Người đăng: yamisama
Đứng dưới vách núi,nhìn lên vách núi dốc đứng nguy hiểm trứơc mắt,từ dưới có
thể thấy đất đá lởm chởm trên vách,vận mục lực còn có thể thấy mấy đám cỏ xanh
xanh chính là mục tiêu của hắn cỏ thanh thần,hắn lấy chìa khóa,triệu hồi tiểu
Hồng ra.
Cổng không gian mở ra,Hồng Diễm Hổ tiểu Hồng uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước
mặt Du Phàm.Bộ lông đỏ sọc vằn mềm mượt,móng vuốt sắc bén,cái đuôi dài phía
sau đung đưa Tiểu Hồng vừa ra ngoài liền hưng phấn rống lên với Du Phàm.
“Rống”
Du Phàm biết nó vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn dược tề phục dụng lần trước lực
lượng trong cơ thể nó vẫn còn dư ra rất nhiều nên cần phải phát tiết ra ngoài
lúc đó có lẽ nó cũng sẽ nâng chiến lực lên cấp Linh Đồ bậc 7.
Lá cây rụng xung quanh theo tiếng gầm của tiểu Hồng bay lên tứ tán,Du Phàm
nhìn thấy tiểu Hồng sau khi tiêu hóa hỏa nguyên quả trở nên bất phàm như thế
thì vui mừng cảm thấy lúc trước liều mình lấy hỏa nguyên qủa là chính đáng.
-“Tiểu Hồng,ngươi hãy nhảy lên vách đá hái cỏ thanh thần xuống,đây cũng là bài học về tốc độ và rèn luyện móng vuốt của ngươi”.
Du Phàm làm nhiệm vụ cũng không quên giao bài tập cho hổ nhỏ Tiểu Hồng hắn
muốn huấn luyện chiến sủng trở nên hoàn mĩ nhất chiến lực tuyệt đối mạnh mẽ
hơn yêu linh đồng đẳng cấp.
Du Phàm ra lệnh cho tiểu Hồng xong thì ôm trứng đứng 1 bên nhìn tiểu Hồng làm
việc,chăm chú nhìn nó xòe bộ móng Hổ của mình ra nhảy lên vách đá dốc,móng
vuốt bám vào đá sau đó nhảy lên tiếp cứ như thế cho đến chỗ có cỏ thanh thần.
Bỗng nhiên mấy tảng đá bên cạnh chỗ có cỏ thanh thần động đậy,mọc ra 2 tay 2
chân với cái đầu,cầm đá trên tay ném về phía tiểu Hồng,toàn thân đều là đất
đá,Du Phàm nhìn một cái liền biết được chủng loại của chúng.
Thạch Quái yêu linh 1sao Nguyên Tố Tộc Thổ hệ.
Chủng yêu linh này cơ thể được cấu thành hoàn toàn từ đất đá thường sinh sống
theo đàn tại những nơi có lực lượng thổ hệ đậm đặc.
Nguyên Tố Tộc là chủng yêu linh toàn thân được cấu tạo từ nguyên tố thuộc
tính,là ma pháp sư trời sinh sở hữu lực lượng ma pháp cường đại nên Nguyên Tố
Tộc yêu linh thường được yêu linh sư chọn làm yêu linh chủ chốt trong đội hình
chiến sủng của mình.
Lũ Thạch Quái này chỉ mở mức bậc năm không đủ làm khó cho hắn cùng Tiểu Hồng
Du Phàm liền trực tiếp ra lệnh:
-“không sao,bọn chúng rất yếu,giữ vững thân hình,dùng ‘phun lửa’ tấn công chúng”.
-“Graoo!!”
tiểu Hồng gầm lên 1 tiếng giữ vững thân mình,miệng nó mở to ra,hỏa hệ ma pháp
chậm rãi tích tụ,chỉ thấy xung quanh tiểu Hồng nhiệt độ tăng lên đáng sợ,những
tia hoa lửa bập bùng,sau đó từ trong miệng nó phun ra ngọn lửa về phía lũ
Thạch Quái.
‘Phun lửa’ là chiêu thức cấp 2 mà tiểu Hồng đã học được từ lâu,chỉ là tiêu hao
khá nhiều Du Phàm ít dùng,chỉ dùng khi đối đầu với nhiều địch nhân cần sát
thương trên diện rộng.Ma pháp hỏa hệ của tiểu Hồng sau khi phục dụng dược tề
trở nên cực kì cường đại lửa mà nó phun ra cũng mang sức sát thương cực lớn lũ
quái kia làm sao chịu nổi,chỉ thấy cơ thể đám thạch quái bốc cháy rồi vỡ ra
trên mặt đất chỉ còn lại mấy viên linh hạch.
Du Phàm kêu tiểu Hồng đi đến chỗ đám quái thạch,lửa đã dập tắt,trên đất có 5
viên linh hạch nhưng vì lửa quá lớn đã thiêu rụi luôn cả đám cỏ thanh thần.Du
Phàm thoáng bực mình nói với tiểu Hồng:
-“Đen thật,kế tiếp chúng ta phải khống chế lực lượng thật tốt nếu muốn còn có chiến lợi phẩm”.
-“Gru gruu”.
tiểu Hồng gầm lên với Du Phàm,đôi mắt đen láy nhìn Du Phàm ý nói nó sẽ cố gắng
không làm hắn thất vọng.
-“Tốt lắm,chúng ta tiếp tục”.
Du Phàm động viên nó một chút rồi bảo nó nhặt linh hạch trên đất ăn vào để hồi
phục linh lực sau đó di chuyển đến mục tiêu tiếp theo.
