Chương 52: Trở Lại Đại Lục Thần Hồn



Tiêu Lãng mơ hồ mở trừng trừng hai mắt, thử dùng ý niệm bắt đầu giao lưu với Thảo Đằng. Hắn truyền tới một tin tức:



- Ngươi hỏi hải thú này một chút xem chỗ này là chỗ nào?



Tiêu Lãng vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút cũng không để ý lắm. Ai biết cũng không lâu sau, Thảo Đằng lại truyền đến tin tức:



- Nơi này theo cách nói của nhân loại, gọi là biển Thần Hồn!



Toàn thân Tiêu Lãng chấn động, giống như ban ngày thấy ma. Trước tiên không nói nơi này có phải là biển Thần Hồn hay không. Chẳng lẽ hải thú này thật sự đã thành tinh? Nó có trí khôn? Còn nữa, Thảo Đằng thật sự có thể giao lưu với hải thú? Như vậy không phải Thảo Đằng cũng đã biến thành tinh rồi sao?



Chỉ có điều, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng ở ở núi Tu Di động không đáy, còn có những Thảo Đằng ở lăng mộ trong lòng đất, Tiêu Lãng trấn tĩnh lại. Những Thảo Đằng này dường như vốn đã có linh tính, chính là yêu ma tinh quái. Bọn chúng tiến hóa mấy lần, có thể có linh trí đơn giản cũng bình thường.



- Đúng rồi, nếu Thảo Đằng có linh trí đơn giản, không bằng hỏi lai lịch của nó một chút?



Tiêu Lãng chấn động tinh thần. Lai lịch về Thảo Đằng vẫn là vấn đề mơ hồ. Rốt cuộc nó có phải là thần hồn Tiên Thiên sinh ra từ bên trong thiên địa hay không? Vì sao nó lại xuất hiện ở động không đáy? Nó và lăng mộ trong lòng đất trong màu xanh lục Thảo Đằng là quan hệ như thế nào? Vì sao nó muốn tới gần quan tài tử ngọc như vậy? Trong quan tài tử ngọc rốt cuộc có cái gì?



Tất cả những điều đó đều làm Tiêu Lãng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Giờ phút này nếu như có thể giao lưu với Thảo Đằng, hắn đương nhiên nóng lòng muốn biết đáp án.



Hắn lập tức thông qua ý niệm bắt đầu đưa tin tin tức cho Thảo Đằng, hỏi:



- Thảo Đằng, ngươi biết ngươi là thứ gì không? Sai... Ngươi không phải là thứ gì? Cũng không đúng. Ngươi là vật... Ôi... Ý của ta, ngươi biết ngươi là gì không? Trời ạ... Càng không đúng hơn. Thảo Đằng huynh đệ, ngươi có thể hiểu đại khái ý của ta không?



Thảo Đằng dường như bị lời nói ucả Tiêu Lãng làm cho mơ hồ, không truyền tin tức lại.



Tiêu Lãng chờ giây lát, vò cái đầu trọc lốc của mình, lại hỏi:



- Thảo Đằng, ý của ta là ngươi biết ngươi từ nơi nào đến không?



- Không biết!



Lần này Thảo Đằng truyền tin tức trở lại. Một tin tức rất lạnh lùng, rất lãnh khốc vô tình.



- Vậy ngươi biết cha mẹ ngươi là ai không? Chẳng lẽ là thần hồn Tiên Thiên thật sự sinh ra bên trong thiên địa sao?



- Không biết!



- Vì sao ngươi lại muốn tiếp cận cái quan tài tử ngọc kia như vậy? Trong quan tài tử ngọc kia có gì? Quan tài tử ngọc đi đâu rồi?



- Không biết!



-...



Tiêu Lãng hỏi rất nhiều vấn đề, Thảo Đằng đều lạnh lùng truyền đến tin tức gồm hai chữ không biết. Dường như linh trí của Thảo Đằng mới mở, có chút đần độn.



- Quên đi. Ngươi tiếp tục hỏi hải thú này một chút, xem có thể đưa chúng ta lên trên mặt biển hay không? Nếu như có thể, vậy không giết nó nữa!



Tiêu Lãng hỏi một hồi không có kết quả, bất đắc dĩ phất phất tay, bảo Thảo Đằng đi giao lưu với con hải thú kia. Tin tức rất nhanh đã được truyền đến. Thú lưỡi dài vảy giáp đồng ý, chỉ cần Thảo Đằng không tổn thương nó, cái gì nó cũng sẽ làm.



Tiêu Lãng bảo Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, tiến ra bên ngoài thân thể của hải thú thăm dò. Quả nhiên Thảo Đằng phát hiện hải thú bắt đầu bơi lên phía trên. Tốc độ bơi của nó rất nhanh, gấp mấy lần so với hắn tự bơi.



- Bảo hải thú này bơi xuống dưới đi!



Tiêu Lãng vẫn có chút không dám tin tưởng, lại truyền tin tức với Thảo Đằng. Nửa đoạn hư ảnh của Thảo Đằng vẫn ở bên trong thân thể của hải thú, rất nhanh liền truyền tin tức. Kết quả hải thú thật sự bơi xuống phía dưới...



- Tà môn...



Tiêu Lãng sờ sờ mũi, lại bảo hải thú bơi lên phía trên. Sau đó thông qua giao lưu giữa Thảo Đằng và hải thú kia, Tiêu Lãng nghe được một vài tin tức khiến hắn hết sức khiếp sợ.



Hải thú này đã sống hơn ba vạn năm. Nơi này là khu vực biển nông của đại lục Thần Hồn phía tây biển Thần Hồn. Hải thú này và tộc nhân của nó vẫn sinh hoạt ở gần đó. Nó còn nói cho Thảo Đằng biết hải thú sống được càng lâu thể tích càng lớn, thực lực cũng càng cường đại. Hải thú sống vạn năm cũng sẽ có linh trí đơn giản. Giống như nó xem như đã là bá chủ của hải vực này.



