Trong phòng tắm, Tiểu Đao và Tiêu Lãng mỗi người ngồi trong một thùng gỗ to.
Tiểu Đao gãi đầu, quay lại hỏi Tiêu Lãng:
- Ca, Quân Thần kia rất lợi hại sao?
Không đợi Tiêu Lãng đáp, Tiểu Đao tiếp tục bảo:
- Ta không thấy ra hắn cường, ngược lại hộ vệ kia thật mạnh, cảm giác mạnh hơn cả Tiêu Phù Đồ. Ta cảm giác hắn có thể diệt ta ngay.
- Nói nhảm!
Tiêu Lãng liếc Tiểu Đao, vẻ mặt sùng bái nói:
- Nếu như ta không nhớ lầm thì người giáp đen tên U Minh, là cạn vệ của Độc Cô Hành, một người rất gần với năm cường giả Chiến Vương triều. Đừng nói là ngươi, dù là Tiêu Thanh Long cũng không chịu nổi một chiêu.
- A! Thật mạnh, vậy thực lực của Quân Thần thì sao? Có thuộc hạ cường đại như vậy chắc thực lực của hắn càng mạnh?
Tiểu Đao cười khờ gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ.
Tiểu Đao nhớ đến cái gì, mở miệng nói:
- Năm cường giả trong vương triều, bốn siêu cấp thế gia mỗi gia tộc có một người, không lẽ hắn là người thứ năm?
- Không phải.
Tiêu Lãng ngửa đầu, đã quen Tiểu Đao kiến thức hạn hẹp. Tiểu Đao rất ít nói chuyện với Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y, càng đừng nói tới người ngoài.
Tiêu Lãng giải thích rằng:
- Còn có một người ở hoàng cung, Cô Cô nói như vậy. Nhưng không ai biết cụ thể người đó là ai, chắc chỉ có gia gia mới biết. Về Quân Thần Độc Cô Hành thì đồn rằng hắn là thư sinh không có chút võ lực, mới nãy ta cảm giác đúng như lời đồn.
Tiểu Đao mờ mịt, trợn to mắt, lấy làm lạ hỏi:
- Làm sao có thể? Hắn không tu võ? Vậy sao ca nói hắn rất lợi hại?
Tiêu Lãng sùng bái nói:
- Lợi hại chưa chắc là cường giả. Sai rồi, hắn đúng là cường giả nhưng điểm mạnh ở chỗ trí tuệ.
Tiêu Lãng nhớ tới Tiêu Thanh Y, nghe lời đồn về Quân Thần Độc Cô Hành, lòng dâng trào. Một thư sinh tay trói gà không chặt lại dựa vào trí tuệ ngăn cản cuộc tấn công điên cuồng của Huyết Vương triều hơn mười năm. Chỉ cần có Quân Thần Độc Cô Hành ở Bắc Cương thì Huyết Man tử không thể bước vào Chiến Vương triều nửa bước.
Thần Hồn đại lục có ba vương triều cường đại, Huyết Vương triều phương bắc là mạnh nhất, Chiến Vương triều phương đông thứ hai, võ Vương triều phương tây là yếu nhất. Phương nam có vài tiểu quốc nhưng đều dựa vào Chiến Vương triều, võ Vương triều.
Hơn một ngàn năm nay Huyết Vương triều thường hay tấn công Chiến Vương triều, mưu tính thống nhất Thần Hồn đại lục, dây dựng một đế quốc cường đại. Tiếc rằng Chiến Vương triều có bốn siêu cấp thế gia, mấy năm nay lại thêm một Quân Thần Độc Cô Hành.l hơn hai mươi năm qua Chiến Vương triều không còn bị tên Huyết Man tử nào xâm nhập.
Tiểu Đao càng mờ mịt, cười khờ:
- Không hiểu. Tiểu Đao chỉ biết là cố gắng tu luyện, sau này trở thành cường giả bảo vệ Cô Cô và ca.