Đến dưới một chỗ khác dưới vách núi,Du Phàm chậm rãi nhìn lên thì thấy phía
trên tầm 20 mét có một đám cỏ màu xanh,cũng chính là mục tiêu của hắn cỏ thanh
thần lần này.
Hắn ra lệnh cho tiểu Hồng nhảy lên dùng vuốt bám vào vách đá,tiểu Hồng nhảy
thoắt 3 cái đã đến chỗ cỏ thanh thần,vì đã có chuẩn bị từ trước nên khi đám
Thạch Quái vừa hiện ra Du Phàm đã lệnh cho tiểu Hồng dùng ‘diễm trảo’tấn công
chớp nhoáng,lũ thạch quái bị thiêu cháy tan biến để lại linh hạch tiểu Hồng
nhặt lên nuốt vào để hồi phục tiếp tục.
Lần này thì có thể thu thập cỏ thanh thần,lúc tiểu Hồng ngậm về cho hắn quan
sát thấy cỏ thanh thần này bô dáng giống cỏ hoang dã,có 3 chiếc lá màu xanh
biếc,không có gì đặt biệt.Hắn cất chung vào rồi dời đến mục tiêu tiếp theo,vì
không biết phải thu thập bao nhiêu nên Du Phàm cảm thấy càng nhiều càng tốt,dư
ra cũng có thể cất giữ lúc cần thiết thì có cái mà sử dụng.
Chọn địa điểm thích hợp tiếp theo,Du Phàm nhìn lên thấy ở trên chừng 100 thước
có cỏ thanh thần rồi kê tiểu Hồng chuẩn bị làm nhiệm vụ.Vì biết chắc chăn sẽ
có thạch quái xung quanh cỏ thanh thần nên Du Phàm đã cho tiểu Hồng chuẩn bị
sẳn sàng chiến đấu,lúc đến gần cỏ thanh thần bỗng một tảng đá lớn ngồi dậy
biến thành thạch quái.
Con Thạch Quái này bề ngoài cao chừng nửa mét,lớn hơn lũ lúc trước nhiều,Du
Phàm quan sát thì thấy con Thạch Quái này cấp bậc khoảng chừng Linh Đồ bậc 9
lớn hơn tiểu Hồng 2 bậc,nó liếc thấy tiểu Hồng đang bay đến liền dùng ‘phi
thạch’tấn công tiểu Hồng.
Du Phàm lệnh cho tiểu Hồng tránh né nhảy lùi về bam vào vách đá,đối thủ lần
này rất khó chơi không thể giải quyết dễ như lần trước nữa phải chiến đấu
nghiêm túc rồi.
-nhảy lên dùng hồng diễm cùng vuốt tấn công”. Du Phàm nhanh chóng ra lệnh cho tiểu Hồng tấn công Thạch Quái.
Nhưng lần này không phát huy được hiệu quả,vì là dốc đá nên tiểu Hồng đứng còn
khó khăn làm sao gia tốc được,lúc tiếp cận đã bị đối phương bắt lấy sau đó ném
ra xa,tiểu Hồng chật vật bám vào vách đá,còn trúng thêm cú ‘phi thạch’bồi thêm
không kịp tránh né.
Du Phàm nhận ra mình đưa ra quyết định sai lầm làm tiểu Hồng bị thương,cảm
thấy ảo não không thôi,chưa kịp để cho hắn định thần Thạch Quái đã dùng ‘ném
đá’ cầm 1 tảng đá lớn ném về phía tiểu Hồng,du nhanh chóng ra lệnh cho tiểu
Hồng tránh né.
-“Nhảy lên tiếp tục dùng vuốt lửa nhắm vào đầu của Thạch Quái”.
Ra lệnh cho tiểu Hồng tránh né xong Du Phàm bồi thêm 1 cú tấn công quái thạch
còn đang mệt đứng yên tại chỗ.
Thoắt một cái tiểu Hồng lợi dụng tảng đá Thạch Quái ném tới làm bàn đạp nhảy
lên,chân trước móng vuốt bóc cháy ngọn lửa hồng,nhiệt lượng nóng rực tỏa ra
xung quanh đánh mạnh vào đầu của Thạch Quái.
Móng vuốt mang theo hỏa diễm nóng rực lao đến đánh vào đầu Thạch Quái khiến nó
rơi xuống vách núi nhưng còn chưa để nó hoàn hồn Du Phàm đã lệnh cho tiểu Hồng
thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó.
-“Hỏa cầu.”
Du Phàm ra lệnh cho tiểu Hồng ra đòn kết liễu.
Tiểu Hồng từ trên vách đá nhảy xuống,miệng mở to ra năng lượng hỏa hệ đậm đặc
chậm rãi tích tụ thành một hỏa cẩu trong miệng nó rồi phóng ra.Hỏa cầu ra khỏi
miệng tiểu Hồng thì phóng to lên tầm nửa thước,nhiệt độ xung quanh hỏa cầu làm
không khí nóng đến đáng sợ phá không bay đến chỗ Thạch quái rồi bùng một
cái,chỉ nghe thấy tiếng Thạch Quái hét lên đầy đau đớn rồi im bặt.
tiểu Hồng tiếp đất cùng với Du Phàm đến chỗ Thạch Quái,chỗ đó bị cháy đen
khoét thành một cái hố chừng 1m,trong đó vẫn còn một viên linh hạch còn kèm
linh tinh màu vàng đất sót lại.
Du Phàm mừng rỡ,nhặt lấy chiến lợi phẩm rồi kêu tiểu Hồng hái cỏ thanh thần
sau đó ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.