Người đăng: yamisama
Du Phàm cùng La Oánh Oánh cưỡi chiến sủng suốt hai giờ mới đến gần khu vực
Long Ngâm Cốc,nhìn sắc trời đã ngã sang màu đen kịt Du Phàm nói với La Oánh
Oánh bên cạnh:
“Ngươi có chắc phía trước là vị trí của Hắc Thủ đoàn hay không?”.
La Oánh Oánh nghe Du Phàm hỏi mình thì gật đầu cực kì chắc nói:
“ Ngươi cứ yên tâm,hạ nhân của nhà ta đã điều tra rất rõ biết được mấy hôm Hắc
Thủ đoàn hoạt động ở khu vực này”.
Nhìn khu rừng xung quanh tối mịt cùng tiếng dã thú xa xa rót gào nàng không
nhịn được hỏi tiếp:
“Du Phàm,tại sao chúng ta không đi vào ban ngày a!”.
Lúc nãy vì hào hứng quá nên đòi đi theo Du Phàm nhưng lúc này bình tĩnh lại
nhìn cảnh vật xung quanh nàng không khỏi có chút sợ hại nên điều khiển chiến
sủng dưới thân chạy lại gần Du Phàm.
Du Phàm quay sang nhìn nàng ta một lúc lâu mới trả lời ngữ khí cực kì bất đắc
dĩ:
“Thưa tiểu thư chúng ta là đi cứu người chứ không phải đi du ngoạn tất nhiên
là phải đi ban đên rồi”.
Cả hai tiếp tục lên đường được một lúc bỗng nhiên Du Phàm lệnh cho Bạch Tinh
dưới thân dừng lại,hắn hít hít vài hơi trong không khí rồi quay sang nói với
La Oánh Oánh ngữ điệu có chút ngưng trọng.
“Ta ngửi thấy mùi máu lẩn trong gió thổi tới theo phương hướng có lẽ là hướng
Bắc,chúng ta mau đi thôi”.
Vừa nói Du Phàm vừa chỉ tay về một hướng trong rừng sau đó thúc dục Bạch Tinh
dưới thân chạy theo phương hướng mình vừa chỉ.
La Oánh Oánh bên cạnh nghe thấy Du Phàm nói liền hít hít trong không khí nhưng
không hề ngửi thấy bất kì mùi vị gì,nàng thúc dục Độc Giác Ma Câu dưới thân
chạy đến bên cạnh Du Phàm.Cả hai cưỡi chiến sủng đi chừng một khắc sau La Oánh
Oánh mới không nhịn được quay sang hỏi Du Phàm:
“Ngươi nói có mùi máu ở hướng Bắc nhưng sau chúng ta lại đi theo hướng Đông
vậy?”.
“Nếu chúng ta đi trực diện theo hướng Bắc sẽ gặp trực diện đối phương tốt nhất
là đi theo đường vòng sẽ an toàn hơn”.
Du Phàm gương mặt bình tĩnh biện hộ ra lí do cho chính mình,trải qua ba năm
chiến đấu tôi luyện trên đảo đầu lâu khiến giác quan Du Phàm cực kì nhạy cảm
hắn có thể ngửi thấy mùi máu từ một khoảng cách rất xa nhưng hiển nhiên khả
năng định hướng “thiên phú” của hắn thì nên trực tiếp cho qua.
La Oánh Oánh đôi mắt sùng bái nhìn về phía Du Phàm không ngờ người bằng hữu mà
nàng mới quen này lại lợi hại như vậy tuy chưa chứng kiến cảnh tượng hắn chiến
đấu nhưng nàng đoán chắc chắn hắn mạnh hơn lớp cao thủ đồng lứa trong thành.
…
Cách chỗ Du Phàm chừng 5 dặm về phía đông đúng là đang sảy ra một cuộc chiến
đấu dữ dội giữa hai nhóm người nhưng nhìn vào có thể thấy bên mạnh hơn đang cô
lập phe yếu vào một góc.
“Hừ,Hắc Thủ đoàn các ngươi cứ chờ sự trả thù điên cuồng của Tề gia đi”.
Bên phe yếu thế một trung niên nam tử vừa điều khiển chiến sủng của mình chống
đỡ thế tấn công của đối phương vừa lớn giọng hét lên.
-“Chương thúc nếu như chúng ta không đột phá vòng vây rất có thể sẽ phải bán mạng tại nơi này”.
