Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiêu Lãng nặng nề đập xuống đất, cái chân vờn quanh Huyền khí của Tả Minh cũng hóa thành từng tàn ảnh theo sát. Vô số người hưng phấn kêu to lên. Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam bất nhẫn quay đầu sang chỗ khác. Lão thái gia của Tiêu gia siết chặt hai tay, cắn răng.
Tiểu Đao nhỏ giọng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chiến đấu kết thúc!
Tiểu Đao cúi đầu tập trung gặm thịt nướng, dường như không hề để ý Tiêu Lãng chết sống như thế nào.
Chiến đấu đúng là đã kết thúc.
Quá trình khiến mọi người không dám tin.
Khi Tả Minh nhảy lên cao thì mắt Tiêu Lãng trong suốt, vẻ mặt không còn hoảng hốt, khóe môi cong lên nụ cười quỷ mị. Tiêu Lãng cùng vung hai tay, hai thanh phi đao nhanh chóng bắn hướng Tả Minh từ trên trời giáng xuống.
Tả Minh không uổng là cao thủ Chiến Suất cảnh, tuy kinh ngạc Tiêu Lãng còn ẩn giấu phi đao nhưng trong tình huống nguy hiểm gã cưỡng ép vặn người, nhảy ra sau chỉ mành treo chuông né hai thanh phi đao cuối cùng của Tiêu Lãng.
Nhưng mà...
Giờ phút này, Tiêu Lãng lăn trên mặt đất, hai chân liên tục đá vào phi đao đang cắm dưới đất.
Dưới tình huống bị thương vai trái, Tiêu Lãng rót Huyền khí vào chân liên tục đá bốn thanh phi đao nhanh như chớp bắn hướng Tả Minh mới đáp xuống đất.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Bốn thanh phi đao cùng lao hướng Tả Minh sợ hú hồn vừa đáp xuống đất. Những thanh phi đao bay xé gió đâm ào người Tả Minh, không biết có phải là Tiêu Lãng cố ý khống chế không, chẳng có thanh phi đao nào bắn túng trái tim Tả Minh. Phi đao đâm vào bụng Tả Minh, sắp thành hàng dài ngay ngắn.
Bàn tay không bị thương của Tiêu Lãng vỗ xuống đất, mặc kệ miệng vết thương trên vai trái chảy máu, nhảy vọt lên. Tiêu Lãng mỉm cười nhìn Tả Minh vẻ mặt không thể tin, đau đớn.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Ngươi thua rồi!
Ngươi thua rồi!
Ba chữ như sét giữa trời xanh vang bên tai mọi người. Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu quay đầu lại. Trà Mộc suýt cắn bể răng. Tiêu Cuồng, hơn mười công tử sau lưng gã lộ vẻ mặt khó tin.
- Ngươi... Ngươi...
Tả Minh giơ tay chỉ Tiêu Lãng, tay kia ôm bụng đè miệng vết thương chảy máu ồ ạt. Tả Minh ngửa đầu ngã xuống đất, không biết là vì tức giận hay khiếp sợ mà ngất xỉu.
Có hai đệ tử Tả gia vội vàng chạy tới nâng Tả Minh lên, trị thương cho gã, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bọn họ nhìn rõ ràng toàn quá trình Tiêu Lãng, Tả Minh chiến đấu.
Đến nay bọn họ vẫn không nghĩ ra rõ ràng Tiêu Lãng yếu thế, sắp thua Tả Minh, sẽ bị trọng thương thế nhưng chuyển bại thành thắng?
Một người dưới tình huống hiểm ác đến thế mà vẫn giấu hai thanh phi đao không bắn ra? Dưới tình huống bị thương lại có thểp hản ứng nhanh chóng bắn ra hai thanh phi đao?
Quan trọng nhất là Tiêu Lãng đá lung tung trên mặt đất vậy mà có bốn thanh phi đao cực kỳ trùng hợp bắn vào bụng Tả Minh?
Tất cả đều là trùng hợp?
Hay đây là... Tiêu Lãng đã tính toán sẵn?
Nếu là trường hợp sau thì... Tiêu Lãng còn là con ngươi không?
Mọi người đều suy nghĩ vấn đề này. Vân Tử Sam, Trà Mộc, Tiêu Cuồng ở trong thịnh yến hoàng cung chính mắt thấy cuộc chiến Tiêu Lãng bị thương nặng Tả Minh, kết luận đây không phải là trùng hợp. Tuy nhiên trong mắt ba người đầy kinh ngạc.
Tiêu Lãng không cho bọn họ thời gian suy nghĩ về vấn đề này, mắt hắn lạnh băng liếc từng người trước mắt.
Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Hắn đã thua, các ngươi không nghe thấy sao? Tất cả lùi ra cho ta, nói cách khác là... Cút!
- Ngươi...!
Nhiều người tức giận trừng mắt nhưng không biết nên nói gì, đành trợn tròn mắt trừng Tiêu Lãng, vẻ mặt lúng túng, thẹn quá thành giận.
