi hắn thì hắn đã trở lại vẻ mặt vân đạm phong khinh thừơng ngày
cười cười nói nói như chưa từng sảy ra chuyện gì.
Tiêu Thúy Nhi lôi Du Phàm đi được một đoạn thì buôn hắn ra,vì không thích hai
tên kia nên mới kéo Du Phàm nhanh chóng rời đi chỗ đó,Du Phàm vuốt vuốt sửa
sang lại cổ áo nói:
-“để tôi mua chút thức ăn đã,trên đường đi có cái mà gặm”.Nói xong cũng đi đến quán bên đường mua một túi thịt khô cùng hoa quả khô.
Tiêu Thúy Nhi nhìn Du Phàm mua những thứ đó cũng câm nín,phải biết yêu linh sư
hấp thu linh lực từ tự nhiên vào cơ thể đã coi như là ích cộc rồi,không cần ăn
uống cũng có thể sống bình thường,quán rượu quán ăn chủ yếu là để mua vui,tụ
họp và trò chuyện cùng nhau chứ ăn cũng chỉ để sướng cái vị giác mà thôi,chả
có ích lợi gì.
Trừ một số dược phẩm có thể tăng trưởng linh lực,mấy thứ khác ăn vào chỉ để
làm chất thải mà thôi,ly sữa lúc sáng Tiêu Thúy Nhi kêu cũng là để trêu chọc
Du Phàm thôi chứ vóc dáng của con người vốn là tiên thiên cha mẹ sinh ra,từ từ
lớn lên trải qua rèn luyện mài giũa mà thành.