112:gạt Ta Không Dễ Đâu


Người đăng: yamisama

Du Phàm đạp bàn chiếc hộp xúc xắc bị hất lên không trung ngay sau đó mười ngón
tay trắng nõn thon dài ưu nhã cầm lấy chiếc hộp giữa không trung.
“Ba” một tiếng vang lên chiếc hộp bị úp ngược xuống bên trong vẫn còn nghe
được tiếng xí ngầu va chạm vào nhau một lúc mới yên tĩnh lại.
Du Phàm cười nhẹ một tiếng đem chiếc hộp bên trên mở ra dưới ánh mắt kinh hãi
của Mệnh lão ba viên xí ngầu trong hộp xếp chồng vào nhau mà mặt trên cùng
đúng là mặt một.
“Ha ha thật ngại quá lão gia gia ngài đổ ra 3 còn của ta là một nên đằng tâm
là của ta nhé”.
Nói xong hắn trực tiếp cất cả hai vào trong bao tay trữ vật trong lòng vui như
nở hoa ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng cực kì rực rỡ.
Mệnh lão gương mặt khó coi đẩy chiếc hộp vào tay Du Phàm có chút tức giận
nhưng lại không thể phác tác quả thật Du Phàm đổ được một mặt một còn lão là
ba mặt một lớn hơn của hắn a.
Lão cầm lấy chiếc hộp xúc xắc có chút hờn giận nói:
“Tới ta lần này chúng ta chơi ai đổ lớn liền thắng”.
Du Phàm mỉm cười mị mị nói:
“Lão gia tử ngài muốn đặt cược cái gì a”
Mệnh lão hừ một tiếng lấy từ trong nhẫn ra một vật đặt lên bàn rồi nói:
“Huyết thạch Hổ Vương linh vật cấp 5 của Thú Tộc Hổ á Tộc”.
Lần này đổi bên đến lượt Du Phàm cùng A Li hai mắt lập lòe như đèn pha nhìn
viên huyết thạch đỏ như máu bên trong còn có một con hổ nhỏ đang rít gào kia
hận không thể chộp nó vào tay còn Mệnh lão thì hừ một tiếng nói:
“Còn ngươi?”
Du Phàm lấy viên tiến hóa thạch ra đặt lên khay cạnh trái tim hổ vương nói với
lão:
“Ngài đổ đi”.
Mệnh lão cực kì điêu luyện lắc lắc chiếc hộp sau đó liền phóng khoáng mở
ra,bên trong chiếc hộp có hai mắt sáu mà viên xí ngầu cuối cùng xoay tròn một
lúc lâu cũng dừng lại ở mặt số sáu giống hai viên kia.
“Khà khà nhóc con xúc xắc của ta là ba mặt sáu lần này ngươi không có khả năng
chiến thắng a”.
Mệnh lão nheo nheo con mắt cười cực kì đắc ý lần đầu tiên lão thua chủ yếu lo
bị Du Phàm chơi mẹo rút kinh nghiệm lần này lão liền đặt ra quy tắt lớn ăn nên
không còn sợ Du Phàm bẫy nữa.
Du Phàm gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu cực kì êm tai thâm sâu liếc nhìn lão già
nhàn nhạt nói:
“Vậy sao để ta thử xem nhé”
Hắn ưu nhã nhận cầm lấy hộp xí ngầu bắt đầu lắc theo tiết tấu lúc chậm lúc
nhanh khi thì quăng lên không cực kì hoa mĩ giống như là đại hành gia khác hẳn
với bộ dáng nhút nhát lúc ban đầu sợ bị lão già lừa gạt.
“ba”
Du Phàm đặt mạnh hộp xí ngầu xuống bàn đôi mắt nhìn lão già khóe môi treo nụ
cười rực rỡ nói:
“Lão gia gia lần này ta mà thắng ngài không được lừa gạt ta nha”.
Mệnh lão hừ lạnh một tiếng bây giờ lão đã biết được thằng nhóc trước mặt này
kĩ thuật đổ xí ngầu không hề kém lão nào phải là tiểu hài tử mới vào nghề a.
Nhìn chăm chú vào chiếc hộp bên kia lão cũng không tin thằng nhóc trước mắt
này có thể đổ ra số điểm lớn hơn của lão được nên cực kì tự tin nói:
“Cho dù ngươi đổ được 3 mặt 6 thì ta vẫn là ngươi chiến thắng ta xem ngươi nên
chết tâm đi”.
“Lão gia gia ngài xem cho kĩ nha”.
Nói xong hắn trực tiếp đem chiếc hộp đặt sang một bên mà ở đó có 4 mặt xúc
xắc,không,phải là hai viên xúc xắc có mặt 6 cùng với hai nửa viên xúc xắc một
mặt 6 và một mặt 1,sáu-sáu-sáu-một mười chín điểm.
“Ha ha xúc xắc của ta lớn hơn của ngài 1 điểm nhé lão gia gia lần này ta lại
thắng nữa rồi”
Du Phàm mỉm cười rực rỡ trực tiếp cầm lấy hai đồ vật trong khay bỏ vào không
gian trữ vật dường như chậm một giây thôi chúng sẽ bị người khác tranh mất.
Mệnh lão ngớ người nhìn kết quả bên dưới một lúc lâu mới hét lên thất thanh:
“Không thể nào,như vậy cũng được ư?”
Cả cuộc đời đổ xúc xắc của lão đây là lần đầu tiên nhìn thấy một màn trước mắt
khiến lão trực tiếp bị đóng băng không nói nên rời.
Mệnh lão trừng mắt nhìn xác định mình không có hoa mắt,thân hình lão lay
động,bị đã kích.Hắn có thể đổ ra hơn 3 con 6 một điểm,này thật bất khả tư nghị
a!.
“Đa tạ lão gia gia đã nhường ta,ngài còn muốn đánh cược tiếp tục không?”.
Du Phàm đôi mắt lấp lánh nhìn Mệnh lão,hắn đã coi lão chính là một cái bảo khố
di động bảo vật đếm không hết a.
Sau một hồi bị đã kích tinh thần Mệnh lão liền tỉnh táo lại,lão nhìn chằm chằm
Du Phàm gương mặt đã mất đi nét cười hiền lành mà thay vào đó là sắc mặt nhăn
nhó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cược,sao lại không cược”.
Lão đưa tay rút ra một viên đá màu đỏ đặt lên khay rồi nói:
“Hừ,ta cược một viên liệt diễm kết tinh lần đổ này ai nhỏ hơn sẽ thắng cược”.
Du Phàm nhìn viên liệt diễm kết tinh bên trong khay tâm thần không khỏi rung
động,viên đá màu đỏ sẫm tỏa ra quang mang nhàn nhạt bên trong viên đá dường
như có một ngọn lửa bạo liệt cực kì mạnh mẽ đích thị là kết tinh của liệt diễm
linh vật cấp 5.
Lần cược này của Du Phàm cũng là viên tiến hóa thạch hắn hướng mệnh lão nhướng
mi nói:
“Lão gia gia lần này ta cũng cược tiến hóa thạch”.
Mệnh lão hừ một tiếng đưa tay ra lấy hộp xí ngầu đổi ba con xí ngầu mới bắt
đầu lắc,gương mặt lão nghiêm trọng đôi tay điêu luyện đưa lên đưa xuống đến
cuối cùng “ba”một tiếng lão úp hộp xí ngầu thật mạnh lên bàn.
“Hừ lần này để xem ngươi làm cách nào thắng được ta”.
ừa nói lão vừa giở hộp xí ngầu ra,ở bên trong hộp là ba viên xí ngầu xếp chồng
lên nhau mà mặt trên cùng đúng là mặt một giống hệt với cách đổ ván đầu tiên
của Du Phàm.
Du Phàm kinh ngạc nhìn Mệnh lão la lên:
“Lão gia gia ngài ăn cắp cách đổ của ta a”.
“Thằng nhóc thối bớt gạt người đi ai nói cách đổ này là của riêng ngươi ngươi
có ghi tên bản quyền lên đó không”
Mệnh lão trợn mi mắt cãi lại Du Phàm quả thật hắn cũng bắt chước cách đổ của
Du Phàm nhưng đâu dại gì mà nói ra chuyện mất mặt ấy.
Du Phàm có chút khó chịu hướng lão già nói:
“Lão gia gia ngài sống lỗi quá ta đây sẽ cho ngài chứng kiến kĩ thuật siêu cấp
của đổ thần thôn Nguyên”.
Du Phàm vươn bàn tay cầm lấy hộp xí ngầu bắt đầu lắc,hộp xí ngầu trong tay Du
Phàm lúc thì mạnh lúc thì nhẹ cực kì điêu luyện như nước chảy mây trôi nhìn
vào cực kì vui mắt.
“Ba”
Đến cuối cùng Du Phàm đặt mạnh hộp xí ngầu lên bàn nhưng không giở ra mà hướng
mệnh lão nhướng mi nói:
“Lão gia gia ngài hãy mở ra đi”.
Mệnh lão tuy tự tin Du Phàm không thể nào đổ được số điểm thấp hơn 1 nhưng
trong lòng lại có một dự cảm vô cùng xấu,lão đưa bàn tay gầy gò cầm lấy hộp xí
ngầu giơ lên thì nhìn thất kết quả bên trong khiến gương mặt lão tái mét.
“ Không có khả năng không có khả năng như vậy cũng được a”.
“Tất nhiên là được rồi lão gia tử lần này ta lại thắng rồi nhé”.
Vừa trả lời Mệnh lão Du Phàm vừa đưa tay lấy đò vật trên khay cất vào bao tay
dưới ánh mắt chết lặng sững sờ của lão.
Bên dưới bàn kia không còn một con xí ngầu nào nữa mà chỉ còn lại một đống bột
phấn quả đúng là nhỏ hơn số điểm mà mệnh lão đổ ra.
Mệnh lão lúc này gương mặt đã tái mét hướng Du Phàm la lên:
“Thằng nhóc thối ngươi lừa gạt ta a”.
Lão khóc không ra nước mắt đây là lần đầu tiên trong suốt 30 năm hành nghề của
lão bị thất bại thảm hại mà đối phương chỉ là một thằng nhóc chưa đến 20 tuổi
nữa chứ khiến lão bị đả kích tinh thần cực kì trầm trọng.
-“Lão gia gia ngài muốn cược nữa không”.
Du Phàm mỉm cười sáng lạng hướng Mệnh lão hỏi khiến gương mặt lão vốn đã khó
xem nay càng thêm đen thui.
“Không chơi nữa”.
Vừa nói lão vừa thu dọn đồ đạt ngay sau đó liền cùng với chieens sủng của mình
biến mất cực nhanh dường như Du Phàm chính là hồng thủy mãnh thú khiến lão cực
kì sợ hãi.
Du Phàm trợn to mắt nhìn kết giới bị thu lại sau đó lão già bỏ chạy cực
nhanh,hắn hướng phía lão già mỉm cười thật tươi nói:
“Lão gia gia ngài vẫn còn non và xanh lắm muốn gạt được ta không dễ vậy đâu”.
Đối với Du Phàm mấy trò vặt như đổ xí ngầu này hồi còn trong thôn hắn đã rành
như cơm bữa,mỗi lần đổ là mỗi lần thắng đừng nói là tiểu hài tử ngay cả người
trưởng thành còn phải sợ hắn gọi hắn là đổ thần thôn Nguyên.
Nhìn 3 món đồ vật quý giá vừa thắng được bên trong bao tay trữ vật Du Phàm dấu
được nét vui mừng trên mặt,đây là một khoảng tài phú cực lớn nếu không để dành
lại sau này sử dụng hắn có thể bán lấy tiền để tăng cường thực lực của chiến
sủng.
Tiểu A Li lúc này mới hồi phục tinh thần la lên:
“Chủ nhân ngài thật siêu a ta xem lão già kia không phải dạng vừa đâu thế mà
cũng không phải là đối thủ của ngài”.
Đôi mắt to tròn của A Li nhìn Du Phàm cực kì sùng bái giống như là gặp được
một nhân vật cấp thần thoại.
Du Phàm hướng nó hừ một tiếng nói:
“Chủ nhân ngươi là một siêu cấp thiên tài từ từ ngươi sẽ chứng kiến được tài
hoa của ta”.
Cả hai một chủ một sủng vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện ánh mặt trời sau lưng
đã dần khuất sau dãy núi ánh sáng đỏ nhạt chiếu lên người hắn tạo thành một
cái bóng thật dài.


Yêu Linh Sư - Chương #112