Người đăng: yamisama
Hắc bào nhân cưỡi yêu linh chiến sủng chạy như bay bỗng nhiên phía trước xuất
hiện một bóng người,hắn vội vàng lệnh cho yêu linh chiến sủng đi đến bên cạnh
mở miệng hỏi:
“Ngươi có thấy một tên thanh niên mặc đồ xanh cưỡi yêu linh chiến sủng màu
trắng chạy ngang hay không?”
Bóng người đang nghe thấy có người hỏi mình liền quay đầu lại,đây là một thiếu
nữ tuổi chừng 16 bộ dáng có chút thanh tú nhưng gương mặt lại lấm lem vết
bẩn,trên người nàng mặc một bộ váy màu đỏ sậm dài trên đầu cũng quấn một chiếc
khăn cùng màu,trên tay nàng còn cầm một chiếc giỏ bên trong đựng đủ loại thức
ăn dành cho thường nhân bộ dáng đúng chuẩn một thiếu nữ vùng thôn dã.
Thiếu nữ áo đỏ nghe người kia hỏi thế gương mặt liền hiện lên nét hoảng sợ rồi
run giọng trả lời:
“yêu linh sư đại nhân tôn quý lúc nãy đúng là có một bóng dáng màu trắng chạy
cực nhanh theo hướng đằng kia”.
Giọng nói thanh thuần như dòng suối róc rách vừa nói nàng vừa nâng bàn tay
trắng nõn chỉ về một hướng trong rừng cây bộ dáng sợ hãi yếu đuối khiến người
ta sinh lòng thương tiếc.
Hắc bào nam tử nghe thiếu nữ nói thế liền quan sát chăm chú về phía trước rất
nhanh phát hiện dấu móng chân của yêu linh tuy rất mờ nhưng nếu chăm chú quan
sát vẫn có thể phát hiện được.
Hắn ta cười nhẹ một tiếng trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là thanh niên kinh
nghiệm chưa đủ cho dù có cố gắng xóa dấu vết để lại nhưng không thể qua được
mắt của hắn một kẻ vào sinh ra tử kinh nghiệm đầy mình.Hắn ta cũng không lập
tức đổi theo mà nhìn về thiếu nữ không nén được nghi hoặc hỏi:
“Khu rừng này rất nhiều yêu linh hoang dã cường đại ngươi là một cô gái yếu
đuối sao lại đi vào đây một mình”.
Thiếu nữ áo đỏ nghe hắn ta hỏi thế rất nhanh liền trả lời tuy gương mặt đã bớt
vài phần sợ hãi nhưng giọng nói vẫn còn run rẩy nói:
“yêu linh sư đại nhân ta tên là Khăn Đỏ,nhà bà ngoại ta ở bên kia bìa rừng bởi
vì hôm qua bà ngoại ta bị bệnh nên ta phải đến thăm bà”.
Hắc bào nam tử gật đầu hắn cũng không hỏi nữa mà ra lệnh cho chiến sủng dưới
thân mình theo hướng các dấu vết để lại mà phóng đi.
Thiếu nữ á đỏ nhìn hắc bào nhân cưỡi chiến sủng chạy càng ngày càng xa đến khi
mất hút trong rừng cây liền thở phào một hơi.
“Chủ nhân ngài thật lợi hại,tên kia đã đi rồi chúng ta mau rời khỏi đây thôi”
Thiếu nữ áo đỏ nhìn hắc bào nhân cưỡi chiến sủng dần dần mất hút sau những
rặng cây liền thở phào một hơi,bống nhiên một giọng nói non nơt vang lên từ
bàn tay của thiếu nữ một tiểu thú sủng ngoại hình vừa giống chồn vừa giống cáo
phía sau lưng có đôi cánh nhỏ bay ra đích thị là A Li.
“Hừ hừ ta đã tung ra tuyệt chiêu cuối cho dù hắn ta có 3 đầu sáu tay cũng
không thể phát hiện được ta,chúng ta mau rời khỏi đây thôi nếu như hắn ta đuổi
theo không gặp được chúng ta liền quay trở lại lúc đó thì khốn”.
Giọng nói cũng thanh thuần nhưng lại cực kì hữu lực chứ không còn ủy mị như
lúc nãy,hiển nhiên thiếu nữ áo đỏ này chính là Du Phàm cải trang thành rồi vừa
nói hắn vừa lột cái căn quàng đỏ trên đầu để lộ ra chiếc đầu trọc lúc này đã
mọc những sợi tóc bạc lún phún.
