Người đăng: yamisama
Tuy không nhìn thấy Trần Văn,Lâm LỖi nhưng Du Phàm lúc này cũng không quan tâm
được đến thế,hắn chạy lại chỗ Tiêu Tín,nhìn thấy vết thương rợn người trên cơ
thể Tiêu Tín làm hắn giật mình,phía sau lưng hắn rách một đường dài thấy
xương,tay chân cũng đầy vết thương,đầu tóc quần áo cháy xém.
Tiêu Tín nhìn Du Phàm bằng ánh mắt phức tạp,lúc đầu hăn không thích thằng nhãi
này vì vấn đề tình cảm với Liễu Địch,chứ không hề có thù ghét gì với Du
Phàm.Giờ đây thấy 2 người gặp nguy hắn cũng không quay mặt bỏ đi,trong nội tâm
càng thêm đắng chát,vốn đã tuyệt vọng nhưng nhìn thấy Du Phàm xuất hiện hắn
bỗng cảm thấy dâng lên niềm hy vọng,mặc dù không cảm thấy Du Phàm là đối thủ
của lão đại ngũ độc nhưng hắn chỉ cần cầm chân cho Du Phàm mang Liễu Địch đi
là được rồi.
Tiêu Tín quay sang Du Phàm gắng gượng nói:
-“Ta cầm chân hắn,ngươi hãy mang Liễu Địch rời khỏi nơi đây đi,chạy càng xa càng tốt”.
Du Phàm giật mình,tên Tiêu Tín này mang bộ dạng sắp chết như thế vẫn bảo vệ
Liễu Địch,giờ này còn gắng gượng cầm chân cho hắn mang Liễu Địch chạy đi.
Bên kia,lão đãi ngũ độc âm lãnh mở miệng:
-“Oắt con,thiên đường rộng lối ngươi không đi,địa ngục vô lối ngươi lại xông vào,đã đến thì đừng hòng rời đi nữa”.
Nới xong ra lệnh cho Mao Độc Quái phát động tấn công,chỉ thấy lông trên người
nó dựng đứng,cơ thể hình cầu chỉ có hai chân giờ nhìn y như một quả cầu
gai,bắn 10 chiếc châm độc về phía bọn Du Phàm. Du Phàm cũng nhanh chóng trả
đòn:
-“Tiểu Hồng ‘phun lửa’”.
tiểu Hồng mở cái miệng đỏ như máu của mình ra,tích tụ ma pháp trong thoáng
chốc rồi phun ra 1 luồng lửa màu hồng nhiệt độ kinh người về phía Mao độc
quái,lửa này chính là hồng diễm,có màu hồng,sát thương kinh người hơn lửa
thường,tiểu Hồng lĩnh ngộ được sau khi ăn hỏa nguyên quả và linh tinnh hỏa
thuộc tính,đến bây giờ nó mới chính thức gọi là Hồng Diễm Hổ.
luồng lửa với nhiệt lực đốt cháy tất cả bay thẳng đến chỗ Mao Độc Quái,trên
đường bay thiêu cháy châm độc mà độc quái vừa phóng ra lúc nãy,ngọn lửa bao
trùm lên cơ thể Mao Độc Quái làm nó kêu la thảm thiết.
Tên lão đại thấy vậy cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ,hắn không ngờ linh sủng của
tên oắt con này lợi hại như vây,nhanh chóng ra lệnh cho Mao Độc Quái:
-“dùng lông giũ bỏ lửa trên người”.
Lúc này mao quái kia bắn ra hàng hoạt lông dính hỏa diễm rơi xuống đất, làn da
cháy xém cùng bộ lông thưa thớt trông cực kì thảm bại.Dù sao Mao Độc Quái này
phòng ngự không tính là cao mà ma pháp hỏa hệ của tiểu Hồng lại cực kì mạnh mẽ
cộng thêm lực lượng hồng diễm nữa làm chiêu ‘phun lửa’gây sát thương lên đến
cấp Linh Sĩ mao quái chịu không nổi cũng là điều hiển nhiên.
LÚc này,tên lão đại đã bỏ đi thái độ khinh thường Du Phàm,hắn biết rất có thể
mình sẽ bị lật thuyền trong mương,hắn âm thầm ra lệnh cho Hoàng Mao THử độ thổ
xuống đất đến chỗ của tiểu Hồng chuẩn bị đánh lén.
Du Phàm quay sang đưa cho Tiêu Tín một bình thuốc rồi bảo:
-“Ngươi mau trị vết thương trên lưng đi rồi còn giúp cho Liễu Địch nữa,hai người các ngươi mau chóng trị thương nghỉ ngơi cứ giao tên này cho ta”.
Tần Tín nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích rồi cầm lấy lọ thuốc đi đến định chữa
cho Liễu Địch trước,hắn cũng triệu hồi Phong Lang về bên cạnh bảo vệ mình cùng
Liễu Địch.