- Bá chủ... Bá chủ cái rắm!



Tiêu Lãng âm thầm bĩu môi. Sống 3 vạn năm thì thế nào? Còn không phải mình muốn giết thì giết soa?



Hắn không biết, thú lưỡi dài vảy giáp này thực sự được xem là bá chủ của một vùng hải vực này. Với phòng ngự của nó có thể không cần để ý tới công kích của bất kỳ hải thú nào gần đó. Cho dù võ giả cường đại cũng đừng hòng làm nó tổn thương được. Trong cơ thể nó có niêm dịch có thể làm cho bất kỳ võ giả, hải thú nào lọt vào toàn thân sẽ trở nên vô lực trong nháy mắt, chỉ có thể chờ chết.



Đáng tiếc nó gặp phải một kẻ kỳ hoa như Tiêu Lãng, không theo lẽ thường, trực tiếp tiến vào trong cơ thể nó. Nó lại còn gặp phải thần hồn biến thái như Thảo Đằng, có thể ăn mòn thân thể cường đại của nó.



Từ hải thú, Tiêu Lãng biết được biển Thần Hồn lớn vô cùng. Phạm vi mười ngàn vạn dặm vẫn chỉ là phần biển nông.



Trong biển nông thật ra không có hải thú cường đại. Mạnh nhất chính là bộ tộc của chúng. Chỉ có điều ra khỏi khu vực biển nông, hải thú bên kia có thể cường đại gấp mấy lần. Thậm chí còn có hải thú cường đại sống mấy trăm ngàn năm, trăm vạn năm!



Mấy trăm ngàn năm, trăm vạn năm?



Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Chẳng trách người đi tới biển Thần Hồn cơ bản một đi không trở lại. Hải thú tuổi càng lớn, nuốt chửng càng nhiều hải thú, thực lực cũng càng cường đại hơn.



Võ giả mạnh nhất đại lục Thần Hồn chỉ có thể sống hơn hai trăm tuổi. Tiêu Lãng không thể nào tưởng tượng được hải thú sống mấy trăm ngàn năm, trăm vạn năm, thực lực có thể cường đại đến mức độ thế nào.



- Hi vọng Phù Đồ thúc thúc, Ma Thần Bát gia bọn họ bình an vượt qua biển Thần Hồn!



Tiêu Lãng cầu khẩn. Giờ phút này Thảo Đằng lại kiểm tra thấy, trong hải vực bên ngoài đã chút ánh sáng mỏng manh. Hiển nhiên đã sắp lên tới mặt biển. Hắn có chút hưng phấn. Xem ra lần này lại thoát được một mạng.



Chờ hải thú đưa một cái đầu cực lớn lên tới mặt biển, Tiêu Lãng thông qua Thảo Đằng giao lưu với hải thú một hồi. Sau khi xác định bên ngoài không có nguy hiểm, hắn lập tức từ trong bụng nó đi ra tới miệng. Rất nhanh, hắn từ trong miệng hải thú bắn mạnh ra ngoài.



Con hải thú cực lớn kia lập tức lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy xuống sâu trong lòng biển. Trong mắt nó đều vẻ sợ hãi, giống như Tiêu Lãng là ác ma vậy.



Tiêu Lãng cũng mặc kệ nó, nhìn ánh mặt trời trên đầu một chút, cảm nhận phương hướng một chút, sau đó bơi về phía đại lục Thần Hồn.



Sau khi bơi nửa canh giờ, Tiêu Lãng lại vỗ đầu một cái, tự bảo mình quá ngốc.



Hắn không xác định được nơi này cách đại lục Thần Hồn bao xa. Sớm biết vậy bảo con hải thú kia đưa mình tới đại lục Thần Hồn, mình an nhàn ở trong bụng nó có phải ung dung thoải mái hơn không.



Tốc độ của hắn ở trong nước quá chậm. Nếu tự mình bơi về đại lục Thần Hồn, đây chẳng phải là đi chịu tội sao.



Chỉ có điều, giờ phút này con hải thú kia đã sớm biến mất không thấy tung tích nữa. Tiêu Lãng cũng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng lấy tốc độ nhanh nhất bơi về phía đông.



Kết quả hắn suốt bơi mười ngày mười đêm, còn bị rất nhiều hải thú công kích mấy chục lần. Cũng may con thú lưỡi dài vảy giáp kia không lừa hắn. Những hải thú này tuy rằng có hình thù kỳ quái, nhưng lực công kích cũng không cường đại lắm.



Hắn vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, dễ dàng xé rách công kích của những hải thú đó, cuối cùng vận dụng Thảo Đằng cắn nuốt toàn bộ động vật biện tới công kích.



Ngày thứ mười một, hắn rốt cuộc mơ hồ nhìn thấy bờ biển. Nhưng hắn không dám bơi tiếp. Sau khi hít đủ dưỡng khí, hắn lại bơi vào trong lòng biển. Cũng không lâu lắm, hắn đã xuống đến đáy biển. Sau đó hắn dùng Thảo Đằng bắt đầu tiềm hành tiến về phía đại lục Thần Hồn.



Chỉ một lát sau, hắn xuyên qua mấy trăm dặm, bắt đầu tiến lên phía trên. Thảo Đằng cực kỳ đáng khinh thò lên mặt đất, bắt đầu kiểm tra tình hình xung quanh. Sau khi kiểm tra một hồi, cuối cùng hắn phát hiện ra một thôn xóm, cũng xác định hắn đã trở lại đại lục Thần Hồn.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #390