Người đăng: yamisama
Chương 29:chiến đấu kết thúc
Tiểu Hồng cùng Du Phàm từ nhỏ đã cùng lớn lên,tâm linh tương thông nên chỉ cần
Du Phàm động ý nghĩ là nó đã biết cách tấn công,dù sao yêu linh huyết mạch
3sao trí tuệ cũng rất cao.
Chiến đấu dần đi đến hồi kết,Tiểu Hồng dù vết thương chồng chất nhưng hai con
linh sủng kia cũng chẳng khá hơn,một mình nó quần đấu với cả hai mà không hề
yếu thế,cho thấy tư chất và ý chí chiến đấu cực cao nhưng vì chủng tộc Hồng
Diễm Hổ phòng ngự không cao nên cơ thể chồng chất vết thương. Cuối cùng nó tập
trung tất cả lực lượng cuối cùng của mình,ma pháp hỏa hệ tăng lên đến dỉnh
điểm rồi phun ra một luồng hồng diễm sức nóng kinh người thiêu đốt hai con sói
kia tru la thảm thiết,sau đó ngã xuống đất tiêu tán chỉ còn lại hai viên linh
hạch.
Du Phàm chạy lại nhìn Tiểu Hồng đã kiệt sức nhưng vẫn kiên cường đứng vững,hắn
đau lòng xoa xoa đầu nó rồi thu nó vào không gian linh sủng trước đợi chiến
đấu kết thúc sẽ nghỉ ngơi trị thương,hắn hiểu ý nghĩ của nó,cái mà nó thích là
những trận chiến máu lửa,những thứ đó mới tôi luyện được sự kiên cường của nó
để đi đến đỉnh cao nên hắn cũng chiều theo nó.
Bên kia,Bạch Tinh đang đánh nhau với Thiết Kiếm,cả hai không phân cao
thấp,Bạch Tinh nhanh nhẹn tránh được tất cả các kỹ năng của Thiết Kiếm và
ngược lại,nhưng vì Thiết Kiếm đã Học Đồ viên mãn còn Bạch Tinh chỉ mới trung
nên đã gần cạn kiệt linh lực.
Hắn cho Bạch Tinh chuẩn bị một ra đòn kết liễu có thể hạ được Thiết Kiếm,hắn
biết Thiết Kiếm chỉ có một con mắt duy nhất ở kiếm cách là thứ để cảm ứng xung
quanh cũng là điểm yếu của nó,hắn ra lệnh cho Bạch Tinh:
-“Dùng ‘gia tốc’ chạy vòng quanh nó,sau đó chuẩn bị thời cơ tấn công”. Bạch Tinh nghe lệnh hắn tăng tốc chạy xung quanh Thiết Kiếm làm khói bụi bốc lên mù mịt,Thiết Kiếm bị mất tầm nhìn không thể làm gì thì một lưỡi dao gió chém thẳng vào mắt nó,lực tấn công lên đến cấp một toàn kì làm thiết kiếm kêu “long koong” rồi rơi xuống đất.
Phó Viêm thấy cả ba linh sủng của mình đều bị diệt thì hoảng sợ,rồi tinh thần
đứt gãy liên tiếp làm hắn trợn trắng mắt,miệng sùi bọt rồi chậm rãi ngã xuống
đi đời nhà ma.
ở bên kia,Tiêu Thúy Nhi cũng đã kết thúc trận chiến,linh sủng của bốn người
kia đều bị thương nhưng cô không hạ sát thủ,cả bốn người đều bị Thanh Mộc Đằng
trói lại. Thấy Du Phàm đi qua nhìn vào bốn người kia,Tiêu Thúy Nhi đi lại nghe
Du Phàm hỏi bọn chúng:
-“Các ngươi tấn công ta làm gì,ta đâu có lấy cái hộp gì của các ngươi đâu”.
Bốn người liếc nhìn nhau rồi nói ra chân tướng sự thật cho Du Phàm,về dã huyết
thạch và kế hoạch của tên đội phó. Du Phàm nghe bọn họ nói thì mới vỡ lẽ
ra,hắn quên bén mất chuyện cái nhiệm vụ này luôn,lấy ra trong nhẫn trữ vật một
cái hộp hỏi bốn người kia:
-“Là cái này à”.
Bốn người kia gật đầu rồi nói cho hắn biết chìa khóa mở hộp do Phó Viêm giữ
sau khi hạ sát tên đội phó.
Du Phàm lục lọi nhẫn của tên kia thì lấy ra một cái chìa khóa,mở chiếc hộp ra
thì bên trong có một viên đã màu đỏ,trong viên đá như có huyết quang lưu động
được gọi là dã huyết thạch.
Huyết thạch chính là máu huyết của yêu linh sau khi chết cô đọng ra tùy theo
cấp độ cùng chủng tộc của yêu linh sau khi chết mà sẽ thu được huyết thạch
tương ứng ví dụ như Hồng Diễm Hổ cấp học đồ sẽ thu được huyết thạch dã thú cấp
học đồ. Đây là tài liệu thu được sau khi liệp sát yêu linh có thể cho yêu linh
trực tiếp phục dụng hay dùng làm tài liệu luyện dược.
Du Phàm cầm tảng đá yêu thích không muốn buôn trong tay rồi vẻ mặt chính khí
nói:
-“Đây là tang vật,ta sẽ cất giữ nó làm bằng chứng tội ác của các ngươi”. Nói xong còn liếc trộm Tiêu Thúy Nhi,thấy cô ta nhìn mình chằm chằm thì ngượng ngùng lên tiếng: “cô nhìn ta làm gì,đây chính là tang vật,ta chỉ tiện tay cất giữ thôi”.
Bốn người kia cũng phụ họa cho Du Phàm,bọn chúng biết sinh tử của mình nằm
trong tay người ta,nếu còn tham dã huyết thạch thì chỉ có con đường chết. Tiêu
Thúy Nhi nhìn hắn một hồi rồi mỉm cười liếc xéo hắn nói:-“được rồi,ta không
tranh với ngươi đâu,cứ giữ lại cho con hổ ngốc đi.”
Cái liếc mắt đó trình độ cao đến nỗi Du Phàm đỏ cả mặt,ho khan vài cái rồi
quay sang nói với bốn người kia:-“Các ngươi đi đi,tên lão đại kia đã chết,từ
nay không được làm chuyện hung ác nữa”.
Bốn người vâng dạ rồi nhanh chóng chạy về phía thành Lam Hải,bọn chúng biết từ
nay không thể cướp của giết người nữa chỉ có thể an phận làm một dong binh
bình thường.Còn bên kia thành Gia Áo,bốn người đợi một thời gian không thấy
tên đội phó đem tiền về liền chửi rủa hắn ăn đen số tiền bán dã huyết thạch
rồi bỏ trốn,nếu tên đội phó còn sống chắc cũng phải hộc ra ít nhất một lít
máu,hắn chưa có ý định đó thì giữa đường đã bị chặn giết mất rồi,lại còn cõng
hêm cái tội danh đó nữa.
Cứ như thế,trận phong ba này cũng kết thúc,Du Phàm triệu hồi Tiểu Hồng ra trị
thương cho nó,hắn đau lòng nhìn các vết thương chằng chịt trên cơ thể nó nhưng
Tiểu Hồng thì lại hưng phấn rít gào,ý nói những vết thương đó là chiến tích
của nó,chứng tỏ sức mạnh và vinh quang của nó làm Du Phàm nghẹn lời. Tiêu Thúy
Nhi đứng bên cạnh nghe một người một sủng cứ chi chi nha nha cũng cạn lời với
họ,khẽ lắc đầu rồi dục Du Phàm nhanh chóng vào thành kẻo muộn.
Vượt qua hẻm núi,đi xuyên qua khu rừng không lớn,đến chiều bọn họ từ xa đã
thấy được thành Lam Hải hùng vĩ nằm cạnh biển,đây là một tòa thành cấp năm
chứng tỏ có cường giả cấp linh vương tọa trấn.tòa thành nằm trên một vùng đất
cao,có tường thành bao bọc rất cao ở bên ngoài,trên mỏm đá còn có một tháp hải
đăng cực cao có thể nhìn thấy từ đàng xa.bến cảng tàu thuyền tấp nập người,ánh
mặt trời chiều tà nhuộm vàng cả vùng biển làm Du Phàm lóa mắt,đây là lần đầu
tiên Du Phàm nhìn thấy biển cũng như một tòa đại thành cấp 5 nên cảnh tượng
hùng vĩ như vậy làm cho hắn rung động cũng phải thôi,Tiêu Thúy Nhi bên cạnh
liếc nhìn Du Phàm đang sững sờ cũng không biết phải nói gì,tên tiểu tử tóc bạc
này cứ như nhà quê mới được lên thành thị vậy,cô thúc dục Thiết Giác Thú hướng
của thành đi tới.