Người đăng: yamisama
Chương 10:cuộc hành trình bắt đầu
Một tuần nhanh chóng trôi qua,những ngày này ngoài việc đi liệp sát yêu linh
lấy linh hạch làm thức ăn cho tiểu Hồng thời gian còn lại hắn chỉ ở trong nhà
bầu bạn cùng lão gia tử,hắn biết chuyến đi này rất lâu sau mới có thể gặp lại.
Lão gia tử cũng có tâm trạng tương tự,thằng nhóc sống cùng lão đã hơn 10 năm
trời,dù sao cũng không nỡ.
-“Hôm nay là sinh thần 11 tuổi của ngươi,ta đã chuẩn bị sẳn hết rồi đều để ở trong nhẫn trữ vật này.Trong nhẫn có thuốc trị thương,linh dược hỏa nguyên quả cùng ma tinh lần trước ngươi đưa cho ta ta đã điều chế xong cũng ở trong đó,còn có 1000 kim tệ,một bộ giáp phòng cấp 3 lát nữa ngươi hãy trích máu nhận chủ,ngoài ra còn có 1 quyển sủng giám khá đầy đủ về yêu linh,1 quyển linh dược,1 quyển về cường hóa yêu linh,1 quyển về chế khí dó chính ta viết,còn có bản đồ đại khái của Vạn Linh cảnh.
Còn có một cái nhẫn linh sủng,ngươi có thể dùng nó để đựng yêu linh ấu thú
hoang dã,nhẫn này chất lượng hạ phẩm nên không thể đựng được yêu linh quá mạnh
ngươi có thể cất giữ quả trứng bên trong.Ngoài còn có một cái khế ước yêu linh
siêu cấp có thể cưỡng ép kí kết khế ước cùng yêu linh cấp Đế,đây cũng là món
quà mà cha ngươi chế tạo ra dự định làm quà cho ngươi lúc ngươi tham gia vào
con đường yêu linh sư”.
Dứt lời,lão gia tử trầm ngâm rồi tiếp tục bảo:
-Ngươi bây giờ vẫn chưa được,từ bé đến giờ ngươi vô ưu vô lo chưa bao giờ đi xa,chưa hiểu rõ thế giới đầy âm mưu và nguy hiểm này,đây là ám lệnh ta lấy được từ chỗ của Ám hội,ngươi đi đến đó tham gia khóa tập huấn 3 năm với các cấp độ khác nhau,hơn nữa nếu ngươi muốn nhanh chóng tăng cường chiến lực thì tham gia huấn luyện là cách thức nhanh nhất.Cha ngươi ngày xưa cũng từng tham gia huấn luyện khi mười ba tuổi mới quen được mẹ của ngươi”.
Nhận lấy nhẫn trữ vật cùng thẻ bài,hắn gật đầu tò mò hỏi:
-“Con biết rồi,ngày xưa cha con tham gia huấn luyện cấp độ nào thế?”.
Lão gia tử trầm ngâm rồi nhìn hắn với ánh mắt thâm thúy khẽ nói:
-Cấp độ cao nhất:địa nguc.
Du Phàm trầm ngâm nhớ kĩ lời lão gia tử nói nhưng sau đó nghĩ đến ngày mai đã
phải ra đi,nước mắt trong hốc mắt dâng lên ôm lẫy lão gia tử khẽ gọi:
-“Gia gia,người bảo trọng,không biết khi nào mới có thể gặp lại người,con sẽ nổi danh bốn bể khiến người nở mặt nở mày”.
Lão gia tử thở dài:
-“ngươi yên tâm,ta còn sống để nhìn chắt của ta nữa,chưa chết được đâu,khi nào cần ta sẽ gọi ngươi,à đúng rồi,khà khà thằng oắt con ngươi đã có vợ từ lúc còn trong bụng mẹ rồi nhé”.
Lão gia tử còn đang cảm khái bỗng nhiên giọng nói trở nên vui vẻ thậm chí còn
có phần trêu chọc trên nỗi đau của người khác nói với Du Phàm.
Du Phàm đang trơn trắng mắt,hắn thét lên thất thanh:
-“cái gì mà đã có vợ từ trong bụng mẹ,ngài mau nói rõ cho con”.