Lúc nãy trên đường đi Du Phàm đã nghĩ ra một kế hoạch có phần hơi kinh dị,hắn
lấy một bộ quần áo của mình trực tiếp xé rách mà chế thành một chiếc xòe rồi
thắt chiếc khăn trên đầu cho giống như mái tóc rồi lấy bùn đất trét lên mặt
sao cho nhìn không ra hình dạng cũ rồi cầm một chiếc giỏ đựng thức ăn vào cho
giống như một cô gái nơi thôn dã.Ngay sau đó hắn thu liễm tất cả khí tức trên
thân ngay cả mùi vị cơ thể cũng bị thay đổi rồi bày ra hiện trường dấu chân
giả dụ hắc bào nhân rời đi.
Du Phàm thay bộ quần áo trên thân đổi thành một bộ y phục dạ hành màu xanh đen
ngay sau đó liền lệnh cho A Li theo một phương hướng khác mà rời đi.
…
Du Phàm chạy theo phương hướng mà tiểu A Li dẫn đường chừng ba ngày trời liền
dừng lại nghỉ ngơi trong một sơn cốc vắng vẻ.Hắn cũng không kinh động bất kì
yêu linh hoang dã nơi đây mà thu liễm khí tức trên thân lại rồi tìm một nơi
thoáng mát nghỉ ngơi khôi phục.
Ngồi trong một hang động không lớn Du Phàm vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa khôi
phục linh hồn lực,Du Phàm bây giờ đã là Linh Soái bậc thứ 8 gần đạt đến bậc
thứ chín lượng linh lực trong cơ thể cực kì tràn đầy hắn liền dùng lượng linh
lực dư ra nuôi dưỡng lũ chiến sủng để chúng mau chóng thăng cấp.
Sáng sớm hôm sau Du Phàm bị tiếng động bên ngoài mà giật mình tỉnh lại,hắn
vươn vai phóng mình đứng lên bước ra bên ngoài xem xét xem thứ gì đã kinh động
lũ yêu linh hoang dã nơi đây.
Theo tầm mắt của Du Phàm từ đằng xa có thể nhìn thấy hai thân ảnh hài tử,một
nam hài chừng 10 tuổi đang che chắn cho nữ hài trong lòng khỏi lũ yêu linh
hoang dã tấn công bộ dáng giống như gà mẹ bảo vệ đàn con khỏi lũ thú dữ.
Du Phàm không suy nghĩ nhiều liền lấy chìa kháo gọi Tiểu Hồng ra ngoài,hắn
không thể nào thấy chết mà không cứu hơn nữa đối phương còn là hai tiểu hài tử
nữa.
“Rống”
Tiểu Hồng lao ra từ cổng không gian gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi
phóng mình lao đến lũ yêu linh hoang dã đang bao vây hai đứa trẻ kia.
Lũ yêu linh hoang dã rất nhanh đã bị Tiểu Hồng trấn trụ đuổi đi,những yêu linh
này đa phần đều là thấp giai giá trị không nhiều Du Phàm cũng lười cho Tiểu
Hồng đuổi theo mà quay trở về bên cạnh hắn.
Ở bên kia hai đứa trẻ nhìn trong lúc nguy hiểm tưởng chừng đã bị yêu linh
hoang dã ăn thịt bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một con hổ có bộ lông đỏ rực cực
kì hùng dũng xông đến trấn trụ lũ yêu linh hoang dã.Ngay sau khi lũ yêu linh
hoang dã kia chạy trốn con hổ kia lại quay trở về bên cạnh người thanh niên bộ
dáng thân thiết xem ra là chiến sủng của hắn.
Đứa bé trai lớn tuổi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình dẫn nam hài đến gần Du Phàm mở
miệng nói:
“Ca ca cám ơn huynh đã cứu hai chúng ta,ta là tiểu Huy còn đây là tiểu Tĩnh em
ta.Chiến hổ này là chiến sủng của huynh phải ko?”
Đứa trẻ vừa giới thiệu bản thân vừa kính sợ nhìn qua Tiểu Hồng mới vừa rồi cứu
bọn chúng nếu không phải có Du Phàm ở đây nó cũng không dám đến gần chiến hổ
khổng lồ như vậy.
Du Phàm nhìn hai đứa trẻ quần áo rách rưới bẩn thỉu giống như bò từ bãi rác ra
hắn không khỏi thở dài nói:
“Nơi này cũng thuộc phạm vi rừng rậm yêu linh hoang dã vẫn còn rất nhiều các
ngươi sao lại dám vào đây một mình”.
Vừa nói hắn vừa nghe thấy tiếng bụng reo của hai đứa trẻ liền lấy thức ăn vặt
trong không gian trữ vật ra đưa cho chúng.Hắn không cảm ứng được bất cứ linh
lực nào tỏa ra từ người chúng xam ra là phàm nhân thế tục không hiểu sao lại
dám đi vào nơi nguy hiểm như thế này.
Cả hai đứa vội vàng chộp lấy thức ăn mà Du Phàm đưa cho sau khi ăn xong mới
lên tiếng:
“Cám ơn ca ca đã mấy ngày hai anh em chúng ta chưa được ăn thứ gì cả.”
Lúc này nữ hài nhỏ hơn chừng 4,5 tuổi cũng nãi thanh nãi khí nói:
“Đại ca ca là người tốt,ca ca có thể cứu phụ thân của ta không?”.
Nói tới phụ thân của mình đôi mắt của cô bé liền có nước mắt rơi xuống ngay cả
nam hài ở bên cạnh đôi mắt cũng đỏ bừng.
Lúc này tiểu A Li từ bên trong hang động bay ra trên người nó vẫn còn mặc đồ
ngủ bàn tay nhỏ cầm lấy bàn chải vừa chà răng vừa than vãn:
“Mới sáng sớm thôi làm gì mà om sòm hết thế”
Khi nó nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi cạnh Du Phàm liền kinh ngạc la lên:
“Tiểu hài tử nhà ai đây,chủ nhân mới một đêm thôi mà ngài đã có hài tử rồi à”.
Giọng nói non nớt ngọt ngào nhưng từng câu từng chữ khiến Du Phàm mặt đen như
đít nồi vươn bàn tay ra chộp lấy nó ôm vào lòng nghiến răng nói:
“Câm mồm”.
Nói xong hắn quay sang giọng nói có chút ôn hòa nói với hai đứa trẻ:
“Nói cho ca ca nghe phụ thân của các ngươi bị gì nếu được ca ca sẽ giúp đỡ các
ngươi”.
Từ nhỏ Du Phàm đã không có cha mẹ nên hắn nghe thấy hai đứa trẻ nói đến phụ
thân liền mềm lòng nên quyết định nếu như trong khả năng hắn sẽ giúp đỡ bọn
chúng.
Tiểu Huy tuy kinh ngạc khi thấy một tiểu thú sủng biết nói tiếng người nhưng
nghe thấy Du Phàm hỏi liền hít sâu một hơi có chút nghẹn ngào trả lời:
“Mẹ ta mất sớm từ nhỏ chỉ có phụ thân sống cùng với bọn ta,phụ thân người cũng
là yêu linh sư tuy không cường đại nhưng cũng đủ nuôi sống cả nhà.Phụ thân
hằng ngày ở bên ngoài long ngâm cốc liệp sát yêu linh thấp giai bán lấy tiền
bỗng nhiên một hôm người nhặt được một miếng vảy rồng sáng lấp lánh từ đó tai
hoa liền bắt đầu.
Phụ thân biết được đạo lĩ thất phu vô tội hoài bích có tội ngay từ đầu đã đoán
được mảnh vảy rồng kia sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho mình nên đã dẫn hai
anh em bọn đệ chạy trốn.Trước khi đi người báo cho đồng đội của mình là Lý
Thất cùng trốn đi nhưng người kia đã phản bội phụ thân báo cho Hắc Thủ đoàn
khiến người bị bọn chúng bắt.
Phụ thân dùng toàn bộ sức lực ngăn cản địch nhân mở ra lối thoát cho anh em
bọn đệ chạy trốn nhưng người cũng bị bọn chúng bắt giữ,mấy ngày nay anh em bọn
đệ chạy trốn vào rừng nhưng lại không biết phương hướng nên đi lạc khắp nơi
cho đến khi gặp được đại ca ca”.
Hai đứa trẻ ôm nhau khóc mấy ngày nay bọn chúng chạy trốn bị lạc trong rừng
rừng nếu không phải gặp được Du Phàm có lẽ đã chết dưới móng vuốt của mãnh thú
rồi chứ nói gì đến việc tìm người đến cứu phụ thân đang bị bắt giữ.