- Công chúa điện hạ, có người thua mà không chịu nhận, định ăn quỵt kìa!
Giọng Đông Phương Hồng Đậu trong trẻo vang lên. Vân Tử Sam lạnh lùng liếc qua, đám công tử vẻ mặt xấu hổ, càng thêm luống cuống.
Tiêu Cuồng dứt khoát mang theo đệ tử của Tiêu gia rời đi. Người Tả gia cũng dìu Tả Minh nhanh chóng xuống núi chữa trị. Đông Phương Mạc Nhiên trừng Đông Phương Hồng Đậu, xấu hổ rời đi, bỏ lại lều, đồ vật bên người.
- Xem như yên tĩnh.
Khóe môi Tiêu Lãng giật giật, mặt lộ vẻ đau đớn, lầm bầm xong quay đầu đi hướng nhóm bạn. Tiểu Đao lập tức đứng dậy để Tiêu Lãng ngồi xuống. Tiểu Đao xé y phục của Tiêu Lãng ra, dùng thuốc bộ trị thương cho hắn.
Khi y phục của Tiêu Lãng bị xé rách lộ ra thân trên đầy vết sẹo thì Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu hút ngụm khí lạnh.
Đông Phương Hồng Đậu che miệng kinh kêu:
- Thân... Thân thể của ngươi...
Trong thế giới của bọn họ thì bị thương là chuyện hiếm gặp, họ không ngờ người Tiêu Lãng có nhiều vết sẹo như vậy, trước kia bị thương nhiều, nặng đến thế.
Đông Phương Hồng Đậu và các công tử không nghĩ ra một việc, sau khi nàng thấy thân thể Tiêu Lãng đầy sẹo thì lập tức hiểu.
Cuộc chiến đấu vừa rồi đều nằm trong vòng khống chế của Tiêu Lãng, bị thương cũng là hắn cố ý. Nếu không thì sao trùng hợp như vậy, Tiêu Lãng té ngay chỗ có bốn thanh phi đao?
- Lãng thiếu gia quá lợi hại, trong loại tình huống này còn có thể khống chế hoàn mỹ như vậy. Khâm phục khâm phục, Tả Minh thua không uổng.
Trà Mộc vẻ mặt thổn thức, xao tay, mắt nóng bỏng nhìn Tiêu Lãng. Khuôn mặt tuyệt trần của Vân Tử Sam tràn ngập rung động.
Vân Tử Sam do dự hỏi:
- Lãng công tử còn uống rượu không?
Tiêu Lãng lạnh lùng quay đầu lại:
- Không uống, ta sợ công chúa hạ độc!
Đau đớn trên mặt đã giảm bớt rất nhiều, trong mắt Tiêu Lãng lạnh băng. Rõ ràng vừa rồi Vân Tử Sam cố ý gây xích mích giữa Tiêu Lãng và đám công tử, điều này làm hắn khó chịu.
- Ngươi...
Mặt Vân Tử Sam xanh mét, ra vẻ tức giận lại cực kỳ đáng yêu. Tiêu Lãng lạnh lùng đối diện Vân Tử Sam, không nhường một bước.
Vân Tử Sam lúng túng cúi đầu, uất ức nhỏ giọng nói:
- Ai kêu ngươi giễu cợt bản công chúa...
Tiêu Lãng không xiêu lòng, trừng Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:
- Lần này coi như xong, lần tới còn chơi tâm kế với ta thì đừng trách Tiêu Lãng ta độc ác, không là bằng hữu nữa!
Đông Phương Hồng Đậu bị khí thế của Tiêu Lãng trấn áp, môi mấp máy cuối cùng không nói lời nào. Trà Mộc âm thầm giơ ngón cái với Tiêu Lãng, dám răn đe Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, còn khiến các nàng không dám phản bác, sợ là chỉ có Lãng công tử mạnh mẽ kỳ lạ này mới làm được.
Nhưng đáy mắt Trà Mộc lóe tia lo âu.
Tuy Tiêu Lãng thông qua trận chiến này xác định danh hiệu đệ nhất công tử đế đô, nhưng lộ mũi nhọn thế này, hoàn toàn đắc tội công tử của Tả gia, Đông Phương gia, thậm chí là gia tộc của chính Tiêu Lãng, sau này hắn sẽ rất khó đi đường. Trừ phi Tiêu Lãng có thể sống như hôm nay dựa vào sức của một người đè ép tất cả, đi trên con đường thiên sát cô tinh.
Tiêu Lãng nhìn thấu Trà Mộc lo âu điều gì, thở dài thườn thượt, mắt nhìn phương xa, đáy mắt lóe tia bất đắc dĩ.
Quả nhiên đế đô không vui chút nào, nếu thật sự ở không nổi thì Tiêu Lãng sẽ mang theo Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao tiếp tục phiêu bạt, tiêu dao một đời. Công tử chó má gì đó không cần làm!
Chơi với đám công tử này làm Tiêu Lãng rất mệt mỏi.