Chương thứ 31: Tuyệt địa phùng sinh



Hai tên Chiến Hoàng đứng bên cạnh đột ngột nhích lại gần hắn một bước, huyền khí vờn quanh, sát khí lẫm liệt. Chỉ cần Tiêu Lãng dám động, sẽ lập tức giết chết.



Ba tên cường giả Chiến Hoàng đỉnh phong đứng ở phía sau Phi Vũ, cũng thả ra huyền khí vờn quanh, hết sức chăm chú bảo vệ Phi Vũ.



Tiêu Lãng không dám động đậy. Hắn đã nghĩ rất nhiều về cục diện tối nay, từng suy đoán ra rất nhiều tình cảnh, mỗi tình cảnh cụ thể nên ứng phó như thế nào, cuối cùng làm thế nào để trốn thoát. Chỉ có điều tất cả suy tính dường như đều vô dụng.



Bởi vì Đế hậu Phi Vũ chỉ cần hắn đến gánh trách nhiệm, khiến bốn tên Chiến Đế cùng mấy trăm triệu con dân Chiến Đế trong Vũ Vương Triều biết, hoàng đế của bọn họ không phải do nàng giết, mà là do Tiêu Lãng giết. Nếu như Tiêu Lãng không nhận tội danh này, sợ là sẽ lập tức bị giết chết!



- Tiêu công tử, mời công tử phóng thích Thảo Đằng của công tử ra, giết chết bệ hạ của chúng ta đi chứ?



Phi Vũ cười rất mê người, bộ dáng kia thực sự đủ mùi vị của nữ nhân, khiến tâm thần nam tử có mặt trong cung điện đều dao động. Chỉ có điều, bên người nàng cách đó không xa có một người chết, khiến khung cảnh này xem ra cực kỳ không tự nhiên.



Tiêu Lãng nhún vai, duỗi một tay ra nói:



- Trước tiên đưa bảo thạch cho ta đã? Ngươi đã đáp ứng ta, bản công tử nhận đồ xong tự nhiên sẽ làm việc!



Phi Vũ sửng sốt. Tên Tiêu Lãng này là ngốc thật hay ngốc giả vậy. Trước cục diện như vậy hắn còn không hiểu sao? Hắn vẫn còn cho rằng bởi vì Già Khôn coi trọng hắn, hắn có thể sống trở lại Thần Hồn Thành sao?



Mắt phượng của Đế hậu lạnh dần. Hôm nay nàng mặc trang phục Đế hậu để tham dự, khiến quý khí trên người nàng lộ rõ vẻ ung dung hào hoa phú quý cũng cực kỳ uy nghi. Nàng thản nhiên nhìn Tiêu Lãng, mở miệng nói:



- Động thủ trước đi, ta bảo đảm ngươi có thể sống ra khỏi Thiên Vũ Thành, bảo thạch cũng sẽ cho ngươi!



- Ha ha!



Tiêu Lãng cười lạnh. Có thể sống đi ra khỏi Thiên Vũ Thành sao? Sợ là vừa ra khỏi Thiên Vũ Thành, Vân Tử Sam và Huyết Tông sẽ lập tức phân thây mình thì có?



Đế hậu này quả nhiên có chủ kiến hay. Chẳng trách khả năng cảm ứng của mình biến thái như vậy, hai lần tự gặp lại không cảm giác được sát khí ở trên người nàng. Đó là bởi vì nàng căn bản sẽ không giết mình, chỉ tống mình cho người khác giết.



Sau khi giết, người hóa thành hài cốt, chỉ có Thảo Đằng có thể làm được. Mình gánh tội, nhận lấy thù hận. Nàng lại bán cho Vân Tử Sam hoặc là Huyết Tông một ân tình, lại không đắc tội Già Khôn. Đúng là một mũi tên bắn trúng ba con chim.



- Trước tiên cho ta bảo thạch đã!



Tiêu Lãng cố chấp vươn tay ra, nhìn trừng trừng về phía Đế hậu, giống như một kẻ ngu si.



Trong mắt Đế hậu Phi Vũ loé ra một tia tức giận, nhưng lại không biết làm gì khác. Tiêu Lãng không dùng tới Thảo Đằng nuốt chửng thân thể hoàng đế Vũ Vương Triều, nàng không tiện ăn nói với thiên hạ. Như vậy cục diện sẽ trở nên vô cùng bị động.