Du Phàm đưa thuốc xong quay đầu lại tập trung vào cuộc chiến,hăn chăm chú quan
sát Mao Độc Quái rồi lệnh cho tiểu Hồng :
-“Gia tốc dùng móng vuốt tấn công”.
tiểu Hồng chuẩn bị gia tốc thì đột nhiên từ dưới lòng đất Hoàng Mao Thử chui
lên dùng ‘trảo’ tấn công thẳng vào bụng của tiểu Hồng,chỉ thấy móng vuốt dính
chất độc màu tím đâp thẳng vào bụng của tiểu Hồng hất nó bay ra ngã trên đất.
Du Phàm hoảng sợ,nãy giờ hắn chỉ chú ý Mao Độc Quái mà quên mất con Hoàng Mao
thử 8giai học đồ kia,hắn không ngờ tên lão đại ngũ độc lại chơi âm chiêu như
thế.
Liếc nhìn qua tiểu Hồng đang gượng đứng dậy,dưới bụng bị rách 1 lỗ chảy ra máu
màu đen,xem như là đã bị trúng độc,hắn chạy đến bên cạnh nó lo lắng hỏi:
-“ngươi không sao chứ,xin lỗi là ta sơ xuất,ta không ngờ đối thủ còn có ám chiêu”.
Đôi mắt hắn đỏ lên nhìn vết thương dữ tợn trên bụng tiểu Hồng,lấy ra 1 lọ dược
đổ lung tung lên đó,tay hắn vẫn còn đang run run,Tiểu Hồng đứng dậy nhìn hắn
gần lên 1 tiếng “grừư..”,lắc lắc đầu chứng tỏ mình không sao rồi nhảy ra phía
trước Du Phàm chuẩn bị chiến đấu.
Tên lão đại bên kia cũng nhìn hắn cười âm lãnh:
-“Nhóc con,chiến đấu sinh tử chân chính là phải biết dùng mọi thủ đoạn của mình để tiêu diệt đối phương,ngươi vẫn còn non lắm,Độc Quái mau dùng phi châm độc tấn công”.
Nói xong liền ra lệnh cho Mao Độc quái tấn công tiểu Hồng và Du Phàm. tiểu
Hồng gầm lên 1 tiếng,thân thể chậm rãi bốc cháy hồng diễm bài trừ chất độc
khỏi cơ thể,sức nóng cũng làm cho thuốc trị thương ngấm nhanh hơn vết thương
cũng chậm rãi khép lại.
Du Phàm đứng đằng sau chú ý quan sát Hòang Mao Thử đang ở dưới đất,ra lệnh cho
tiểu Hồng dùng hỏa cầu tấn công mao quái.
Ngọn lửa bùng lên,1 hỏa cầu từ trong miệng tiểu Hồng bay ra ngoài rồi phóng to
lên đập trúng mao quái không kịp tránh né,hất văng nó ra xa đập vào vách núi
đá rồi rơi xuống,hắn ra lệnh cho tiểu Hồng chạy đến tấn công tên lão đại đang
hoảng sợ kia trong chăm chú tìm kiếm Hoàng Mao Thử.
Bỗng nhiên lớp đất từ đằng sau hắn đùn lên,Hoàng Mao thử nhảy ra dùng vuốt độc
tấn công hắn,tên thủ lĩnh định được ăn cả ngã về không với hắn,xem ai chết
trước.
Tên thủ lĩnh âm lãnh cười,hắn đã tính toán tốc độ Hoàng Mao Thử của hắn giết
Du Phàm trước khi Hồng Diễm Hổ đến đây,chỉ cần yêu linh sư chết đi thì liên
kết sẽ đứt gãy,linh sủng sẽ bị thương thần hồn và trở thành yêu linh hoang
dã,sau đó gương mặt tươi cười của hắn trở nên cứng ngắt vì thấy bên ngoài cơ
thể Du Phàm lóe lên quang tráo màu vàng nhạt,hất văng Hoàng Mao Thử ra.
Chưa kịp tỉnh hồn thì tiểu Hồng đã đến trước mặt,móng vuốt giơ lên đập xuống
gương mặt đang hoảng sợ của tên thủ lĩnh nhóm ngũ độc đánh nát đầu hắn,óc
tương cùng máu văng tung tóe.
Du Phàm gương mặt tái nhợt,mới vừa rồi không nhờ áo giáp của lão gia tử cho
hắn đã lên đường luôn rồi,hắn không ngờ tên kia có ý định tấn công hắn chứ
không phải tiểu Hồng.
Yêu linh sư trong chiến đấu phải biết chọn vị trí an toàn ra lênh cho linh
sủng chiến đấu,vì cơ thể nhân loại không thể bằng được yêu linh nên nhân loại
đã tìm tòi, sáng chế ra áo giáp phòng ngự,bảo vệ cho yêu linh sư trong các
trận chiến.Một yêu linh sư cường đại ngoài việc chỉ huy giỏi ra cũng phải biết
bảo vệ mình,trong các trận chiến sinh tử, nếu như để đối phương tìm ra rồi
diệt mình trước thì cũng như không.