Tiêu Lãng mỉm cười đứng dậy, gật đầu, nói:
- Ừm! Cố gắng tu luyện đi, sau này hai huynh đệ chúng ta cùng trở thành cường giả, là cường giả khiến người ta ngước nhìn.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao mặc đồ xong đi ra đại sảnh. Tiêu Lãng phát hiện Quân Thần Độc Cô Hành đã đi, Tiêu Thanh Y ngồi bên bàn ăn chờ hai người. Tiểu Đao lập tức ngồi xuống ghế, vùi đầu ăn cơm.
Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi Tiêu Thanh Y:
- Quân Thần đã đi?
Tiêu Thanh Y lạnh nhạt cười nói:
- Đi rồi, trở về Bắc Cương.
Tiêu Thanh Y gắp đồ ăn cho Tiêu Lãng, hắn thì gắp cho Tiểu Đao. Tiêu Lãng cười khở, vùi đầu và cơm, gia đình ba người quái dị mười mấy năm nay đã thói quen như vậy.
Tiêu Lãng ăn nhồm nhoàm một khối thịt mở, ngẩng đầu lên, đột nhiên mở miệng nói:
- Cô Cô có nghe nói một loại thảo đằng màu tím không? Và thảo đằng có thể phát ra ánh sáng xanh, dường như có trí tuệ. Thảo đằng tím giống quân vương, những thảo đằng xanh tựa như thần tử. Những thảo đằng này có thể mọc gai công kích người.
Tiêu Thanh Y húp canh, nhíu mày hỏi:
- Chưa từng nghe, tại sao hỏi như vậy?
Tiêu Lãng làm bộ thản nhiên nói:
- A! Đêm qua ta nằm mưo giấc mộng kỳ lạ nên tùy tiện hỏi.
Tiêu Lãng cúi đầu ăn cơm, thầm nghi hoặc. Tiêu Lãng tìm khắp các tài liệu tra xét thảo đằng tím trong người, bây giờ Tiêu Thanh Y có kiến thức rộng rãi cũng không nghe nói qua, thứ này rốt cuộc là cái gì?
Tiêu Lãng không dám nói cho Tiêu Thanh Y, một là vì hắn không cảm ứng được thứ này, có lẽ nó không ở trong người. Lâu như vậy mà Tiêu Lãng không cảm giác cơ thể khác lạ. Thứ hai là chuyện này quá quái dị, Tiêu Lãng không muốn khiến Tiêu Thanh Y lo lắng.
Tiêu Lãng thầm quyết định chờ khi thần hồn thức tỉnh sẽ đi tầng hai Tàng Thư các tra tài liệu, có thời gian đi đế đô tìm hiểu xem, thật sự không được thì đành nói thật với Tiêu Thanh Y, lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử.
Nghĩ đến thức tỉnh thần hồn, Tiêu Lãng trông mông nhìn Tiêu Thanh Y, nói:
- Cô Cô, Thần Hồn tiết đến ta có thể thức tỉnh thần hồn lợi hại như Cô Cô, Phù Đồ thúc thúc không?
- Đương nhiên!
Lần này Tiêu Thanh Y không né tránh đề tài, cười nói:
- Phụ mẫu của ngươi là thiên tài tuyệt thế, thức tỉnh thiên giai thượng phẩm thần hồn. Ngươi còn ưu tú hơn họ, nói không chừng có thể thức tỉnh thánh giai thần hồn trong truyền thuyết.
Tiểu Đao luôn cúi đầu ăn cơm chợt ngẩng lân hỏi:
- Còn ta? Cô Cô, ta có thể thức tỉnh thần hồn gì?
Tiêu Thanh Y mỉm cười nói:
- Tiểu Đao nhà ta lợi hại như vậy chắc chắc cũng có thể thức tỉnh thần hồn cường đại. Còn ba tháng nữa là Thần Hồn tiết, ta rất mong chờ. Không biết các ngươi có thể thức tỉnh thần hồn cường đại cỡ nào.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhìn nhau, hai người cùng cười, ngốc nghếch chất phác giống hệt nhau.
Mặt Tiêu Thanh Y chợt biến trầm trọng, nghiêm túc dặn dò:
- Các ngươi đừng kiêu ngạo, không được làm biếng tu luyện, phải cố gắng gấp đôi. Theo lý luận thì lúc thức tỉnh thần hồn thực lực càng mạnh, xác suất thức tỉnh thần hồn cao giai càng lớn, hiểu chưa?
- Cô cô yên tâm đi, ta nhất định cố gắng tu luyện, thức tỉnh thần hồn siêu cường đại!
Tiêu Lãng gật mạnh đầu, hắn không muốn làm biếng. Tiêu Thanh Y nói làm Tiêu Lãng thầm quyết định mấy tháng này phải tu luyện như điên.
Không vì cái gì khác, chỉ để nữ nhân này càng vui vẻ hơn, dù Tiêu Lãng có trả giá nhiều hơn nữa cũng thấy đáng. Tiêu Lãng biết rõ mười mấy năm qua Tiêu Thanh Y trả giá, chịu cực khổ bao nhiêu vì hắn.
Ngày bình tĩnh trôi qua.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao tu luyện càng cần mẫn hơn. Trừ ăn cơm, ngủ nghỉ, thời gian còn lại tu luyện trong Thanh Y các, điên cuồng luyện tập.
Hai ngày sau, sinh hoạt bình tĩnh của Tiêu Lãng, Tiểu Đao bị đánh vỡ. Vân Phi Dương hạ chỉ đại tái đi săn đã bắt đầu, nói rõ tiểu thư, công tử quyền quý tròn mười sáu tuổi, chưa thành hôn trong đế đô phải tham gia.
Trời tờ mờ sáng Tiêu gia đã náo nhiệt. Tiểu thư, công tử quyền quý tròn mười sáu tuổi, chưa thành hôn của Tiêu gia có cỡ vài chục người. Nhiều người như vậy cần sắp đặt hộ vệ, tọa kỵ, cơm nước, rất nhiều chuyện lặt vặt.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Lãng, Tiểu Đao mới tu luyện Huyền khí xong đã bị vài thị nữ kéo vào phòng nói là mặc đồ trang điểm. Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhìn y phục hoa lệ, nhức đầu. Lần trước tham gia yến hội hoàng cung đã khiến Tiêu Lãng thấy người bứt rứt, lần này đi săn bắt Huyền thú, mặc y phục hoa lệ như vậy thì còn săn gì nữa?
Cuối cùng đám thị nữ bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm y phục võ sĩ màu đen hoa lệ cho Tiêu Lãng, Tiểu Đao, mặc áo choàng, đưa cho mỗi người một thanh Huyền khí cao giai. Tiểu Đao cầm thanh kiếm to, cộng với cơ bắp cục cục như quái thú tiền sử, dáng người vạm vỡ rất có khí thế.
Mới đầu Tiêu Lãng cảm thấy không có gì lạ, miễn cưỡng mặc, nhưng mà... Khi Tiêu Lãng cưỡi Huyễn ma thú Tiểu Bạch của mình, chợt phát hiện trang phục phối hợp với Tiểu Bạch thì rất buồn cười, rất phong cách.
Thời gian sắp đến, Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, cưỡi Tiểu Bạch song song với Tiểu Đao cưỡi con ngựa đen to lớn đi tới quảng trường, hội hợp với các tiểu thư, công tử của Tiêu gia.
Hai người xuất hiện, toàn quảng trường lặng ngắt như tờ.
Có thể tưởng tượng, một nam nhân vạm vỡ khôi ngô cưỡi con ngựa to hai thước, cùng một thiếu niên cưỡi con lừa cao gầy chưa đến một thước trông càng nhỏ xinh hơn, trông thật buồn cười và chênh lệch.
- Ha ha ha ha ha ha!
Sau tĩnh lặng, nhiều thiếu niên, thiếu nữ nhìn Tiêu Lãng cưỡi con lừa vô cùng phong cách, phát ra tiếng cười to, có người ôm bụng cười té ngửa.
Trán Tiêu Lãng nổi gân xanh, lạnh lùng liếc vài chục đường huynh, đường đệ, đường tỷ, đường muội, trầm giọng quát:
- Ai còn cười nữa thì ta quyết đấu với kẻ đó!
Quảng trường trở về tĩnh lặng.