Chương thứ 32: Rời đi



- Tiêu Lãng, ngươi không nên làm càn, bằng không bất kỳ ai cũng không cứu nổi ngươi đâu. Cho dù ngươi đi tới Thần Hồn Thành, triều ta cũng có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Ngươi đã đắc tội Chiến Vương Triều, Huyết Vương Triều, tại đắc tội triều ta, thiên hạ dưới không còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa.



Một tên Chiến Hoàng đỉnh phong đứng phía sau Đế hậu Phi Vũ, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Lãng quát lên. Nhưng hắn cũng không dám động đậy. Bởi vì tốc độ Thảo Đằng của Tiêu Lãng nuốt chửng quá nhanh. Bọn họ không nắm chắc trước khi Thảo Đằng giết chết Đế hậu, bọn họ có thể tiêu diệt Tiêu Lãng hay không. Vừa nãy, hai tên Chiến Hoàng ở khoảng cách gần như vậy còn không tiêu diệt được Tiêu Lãng, chứ đừng nói tới giờ phút này.



Vèo!



Tiêu Lãng lại hết lần này tới lần khác có hành động. Hắn khống chế Thảo Đằng trực tiếp kéo Đế hậu Phi Vũ vào trong lòng đất, lạnh lùng nhìn mấy tên Chiến Hoàng nói:



- Các ngươi đừng nhúc nhích. Ta không có ý định giết người. Đương nhiên, nếu các ngươi khiến ta nóng vội, ta khó giữ được ý định cũ, sẽ đành phải cùng Đế hậu của các ngươi đồng quy vu tận!



- Ngươi dám!



Mấy tên Chiến Hoàng gấp tới mức mắt trợn trừng như sắp nứt ra. Nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phi Vũ biến mất vào trong lòng đất. Bọn chúng muốn đuổi theo lại nghe thấy Tiêu Lãng nói như vậy, lập tức không dám động đậy nữa.



- Tiêu Lãng, thả Đế hậu ra, chúng ta tha cho ngươi một mạng!



- Đúng. Nếu ngươi có can đảm tổn thương Đế hậu, lão tử sẽ róc xương lóc thịt ngươi...



- Chém hắn rồi mới nói sau!



Mấy tên Chiến Hoàng quát lớn. Tiêu Lãng cười nhạt một tiếng, phun ra một búng máu tụ, mắt lạnh nhìn mấy tên Chiến Hoàng vừa mở miệng, khe khẽ nói:



- Chém ta sao? Đến đây, động thủ đi? Các ngươi còn chờ cái gì? Không dám động thủ đều là cháu của ta!



- Ngươi...



Đám Chiến Hoàng nhất thời nổi giận. Một người muốn ra tay, kết quả một tên Chiến Hoàng đỉnh phong khác lập tức gầm lên:



- Long Tam, trở về. Mọi người câm miệng cho ta!



Người này vừa mở miệng, tất cả Chiến Hoàng không dám động đậy nữa, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Lãng. Cuối cùng tên Chiến Hoàng đỉnh phong kia nhìn về phía Tiêu Lãng trầm giọng nói:



- Ta tên là Long Nhất. Tiêu Lãng ngươi rất can đảm. Nói ra điều kiện của ngươi đi!



- Khà khà!



Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười. Đám Chiến Hoàng này không phải là người ngu sao? Chỉ cho bọn họ chơi mình, không cho mình phản kháng?



Mấy hoàng tử công chúa Huyết Vương Triều mình cũng dám giết, đừng nói một nữ nhân độc ác đã tính kế với hắn. Hắn làm việc xưa nay là như vậy. Dựa vào ý muốn của mình, không phục lại nói sau. Ngươi có thể giết chết ta coi như ngươi có bản lĩnh. Không giết nổi cũng đừng léo nha léo nhéo!



Hắn thắng cược. Nữ tử Phi Vũ này thực sự đối với rất quan trọng đám Chiến Hoàng. Xem ra không có Phi Vũ, sẽ không có người chủ trì đại cục. Giờ phút này hoàng đế Vũ Vương Triều bị lột da tróc thịt, bọn họ có một trăm cái miệng cũng khó có thể giải thích nổi.



Nếu như không có Phi Vũ sợ rằng Vũ Vương Triều cũng sẽ lập tức đại loạn. Thời điểm đó bọn họ chắc chắn sẽ bị bốn tên Chiến Đế xé nát.