Cuối cùng nàng cắn răng lấy từ trong Tu Di Giới ra một hộp ngọc màu đen, bảo Chiến Hoàng phía sau ném cho Tiêu Lãng.



Thật ra chỉ cần Tiêu Lãng động thủ, chuyện gì cũng dễ nói. Hắn làm sao có thể lập tức luyện hóa được huyền thạch này?



Tiêu Lãng tiếp nhận hộp ngọc, nhanh chóng mở ra một khe nhỏ, con mắt nhất thời sáng ngời. Huyền thạch này lớn hơn nhiều so với viên thứ nhất. Vật tới tay, mục đích chuyến đi lần này cũng đã đạt được. Hắn nở nụ cười, thản nhiên nói:



- Tốt, toàn bộ thân thể hóa thành bạch cốt hay chỉ một nửa?



- Lưu lại cái đầu là được!



Phi Vũ nở nụ cười nhạt. Ba tên Chiến Hoàng phía sau nàng trở nên khẩn trương hơn. Hai tên Chiến Hoàng bên cạnh Tiêu Lãng trực tiếp thả ra Thần Hồn, đề phòng Tiêu Lãng chó cùng rứt giậu.



Tuy rằng có ba tên Chiến Hoàng bảo vệ Đế hậu, không thể nào lặng lẽ đánh lén được, nhưng dù sao thần thông của Tiêu Lãng cũng quá mức quỷ dị.



Một Thảo Đằng từ dưới chân Tiêu Lãng nhô ra, tản ra hào quang màu đỏ nhạt.



Tiêu Lãng híp mắt, khóe miệng thản nhiên cười, khống chế Thảo Đằng chậm rãi lan về phía thi thể của hoàng đế.



Lúc này hào quang trong mắt Đế hậu Phi Vũ càng lúc càng sang. Sắc mặt của ba tên Chiến Hoàng phía sau nàng và hai tên Chiến Hoàng bên cạnh Tiêu Lãng lại càng lúc càng ngưng trọng.



- Xì xì!



Thảo Đằng giống như một con rắn độc, chậm rãi bò đến trên chân thi thể hoàng đế, quấn từng vòng một quấn quanh thi thể hoàng đế Vũ Vương Triều.



Không rõ Tiêu Lãng đang suy nghĩ gì, nhưng hắn khống chế tốc độ di chuyển của Thảo Đằng không nhanh, khiến Phi Vũ và năm tên Chiến Hoàng ở trong đại sảnh khẩn trương tới cực điểm. Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mọi người có thể nghe được nhịp đập đang tăng nhanh.



- Vù!



Trong lúc đó, hồng quang của Thảo Đằng đột ngột đại thịnh, bắt đầu nhanh chóng ăn mòn thi thể hoàng đế Vũ Vương Triều. Chỉ trong nháy mắt, thi thể kia ngoại trừ cái đầu ra, toàn bộ đã hóa thành hài cốt.



Mà trong nháy mắt này, mắt Phi Vũ và mấy tên Chiến Hoàng đều sáng như sao. Kế hoạch bọn họ mưu tính nhiều năm cuối cùng sắp thành công.



Nhưng…



Một giây sau lại đột ngột phát sinh một sự thay đổi dị thường. Đột nhiên, đầu Thảo Đằng quét qua, nuốt luôn cả đầu thi thể kia, hóa thành hài cốt. Sau đó trong nháy mắt, Thảo Đằng hóa thành thực thể dùng sức ghìm chặt. Hài cốt kia lập tức hóa thành bột phấn...



Sự thay đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, khiến Phi Vũ và năm tên Chiến Hoàng không ứng phó kịp. Thi thể đã hoàn toàn hóa thành bột phấn. Ai biết được đây có phải là hoàng đế Vũ Vương Triều hay không? Không có thi thể hoàng đế Vũ Vương Triều, các nàng trăm miệng cũng không thể bào chữa. Bốn đại Vương sư tuyệt đối sẽ nghi ngờ các nàng, sau đó nổi giận giết chết các nàng.



- Muốn chết!



Phi Vũ quát khẽ một tiếng. Hai tên Chiến Hoàng ở bên cạnh Tiêu Lãng lập tức hành động. Hai nắm đấm mang theo huyền khí vờn chứa tất cả năng lượng, từ những khoảng cách khác nhau lần lượt đánh về phía thân thể của hắn. Tốc độ nhanh chóng, khiến người ta líu lưỡi.