Một người thanh niên bộ dáng khá ánh tuấn lúc này cũng tận lực điều khiển
chiến sủng của mình chiến đấu với đối phương hướng nam tử trung niên nhỏ giọng
nói.
Vị Chương thúc kia cắn răng trả lời người thanh niên:
“Nếu đối phương phá vỡ phòng tự ta sẽ liều mình mở ra một con đường cho công
tử thoát khốn”.
“Chương Thúc!!”
-Người thanh niên thấp giọng hô gương mặt hắn cực kì nghiêm trọng xen lẫn bất đắc dĩ hướng nam tử trung niên kinh hô.
Chương thúc lúc này mới trầm giọng nói:
“Chỉ cần công tử thoát khỏi nguy nan quay trở về gia tộc tiêu diệt lũ Hắc Thủ
đoàn khốn kiếp này báo thù cho bọn ta”.
Cả hai người rất nhanh liền tập trung ào chiến đấu vì thế công của đối phương
càng ngày càng dữ dội dường như muốn đột phá tầng phòng ngự cuối cùng của bọn
họ.
“Ha ha ha,mau đem thứ mà các ngươi lấy được bên trong Long Ngâm cốc giao ra
đây ta sẽ cho các ngươi một cái chết thống khoái”
Người nói là một nam nhân cực kì cao lớn thân thể cởi trần đầy các vết sẹo
ngang dọc trên gương mặt cộc cằn đang treo một nụ cười tàn nhẫn có chút thị
huyết.Hắn đứng ở giữa của đám người bên ngoài nhìn bộ dáng của những người
xung quanh xem ra là lão đại của cả nhóm.
“Ha ha ha..”
Những người bên cạnh không khỏi cười phá lên ra lệnh cho chiến sủng của mình
điên cuồng tân công muốn phá vỡ thế phòng ngự của đối phương.
Bọn người này đúng là Hắc Thủ đoàn mà Du Phàm vẫn luôn tìm kiếm,địa bàn hoạt
động của chúng trong phạm vi khu vực Long Ngâm Cốc.Cả đoàn đội chừng hai mươi
tên chuyên săn giết yêu linh hoang dã hoặc chặn đường cướp giết các yêu linh
sư đi ngang qua hiển nhiên chỉ dám làm trong bóng tối và các mục tiêu đơn lẻ
không có thế lực hậu thuẫn.
Ngày hôm nay người của Tề gia trong lúc càn quét một hang ở yêu linh hoang dã
trong Long Ngâm cốc thì bất ngờ thu được một vật phẩm cấp quân nhưng không ngờ
lại bị lũ người của Hắc Thủ đoàn bắt gặp nên mới sảy ra chiến đấu.Người của Tề
gia đã trải qua chiến đấu trước đó hiển nhiên chiến lực sụt giảm nên dần dần
bị người của Hắc Thủ đoàn ép lui.
“Di,đây không phải người của Tề gia hay sao? Du Phàm nhìn kìa những tên kia
chính là Hắc Thủ Đoàn đấy! ”
Trận chiến đấu đang diễn ra cực kì căng thẳng thì tất cả mọi người nghe thấy
âm thanh ngạc của một cô gái,tất cả những người có mặt ở đây dừng lại động tác
hướng mắt nhìn sang liền thấy được người phát ra âm thanh là một cô gái trẻ có
mái tóc đỏ đứng bên cạnh nàng ta còn có một thanh niên mặc y phục đen.
Du Phàm cực kì bất đắc dĩ kéo La Oánh Oánh lùi lại phía sau mình,hắn vốn định
ẩn nấp quan sát tình hình ai ngờ cô nãi nãi bên cạnh trực tiếp xông ra hét lớn
khiến hắn đành phải trực tiếp ra mặt.
Quét mắt qua một vòng chiến trường Du Phàm nhìn thấy người của Hắc Thủ đoàn
chừng 20 tên mà người của Tề gia chỉ có 10 người nhưng chiến lực bên Tề cả
mười người đều cực cao nên mới có thể giằng co đến tận bây giờ.
La Oánh Oánh đứng ở phía sau Du Phàm giương đầu ra hỏi:
“Tề Trọng Khải, ngươi làm gì ở đây ?”.
Thanh niên anh tuấn lúc nãy chính là Tề Trọng Khải nghe thấy La Oánh Oánh hỏi
liền lập tức đáp lời:
“Oánh Oánh,bọn ta đang trên đường lịch lãm từ Long Ngâm Cốc về thì gặp phải
bọn Hắc Thủ đoàn khốn kiếp này ra tay tập kích nên sảy ra chiến đấu với nhau”.
Vị Chương thúc kia nhìn thấy La Oánh Oánh tới thì kinh ngạc sau đó liền mừng
rỡ,tiểu thư của La gia ở đây chắc chắn sẽ có người đi theo bảo vệ nàng nếu
được nàng giúp đỡ thì bọn họ sẽ không phải bỏ xác nơi hoang dã này rồi.Chỉnh
lí lại tinh thần hắn hướng La Oánh Oánh hô to:
“La tiểu thư,người của tiểu thư ở đâu?”.
Nhóm người bên Tề gia cũng có cùng ý nghĩ với Chương thúc nên cực kì vui mừng
bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm người của La gia nhưng chỉ thấy duy nhất một nam
thanh niên mặc hắc bào đứng bên cạnh nàng.
La Oánh Oánh núp phía sau Du Phàm nghe thấy vị Chương thúc kia hỏi liền nhìn
sang Du Phàm rồi lắc lắc đầu:
“Ta không có hộ vệ đi theo a!”
Câu trả lời của La Oánh Oánh cũng coi như đem hị vọng có người giúp đỡ của Tề
gia trực tiếp dập tắc khiến sắc mặt bọn họ vô cùng khó nhìn còn bên Hắc Thủ
đoàn thì vô cùng vui vẻ.
“Ha Ha tiểu cô nương nếu đã đến đây thì ở lại đây luôn đi!”
Tên lão đại Hắc Thủ đoàn cười cực kì thoải mái nói với La Oánh Oánh,lúcnãy
nghe đến nàng là người La gia khiến trong lòng hắn run sợ nhưng sau đó liền
biết nàng không có hộ vệ đi theo thì được cân bằng lại chút ít,xem ra nàng ta
ở La gia cũng không có địa vị gì chỉ cần diệt sát tất cả người của đối phương
xem như là xong chuyện cùng lắm thì bỏ trốn đến nơi khác làm ăn.Nghĩ xong hắn
liền hướng người của mình ra lệnh:
“Lão tam,lão tứ hai người các ngươi đến bắt con nhỏ La gia đó lại đây cho ta”
Hai người kia nghe được lệnh của tên lão đại liền ra lệnh cho chiến sủng của
mình rời khỏi chiến trường lao về hướng của La Oánh Oánh cùng Du Phàm ý đồ
hiển nhiên tát cả mọi người đều biết.
Du Phàm từ nãy đến giờ luôn yên lặng liền tiến lên một bước nhìn vào tên lão
đại Hắc Thủ đoàn bình tĩnh nói:
“Nếu các ngươi là lũ Hắc Thủ đoàn khốn kiếp kia thì mau chóng thả phụ thân của
tiểu Tĩnh cùng tiểu Huy ra ta sẽ tha cho các ngươi một con đường nếu không
đừng trách ta tàn nhẫn!”.
Lời của Du Phàm nói ra khiến tất cả những người ở đây sửng sốt,bọn họ không
hiểu tên thanh niên này lấy đâu ra tự tin mà dám nói với người của Hắc Thủ
đoàn như vậy.Tên lão đại sắc mặt cực kì khó nhìn đôi mắt sắc bén như chim ưng
nhìn Du Phàm lời nói cũng vô cùng tàn nhẫn cùng khát máu.
“Được lắm nhóc con,nếu ngươi muốn nhanh chết một chút thì ta sẽ thành toàn cho
ngươi”.
Nói xong hắn bước ra một bước trong tay cũng cầm lấy chìa khóa yêu linh của
bản thân bộ dáng chuẩn bị triệu hồi chiến sủng.Mà những người còn lại cũng dạt
sang một bên nhường đường cho lão đại của mình tự ra tay chiến đấu cùng người
thanh niên trẻ tuổi bên kia.
“Xem ra ta phải ra tay rồi!!!”
Du Phàm đưa tay xoa xoa cổ đôi mắt trong bóng đêm như ngàn vạn tinh tú tỏa ánh
sáng lấp lánh lúc này tràn đầy chiến ý nhưng ngữ khí lại cưc kì bình tĩnh
giống như chuyện chiến đấu sinh tử chỉ là một bữa cơm.
La Oánh Oánh biết ý liền đứng sát lại gần Du Phàm sau đó ra lệnh cho chiến
sủng của mình xông lên chuẩn bị chiến đấu với chiến sủng của hai tên lão tam
cùng lão tứ đang lao đến.