Không để ý đến bốn tên Chiến Hoàng này, hắn sai một đầu Thảo Đằng xuyên qua từ dưới chân, quấn quanh mình đi vào. Ánh sáng xanh lục lấp lánh, khiến vẻ mặt mấy tên Chiến Hoàng giống như gặp quỷ. Sau đó thương thế trên thân thể Tiêu Lãng được trị liệu với tốc độ mắt thường có thể thấy được.



Sau khi trị liệu thân thể xong, một đầu Thảo Đằng chui xuống dưới đất, một đầu khác lại quấn chặt toàn thân Đế hậu Phi Vũ giống như gói bánh chưng thịt mang lên.



Thực lực của Đế hậu Phi Vũ rất thấp, bị bắt vào trong lòng đất, lại bị cuốn chặt như vậy, giờ phút này đã ngất đi.



Tiêu Lãng chộp lấy Phi Vũ trong tay, lúc này mới cười nói:



- Ta chỉ muốn về Thần Hồn Thành. Thu xếp xe ngựa. Năm người các ngươi dọc đường bảo vệ ta. Chỉ cần tiến vào Thần Hồn Thành, ta lập tức thả người!



- Không được!



Long Nhất quả quyết cự tuyệt nói:



- Chuyện bệ hạ chết không giấu được bao lâu. Sáng mai bốn đại Vương sư tuyệt đối sẽ biết. Nhất định phải lập tức thả Đế hậu ra. Hiện tại còn không sắp xếp, chờ tới ngày mai tất cả đều kết thúc. Chúng ta cùng Đế hậu đều phải chết. Đã như vậy không bằng chúng ta kéo ngươi cùng chết?



Tiêu Lãng cũng đại khái đoán được thế cuộc Vũ Vương Triều, trở nên do dự. Mấy tên Chiến Hoàng này nói cũng có lý. Vấn đề là hắn không phải là người ngu. Hiện tại thả Phi Vũ ra, mình tuyệt đối không đi ra khỏi Thiên Vũ Thành được. Mà giờ phút này bên ngoài Thiên Vũ Thành đang có vô số thích khách chờ đợi mình ra khỏi thành? Sợ rằng trên đường đi Thần Hồn Thành đều có thích khách.



Hai bên cũng hiểu suy nghĩ của đối phương, nhưng cực kỳ chú ý, hoàn toàn không tin tưởng vào đối phương. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể tiếp tục kiên trì cục diện này. Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Tiêu Lãng và Long Nhất đều âm thầm lo lắng, nhưng lại không có biện pháp nào tốt hơn.



Chỉ một lát sau, Đế hậu Phi Vũ rốt cuộc đã tỉnh lại. Nàng không giãy dụa, cũng không có phản kháng. Chỉ đôi tròng mắt nhanh chóng chuyển động. Đột nhiên Đế hậu mở miệng nói:



- Tiêu công tử, thả bản cung ra. Ngươi đi đi... Ta sẽ không làm khó ngươi!



Tiêu Lãng nhìn lướt qua Đế hậu Phi Vũ, nhếch miệng nở nụ cười:



- Ngươi cảm thấy ta có thể tin tưởng ngươi sao?



Phi Vũ nở nụ cười khổ, sửng sốt một lát, bất đắc dĩ nói:



- Như vậy đi, ta sai Tống đại gia hộ tống ngươi tới Thần Hồn Thành có được không? Tống đại gia đứng đầu quan văn. Không có hắn ta không trấn áp được đám quan văn trong triều đình. Chỉ có điều ngươi nhất định phải bảo đảm, sau khi đi tới Thần Hồn Thành lập tức thả hắn ra. Bằng không bản cung tuyệt đối chỉ có một con đường chết. Trước khi chết... bản cung cũng sẽ vận dụng tất cả lực lượng kéo ngươi chôn cùng!



Tiêu Lãng trầm ngâm suy nghĩ. Hắn cũng cảm thấy đây là phương pháp duy nhất hai bên đều có thể thực hiện được.



Hắn biết rõ địa vị của Tống đại gia ở trong Vũ Vương Triều. Từ thái độ tôn kính của các tộc trưởng đại gia tộc ở Thần Hồn Thành đối với hắn, có thể thấy được chút ít. Có Tống đại gia ở bên cạnh, an toàn của mình có thể được bảo đảm. Chỉ cần trở lại Thần Hồn Thành, hắn tất nhiên là an toàn.



Hắn gật đầu. Một tên Chiến Hoàng lập tức chạy ra ngoài, gầm thét nói:



- Nhanh đi mời Tống đại gia vào điện!



Hộ vệ bên ngoài đã sớm nghe thấy chấn động ở bên trong. Chỉ có điều bởi vì bọn họ nhận được mệnh lệnh nghiêm cấm tiến vào, cho nên không dám tiến vào trong điện. Giờ phút này nhìn thấy tên Chiến Hoàng này có dáng vẻ tức đến nổ phổi như vậy, tất cả âm thầm kinh hãi suy đoán.



Tống đại gia rõ ràng đã ở trong hoàng cung. Rất nhanh hắn đã được người dẫn vào. Vừa thấy được tình cảnh trong cung điện như vậy, hắn liền tức giận, khuôn mặt tái nhợt, lập tức oán giận duỗi ngón tay chỉ về phía Tiêu Lãng, cố sức chửi nói:



- Tiêu Lãng, ngươi làm vậy là có ý gì? Lại dám kèm hai bên Đế hậu? Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy ngươi cũng dám làm sao? Chúng ta có lòng tốt mời ngươi tới làm khách. Không ngờ ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, uổng công lão phu coi trọng ngươi như thế. Mau chóng thả Đế hậu ra, không nên tạo ra sai lầm lớn, bằng không...



Mấy tên Chiến Hoàng nhìn nhau, nhưng cũng không dám chỉ trích Tống đại gia, chỉ liên tục dùng ánh mắt ra hiệu với hắn. Bọn họ rất sợ Tống đại gia chọc giận Tiêu Lãng, khiến chuyện không thể cứu vãn được nữa.



Phi Vũ đang chuẩn bị nói gì, Tiêu Lãng lại ngăn nàng mở miệng. Bị người chỉ vào mũi chửi đến mức không còn gì để nói, nếu là người khác mắng hắn còn không đến mức tức giận, nhưng lão già này rõ ràng chính là một ngụy quân tử, lại giả vờ đạo mạo ta đây là thánh nhân. Trong miệng đều là đạo lý lớn, vẫn còn líu lo thở phì phò không ngừng.



Ngay lập tức, hắn cũng nổi giận, thân thể trực tiếp lóe lên, một cái tát quét tới, đánh bay Tống đại gia ra ngoài vài mét, còn lăn trên mặt đất vài vòng, eo bị trật khớp, đau đến nhe răng méo miệng. Trong miệng còn liên tục kêu Ôi ôi...



- Tống đại gia!



Hai tên Chiến Hoàng sợ hãi đến linh hồn sắp vỡ ra, vội vã qua nâng dậy. Cũng may Tiêu Lãng ra tay còn biết nặng nhẹ. Thời điểm Tống đại gia còn trẻ tuổi chắc hẳn đã từng tu luyện, không đến mức chịu có một cái tát trực tiếp sợ chết.



Tiêu Lãng lại lạnh lùng nhìn Tống đại gia, vẻ mặt đầy căm ghét nói:



- Lão chó, đừng léo nha léo nhéo nữa. Nếu còn nói đạo lý lớn với ta ta quất chết ngươi. Ngươi có tư cách gì mà giáo dục ta? So văn luận võ, ngươi có điểm nào hơn ta? Lại nói nữa. Bản thân ngươi là người thế nào, chính ngươi rõ nhất. Đừng giả bộ thánh nhân ở trước mặt ta, hiểu chưa?



Tống đại gia bị tỉnh mộng, cũng bị Tiêu Lãng mắng tới mức bối rối. Cả đời này hắn chưa từng bị người nào mắng như vậy, chứ đừng nói tới đánh. Hắn lập tức lại chuẩn bị quát lên. Nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lãng quét qua, bị sát khí trên người Tiêu Lãng dọa, khiếp sợ khóe miệng giật giật cuối cùng không dám nói gì nữa, chỉ có thể oán giận, tức giận đến mức thân thể liên tục run rẩy...



- Đi tìm chiếc xe ngựa đến đây!



Tiêu Lãng không tiếp tục nhìn Tống đại gia, quay đầu nhìn về phía một tên Chiến Hoàng nói. Sau đó hắn lại nhìn Phi Vũ đang ở bên cạnh nở nụ cười lạnh:



- Mời Đế hậu đưa Tiêu mỗ một đoạn đường. Ra khỏi Thiên Vũ Thành ta tự nhiên sẽ thả Đế hậu ra. Mặt khác mong Đế hậu phái mấy tên Chiến Hoàng hộ tống ta dọc đường đi về Thần Hồn Thành. Ta cũng không muốn lại bị thích khách ám sát nữa!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #370