Chương thứ 9: Say rượu sao chép thơ



Lời công kích này của Tiêu Lãng có hơi rộng. Cây này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đã nói tất cả mọi người ở đây, nói rõ bọn họ đều là hạng người vô danh, không được hai vị tiểu thư triệu kiến.



Đừng nói ở đây có vô số tài tử văn hào tại Thần Hồn Thành, ngay cả tại Vũ Vương Triều cũng có tiếng, sợ là người bình thường cũng không nhịn nổi cục tức này chứ?



Ngay lập tức Tiêu Lãng lập tức bị tất cả bao vây.



Một người văn sĩ trung niên cười lạnh một tiếng nói:



- Ngưỡng mộ đại danh công tử Cuồng Dã đã lâu, là người có đại tài xưa nay hiếm có. Bỉ nhân là Tô Sơn Khách cư sĩ Lưu Minh, muốn thỉnh giáo công tử một phen!



- Trường Phong bất tài, bí danh Vong Ưu, cũng nguyện ý thỉnh công tử Cuồng Dã chỉ điểm một phen!



- Bỉ nhân Lũ Không...



Mấy người đứng lên, hướng về phía Tiêu Lãng phát ra lời khiêu chiến, nói rõ là muốn lấy văn ép người, tỷ thí một phen, muốn dùng khí thế ép Tiêu Lãng, đánh vào thể diện của hắn, tranh đấu một chút cho mình là cho Hải Thiên Các. Đương nhiên ngoài ra bọn họ cũng muốn khiến hai vị nữ thần trên lầu động tâm.



Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, nhìn vô số công tử văn khách căm phẫn sục sôi, cảm giác sao bọn họ như những con khỉ đang nhảy múa với nhau. Hắn thoáng nheo mắt lại, nghiêm túc lắng nghe mỗi người nói một câu. Mãi đến khi không còn người nói chuyện, lúc này hắn mới lắc đầu nói:



- Nói xong chưa? Chỉ có ý tứ này thôi sao? Muốn một đám đấu với một mình ta sao? Đến đây đi. Ai sợ ai chứ? Ngày hôm nay bản công tử sẽ một mình đấu với toàn bộ văn hào Thần Hồn Thành. Không phục thì gọi tất cả tới đây. Hôm nay ca ca ta sẽ đốn ngã tất cả các ngươi!



Phì...



Trong miệng Thiên Tầm vừa hớp được một hớp rượu ngon toàn bộ đều phun lên trên người của một cô nương Phong Nguyệt các. Sao hắn lại ngạc nhiên tới vậy? Vị chủ nhân này đấu văn với người ta sao? Tại sao hắn lại cảm giác giống như đang đánh nhau với một đám người vậy? Thật giống như kiếm khách phẩy tay áo, rút kiếm, sát khí lẫm liệt, căm tức nhìn một đám võ giả, muốn liều mạng với người ta.



Phì...



Một đám công tử bao gồm cả mấy nàng người hầu cũng phun rượu ngon trong miệng ra. Vị đại gia này quá hùng hổ chứ? Một mình đấu với tất cả văn hào toàn thành sao? Thần Hồn Thành là nơi thế nào? Ngoại trừ Thiên Vũ Thành có nhiều văn hào nhất, nơi này có bốn tiểu gia, năm tài tử, chỉ đứng sau đại văn hào Tống đại gia.



Từ xưa tới nay võ không có đứng nhì, văn không có đứng nhất. Hắn lại dám nói một người dùng lực ép tất cả văn hào toàn thành sao?



Một tiếng vỗ tay vang lên, kéo tâm tư của mọi người trở lại. Ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút. Tiêu Lãng cũng nhìn về phía tiếng vỗ tay. Mọi người liền nhìn thấy một thân ảnh từ trên tầng hai chậm rãi đi xuống.



Thân ảnh này vừa xuất hiện, nhất thời ánh mắt mọi người đều sáng lên. Ánh mắt Tiêu Lãng cũng sáng lên. Ánh mắt Thiên Tầm nóng rực tưởng chừng như có thể hòa tan cả băng tuyết.



Dáng người yểu điệu, làn da trắng hơn tuyết, từng bước nhẹ nhàng, thướt tha đa tình.



Khuôn mặt của nữ tử này bị tấm lụa mỏng hoàn toàn che khuất. Nhưng chỉ riêng tư thái đã có thể khiến người ta say đắm. Những nữ tử Tiêu Lãng từng gặp, ngoại trừ Vân Tử Sam và Đông Phương Hồng Đậu ra, chỉ có nữ tử trước mắt này có dáng vẻ xinh đẹp như tiên.



Nữ tử coi trọng nhất chính là khí chất. Nếu như nói Đông Phương Hồng Đậu là một đóa hoa hồng, Vân Tử Sam là một đóa hoa mẫu đơn, như vậy nữ tử trước mắt này chính là một đóa cây thược dược, mùi thơm ngát, mê người.



Cầm Tiên Yêu Nguyệt!



Quả nhiên có chút khí chất của nữ thần.



Tiêu Lãng âm thầm gật đầu. Ngày ấy không nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua, không nghĩ tới nữ tử này vẫn tính là có nhan sắc thượng đẳng, thật sự không không hổ danh với danh hiệu Yêu Nguyệt.



Yêu Nguyệt nhìn Tiêu Lãng, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đôi mắt long lanh ánh nước có ý cười. Nàng đi tới một chiếc bàn vuông, ngồi xuống, duỗi hai bàn tay như ngọc ra, nâng một chén rượu về phía Tiêu Lãng, sau đó ngửa cổ mở miếng uống một hơi cạn sạch. Tiếp đó, nàng cất tiếng nói thánh thót rung động lòng người, giống như trăm chim hót vang:



- Công tử Cuồng Dã, Yêu Nguyệt xin kính chào. Nghe nói công tử muốn một mình ép văn hào toàn thành, Yêu Nguyệt không nhịn được xuống xem náo nhiệt một chút, công tử sẽ không để tâm chứ?



- Nha đầu này là nhân lúc loạn tới tưới dầu vào lửa!



Tiêu Lãng híp mắt lại, không chút kiêng kỵ lướt mắt nhìn loạn trên người Yêu Nguyệt, nhưng không nói chuyện. Hắn cứ cười híp mắt, tỏ ra tùy ý không tôn trọng nữ thần như vậy, khiến đám công tử nhìn thấy đều tái cả mặt lại. Bộ dạng bọn họ nhìn Yêu Nguyệt có chút lúng túng, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt Tiêu Lãng lại đột nhiên gật đầu nói:



- Chú ý... Đúng là không nhỏ cho lắm. Chỉ có điều nếu tiểu thư trình diện, như vậy đặt chút tiền đặt cược chứ? Nếu như tối nay ta thắng mọi người ở đây, không biết bỉ nhân có thể lên tầng ngủ say một đêm hay không?



Nhiệt độ bên trong đại sảnh nhất thời trực tiếp tăng vọt. Vô số người trong cơn giận dữ, sắc mặt hoàn toàn trở nên âm trầm. Tiêu Lãng làm vậy rõ ràng là không tôn trọng nữ thần. Hai vị tiểu thư băng thanh ngọc khiết, cho dù là Tống đại gia công tử Tống Tiểu Ngư cũng chỉ tới ngồi với các nàng một lúc. Vậy mà kẻ cuồng đồ này lại muốn ngủ một đêm? Hắn coi nơi này là Phong Vũ Các chắc?



Yêu Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người. Nàng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại cuồng dã như vậy. Điều này cũng làm cho nàng có phần không chống đỡ được.



Tại sao hai người bọn họ có thân phận vượt trội như vậy? Cũng bởi vì hai người chưa bao giờ phát sinh quan hệ mờ ám với nam tử. Nhưng một khi hai nàng không còn băng thanh ngọc khiết nữa, địa vị của hai người sẽ lập tức giảm xuống, tuyệt đối không thể như hiện tại được nữa.



Chỉ có điều khi đối mặt với ánh mắt nóng rực của Tiêu Lãng, Yêu Nguyệt bất đắc dĩ mở miệng:



- Công tử Cuồng Dã và văn hào toàn thành đánh cược, Yêu Nguyệt chỉ muốn đến xem một chút. Yêu cầu này không tính là quá đáng chứ? Vì sao công tử lại muốn ngọn lửa chiến tranh liên lụy đến trên người tiểu nữ vậy?



- Ha ha!



Tiêu Lãng cười dài một tiếng, không nhìn Yêu Nguyệt nữa, trong lòng lại cảm thấy nhàm chán vô vị. Yêu Nguyệt này không dám tham chiến, lại còn không quên gây xích mích?



Tiêu Lãng hận nhất là loại nữ tử có tâm cơ như vậy. Hắn lập tức cười lạnh hai tiếng nói:



- Hải Thiên Các này của các ngươi quả nhiên không thú vị. Thôi, thôi! Chúng ta đi thôi. Phong Nguyệt các chơi vẫn vui hơn!



Nhìn thấy Tiêu Lãng lại đứng lên, dẫn người đi ra ngoài, lần này đừng nói là những văn hào công tử, ngay cả chưởng quỹ Trương thúc cũng nổi giận. Tiêu Lãng coi nơi này là chỗ nào chứ? Hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?



Trương thúc lạnh lùng mở miệng:



- Công tử Cuồng Dã cứ đi như thế sao? Không để lại ít đồ, khiến mọi người chịu phục sao? Hoặc là công tử bái phục chịu thua?



Nhìn từng đôi mắt cực kỳ oán giận, nhìn khuôn mặt Yêu Nguyệt tươi cười của trong mơ hồ có chút nổi giận, Tiêu Lãng cảm thấy buồn cười. Hắn nhìn về phía hai nữ tử phía bên Phong Nguyệt các, cười nhạt nói:



- Một người nghiền mực, một người viết, cho đám người kia nhìn thấy tác phẩm tùy ý của bản công tử ta!



Hai nữ tử bên Phong Vũ Các lập tức thực hiện, sau đó nhìn Tiêu Lãng, chờ đợi vị công tử cuồng dã này.



- Rượu đến!



Tiêu Lãng gầm thét một tiếng. Thiên Tầm dùng một tay lấy một vò rượu bên cạnh ném qua. Tiêu Lãng vừa uống ừng ực, vừa lớn tiếng đọc:



- Lầu cao gió thổi hiu hiu, nhìn cảnh xuân sầu, phía chân trời ảm đảm



Trong ánh tà dương, sắc cỏ mờ sương, không nói một lời nào ai hiểu ý



- Trường An đường cổ ngựa rề rà



Liễu cao rộn tiếng ve ca



Cánh chim bay xế chiều



Gió thu trên đồng nội



Mắt dõi bốn phía xa



Mây trôi không tung tích



Ngày trước nay còn đâu?



Bạn rượu đã tan bớt



Hứng thú cũng chẳng còn



Đâu giống với lúc xưa



- Khi chiều xuống vén rèm ngắm cảnh



Dưới đình nước liền trời.



Biết người đã vì ta



Làm cửa sổ ướt xanh hồng



Còn nhớ mái nhà bên vách núi



Nghiêng gối nhìn mưa bụi Giang Nam



Cánh không mịt mờ trên không



Nghe được tiếng của người say



Sắc núi như có như không



Ngàn dặm biển trong xanh



Bỗng nhiên vừa nổi sóng



Đợt sóng bạc cuộn trào.



Công tử Lan Đài cười chịu đựng



Tiếng sáo Trang Sinh cũng chào thua



Vừa vặn tranh hơn thua đạo hữu



Một chút khí tức cuồn cuộn



Ngàn dặm gió thổi mạnh.



- Mấy lúc có trăng sáng?



Nâng chén hỏi trời xanh.



Không biết trên trời kia



Đêm nay là đêm nào



Ta muốn cưỡi gió bay lên



Lại sợ lầu quỳnh điện ngọc



Nơi cao quá lạnh lẽo.



Chỉ có thể nhìn bóng lay



Cách biệt với nhân gian?



Trăng quanh gác tía



Cúi xuống cửa son



Dòm kẻ thao thức



Chẳng nên ân hận



Chờ lúc trăng tròn?



Người có vui, buồn, ly, hợp



Trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi



Việc xưa này khó vẹn toàn



Chỉ mong người trường cửu



Ngàn dặm cộng thiền quyên.



- Lúc xuân tới



Thảm lục sầu hồng



Lòng đầy trống trải



Mặt trời lên cao



Oanh luồn nhánh liễu



Còn nằm trong chăn thơm...



-...



Đối với Tiêu Lãng, làm thơ làm từ không phải rất đơn giản sao?



Một vò rượu uống xong, mực đã dùng hết nửa. Tiêu Lãng cũng không nhớ rõ mình ngâm nga bao nhiêu bài thơ nổi danh thiên cổ.



Ba mươi bài? Năm mươi bài? Một trăm bài?



Ngược lại cuối cùng lại mơ mơ màng màng say ngất. Trước lúc mê man, hắn ngờ ngợ có thể thấy được đám tài tử văn hào, tuyệt thế công tử trong cả sảnh đường biến thành một đám ngu si, trợn mắt há hốc mồm chấn động toàn thân, miệng có thể nuốt xuống một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà.



Sắc mặt Thiên Tầm rất phức tạp, nhìn mọic người ngây ngốc như đám gà, hắn cảm giác từ lòng bàn chân chợt có hơi lạnh dâng lên?



Lần này Tiêu Lãng dường như chơi có chút quá...


Yêu Giả Vi Vương - Chương #347