Lão gia tử cười tủm tỉm nhìn hắn với ánh mắt thương hại:
-“Khà khà cha ngươi có một người huynh đệ từ lúc chưa thành danh tên Trương Kiệt lúc mẹ ngươi mang thai thì vợ Trương Kiệt sinh được một nữ nhi,cha ngươi đã định nếu sinh ra ngươi là nữ sẽ kết làm tỉ muội còn là nam cả 2 sẽ kết làm thông gia.Chúc mừng ngươi nhé bây giờ Trương Kiệt là giới chủ của Đông giới Vạn Linh Cảnh là cường giả tiếng tăm lững lẫy tất nhiên có rất nhiều người nhòm ngó muốn kết thông gia với hắn xem ra con đường ngươi theo đuổi vợ tương lai có lẽ cực kì chông gai đấy”.
Du Phàm không biết phải nói gì với người cha tính tình bốc đồng của mình
nữa,cứ như vậy thế là hắn đã có vợ mà còn là thiên kim của giới chủ một giới
nữa chứ,Du Phàm khóc không ra nước mắt chỉ biết thở dài chấp nhận số phận.
-“Thở cái con khỉ,hừ ngươi thích cũng phải cưới không thích cũng phải cưới,đó là di nguyện của cha ngươi,ngươi bắt buộc phải làm”.
Lão gia tử không khách khí cốc đầu hắn,cuộc chia tay đầy nước mắt kết thúc
trong tình huống dở khóc dở cười như thế đấy.
Cùng lúc đó,trong một căn phòng xa hoa bên trong tòa dinh thự xa hoa nằm ở
thành Đông Hoang,vị hôn thê trong truyền thuyết của Du Phàm đang nằm đọc sử kí
về các yêu linh huyền thoại đã được biết đến,bỗng nhiên hắc xì một cai rõ
to,miệng lẩm bẩm không biết tên chết bầm nào mắng lão nương.
Sáng hôm sau hai ông cháu đã chuẩn bị đầy đủ hành trang,thực ra cũng không có
gì,tất cả đã được để vào nhẫn trữ vật,lão gia tử vẫn giản dị như cũ,áo gai
giày vải cũ,đầu tóc bạc được chải búi gọn gàng.
Du Phàm thì tươm tất hơn hơn,đầu tóc bạch kim gọn gàng,hắn mặc chiếc áo choàng
màu đen có mũ trùm khá rộng,bên trong cũng mặc bộ quần áo màu đen ôm sát cơ
thể hơi gầy gò,chiếc chìa khóa của tiểu Hồng treo ở cổ được giấu vào trong
áo,bên hông đeo 1 cái túi to,chính là quả trứng màu đen kì bí của hắn,hắn
không để nó vào nhẫn chứa linh sủng mà đem theo bên ngoài.
Cả hai đi chẫm rãi ra khỏi thôn,dọc đường gặp nhiều người trong thôn đều chào
hỏi hai ông cháu,sau đó giật mình biết được hai ông cháu sắp rời khỏi thôn đi
du lịch.
Đại Mao cũng chạy đến ôm Du Phàm,Du Phàm cười ôm lấy hắn,đây là người bạn tốt
nhất chơi với hắn ở trong thôn,tuy đã là linh sủng sư nhưng tiền đồ của Đại
Mao Du Phàm thấy chắc cả đời cũng chỉ quanh quẩn ở trong thôn và thành trấn
xung quanh thôi,hắn xúc động muốn rủ Đại Mao đi cùng nhưng chần hờ lại
thôi,mình hắn lo còn chưa xong,mà chưa chắc Đại Mao đã chịu đi theo hắn ra
ngoài.
Đi được hai giờ đồng hồ,2 ông cháu dừng chân ở một ngọn đồi trọc ở ngoài
thôn,lão gia tử quay sang nhìn hắn nói:
-“Tới đây thôi,ngươi hãy lên đường đến Ám hội chi nhánh gần đây là ở Lam Hải thành,cách khoảng 1 tuần đi đường,ta cũng phải lên đường rồi”.
Nói xong lão gia tử lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa màu đen gọi ra
một con yêu linh phi Cầm Tộc sau đó nhảy lên lưng chim ra lệnh cho nó bay đi.
“Griiiii”
Con yêu linh phi cầm cường đại kia kêu vỗ đôi cánh to bản của mình làm cây cối
nghiên ngã bụi bay tán ra tứ phía khiến Du Phàm gắng gượng lắm mới không bị
thổi bay đi ngay sau đó liền vút lên không trung nhanh chóng biến mất giữa
tầng mây.
Nhìn lão gia tử biến mất trên không trung Du Phàm chậm rãi thu hồi tầm mắt,hắn
còn có cuộc hành trình của mình,con đường phía trước đang chờ đón hắn không
biết là nguy hiểm hay kỳ ngộ nhưng hắn nhất đinh sẽ vượt qua.