Tiêu Lãng lại có hành động trước cả bọn họ. Phản ứng của tất cả mọi người trong điện đều nằm trong kế hoạch của hắn. Trong nháy mắt khi Thảo Đằng hóa thành thực thể, hắn lập tức vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, khiến thân thể trở nên cực kỳ cứng rắn.



Hắn không công kích. Ở khoảng cách gần như vậy cũng không có cách nào tránh né. Hắn chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất dựa vào bản năng chiến đấu, khống chế cơ thể hơi lay động một chút, khiến hai nắm đấm công kích tới lệch khỏi vị trí trọng yếu của hắn.



Mà cùng lúc đó, một đầu khác của Thảo Đằng đã sớm ẩn nấp đi tới dưới chân Phi Vũ, trong nháy mắt chui từ dưới đất lên, cuốn lấy thân thể của nàng.



Ầm!



Tiêu Lãng hoàn toàn không bất ngờ, bị hai nắm đấm lần lượt đánh trúng vai. Lực lượng bá đạo khiến hai vai hắn lập tức nổ tung, xương bị đập nát, hai tay trực tiếp bại liệt. Thậm chí mấy chiếc xương sườn đều đâm ra ngoài, lộ ra xương trắng..



Mắt của hai tên Chiến Hoàng co lại. Bọn họ không thể ngờ được trong khoảng cách ngắn, Tiêu Lãng còn có thể phản ứng nhanh như vậy? Hơn nữa lực lượng hai người cường đại như vậy, lại không thể đập vai và hai tay hắn thành phấn vụn?



Chỉ có điều hai người nói như thế nào cũng là cường giả Chiến Hoàng. Tốc độ phản ứng rất nhanh. Nắm đấm của cả hai lại hóa thành lợi trảo, thân thể liền lao về phía trước, chộp xuống vị trí trái tim của Tiêu Lãng, dự định trực tiếp giết hắn.



Thân thể Tiêu Lãng đã bay trong không trung, một cảm giác đau nhức truyền khắp toàn thân hắn, khiến linh hồn hắn gần như tách ra.



Giờ phút này hắn không lo nổi điều gì, điên cuồng quát lớn:



- Không muốn Đế hậu của các ngươi chết, cứ việc động thủ!



Thân thể hai người run lên, thu trảo nhìn về phía Đế hậu. Nhưng khi nhìn thấy trên mặt Phi Vũ trắng bệch đang bị Thảo Đằng quấn chặt, ba tên cường giả Chiến Hoàng đỉnh phong ở phía sau lưng, trên mặt đầy âm trầm, sát khí thông thiên nhưng cũng không dám động đậy...



Dưới sự bảo vệ của ba tên Chiến Hoàng, Tiêu Lãng vẫn thành công bắt được Đế hậu sao?



Ầm!



Thân thể Tiêu Lãng đập ầm ầm trên mặt đất, toàn thân máu me đầm đìa, hai tay vô lực buông thõng xuống. Phần lớn xương hai vai đã bị nổ tung. Có mấy cái xương đâm ra bên ngoài, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.



Chỉ có điều hắn lại loạng choạng đứng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tùy ý, phối hợp với dáng vẻ của hắn giờ phút này, khiến năm tên Chiến Hoàng cảm giác sởn cả tóc gáy.



Kế hoạch tác chiến của Tiêu Lãng rất thành công. Tư duy con người là có quán tính. Cho dù là cường giả cũng như thế. Hắn sai Thảo Đằng đi qua thăm dò không nên đi quá nhanh, chính là khiến tinh thần mọi người căng thẳng tới cực điểm. Sau đó Thảo Đằng cắn nuốt hơn nửa thân thể, khiến tinh thần bọn chúng buông lỏng. Tiếp theo hủy diệt thi thể, để bọn chúng theo bản năng chấn động kinh ngạc.



Đổi lại là bất kỳ người nào, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, trong linh hồn cũng sẽ xuất hiện tâm tình giận dữ. Trong tâm tư như vậy, suy nghĩ đầu tiên của bọn chúng tuyệt đối không phải là bảo vệ Đế hậu, mà đánh giết mình!



Cho nên hắn đã lợi dụng thời cơ, cũng có cơ hội sống sót rất lớn rời khỏi Thiên Vũ Thành. Giờ phút này, hắn cười vô cùng rạng rỡ, tuy rằng thân thể đau đớn khiến hắn sắp hắn ngất đi.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #369